Chương 37: Liệt nữ triền lang
Hai người ở trong xe ngựa rất khắc chế, mà Hiểu Vũ và Thu Phong trên xe đã không gặp nhau được vài năm, hiện giờ có cơ hội ở một mình, tất nhiên sẽ không chú ý tới những chuyện phong nguyệt trong xe.
Hoắc Tiêu đã nghĩ đến việc quay trở lại phủ, còn có thể thêm một cơ hội tìm Dung Xu ôn tồn một phen nhưng trong đầu Dung Xu không nhiều suy nghĩ như vậy.
Xe ngựa trực tiếp tiến thẳng vào cửa lớn Hoắc phủ, tuy rằng hai người không cố ý tránh hiềm nghi, nhưng cũng không muốn cố tình công khai, quy định giữa nam nữ chưa lập gia đình ở Đại Vân thật ra cũng không nghiêm cẩn như tiền triều, nhưng nam nữ chưa lập gia đình quá mức thân thiết cũng dễ bị người khác chê bai, cho dù quan hệ hai nhà không phải là kém, Dung Xu vẫn phải khiêm tốn khi ở phủ Hoắc Tiêu.
Dung Xu vừa trở lại sân khách, lập tức phân phó Thu Phong chuẩn bị nước, trộm hương trộm ngọc cho Hoắc Tiêu hai lần. Tên nam nhân một đường đi theo nàng trở về khách cư của nàng, cũng có vẻ nhớp nhúa.
"A Tiêu, đệ không có chuyện gì khác sao?" Dung Xu suy trái nghĩ phải một hồi, uyển chuyển mở miệng hỏi.
Hoắc Tiêu lập tức ra vẻ ủy khuất: "Xu nhi, nàng muốn đuổi ta đi sao? Là sau khi châm cho ta ngọn lửa rồi lại một cước đá văng ta đi sao?”
Dung Xu nhất thời nghẹn lời, sao lại biến thành như vậy rồi?
"Hoắc Tiêu, đệ xem nhiều sách lắm sao?" Trước kia đều là Hoắc Tiêu mỉa mai Dung Xu, hiện giờ lập trường đảo ngược, Dung Xu thật sự không quản được miệng mình.
Hoắc Tiêu thoạt nhìn vô cùng cô đơn, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia có sự mất mát mãnh liệt, một đôi mắt phượng rũ xuống, cái mũi vểnh lên thoạt nhìn tùy thời có thể co giật, khóe miệng cũng từ khẽ nhếch lên trở nên chán nản trượt xuống: "Không muốn gặp ta thì thôi, cần gì phải dùng một ít lời để chèn ép ta, nàng cũng biết quân vụ của ta bận rộn, ngay cả đối tượng cũng không có... Làm sao mà có thời gian để đọc một cuốn sách?" Quyển sách thì có xem, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận.
Lần này trái tim Dung Xu nghẹn lại, bộ dáng đáng thương này nếu phối hợp với vẻ ngoài tuyệt vời của Hoắc Tiêu, đúng là rất có lực sát thương, Dung Xu phát hiện khi Hoắc Tiêu yếu thế, nàng hoàn toàn không cách nào chống cự, thường thường không chú ý, làm theo ý muốn của Hoắc Tiêu.
"Xu nhi, trên người ta cũng dính, đợi lát nữa cùng nhau tắm được không?" Không cho Dung Xu cơ hội tiếp tục suy tư, Hoắc Tiêu ôm Dung Xu vào trong ngực: "Xu nhi rồi sẽ phải trở về Dung phủ, mấy ngày nữa khả năng còn không có cơ hội gặp mặt, Xu Nhi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ, ngay cả bạn đồng hành như vậy cũng keo kiệt cho đi?”
Dung Xu chỉ cảm thấy mình như bị hắn quấn lấy, nhưng Hoắc Tiêu thật sự quá dính người, mấy ngày nay nàng không ít lần thử cự tuyệt hắn, nhưng toàn bộ lại như hắn mong muốn, có đôi khi Dung Xu thật sự hận lòng yêu cái đẹp của mình. Từ nhỏ nàng không chịu được khi thấy mỹ nhân khổ sở, nếu Hoắc Tiêu vẫn không kiềm chế như khi còn nhỏ, có lẽ nàng còn có thể chống cự được một thời gian, nhưng đối mặt với Hoắc Tiêu thỉnh thoảng lại làm nũng như vậy, Dung Xu không hề kháng cự.
"Nếu như chỉ cùng nhau tắm thì cũng không phải không được, nhưng cái khác thì không thể." Vừa dứt lời Dung Xu đã muốn tát cái miệng mình một cái, nhưng nhìn thấy bộ dáng mặt mày hớn hở của Hoắc Tiêu, nàng lại cảm thấy dường như không có gì là không thể.
Đợi sau khi Thu Phong bỏ nước ấm vào đầy thùng tắm, Dung Xu bị Hoắc Tiêu ôm ngang, sải bước vào phòng bên cạnh, thiết kế thùng tắm này vốn mang theo một chút tâm cơ, thùng tắm này lớn hơn không ít so với thùng tắm bình thường, hai người ở bên trong cũng dư dả.
Đối đãi với Dung Xu nhất định phải mềm mỏng, Hoắc Tiêu cuối cùng cũng hiểu được đạo lý này, lúc còn trẻ cái tôi không bỏ xuống được, hiện giờ hắn phát hiện chỉ cần hắn nguyện ý buông bỏ, thái độ mềm mỏng, Dung Xu sẽ không thể làm gì được hắn.
Cởi quan bào trên người ra, quan phục tứ phẩm có màu đỏ thẫm, võ quan tứ phẩm bổ phục trên đầu thêu hổ, lại trang trí đai vàng, rất giống với màu sắc y phục hôm nay Dung Xu mặc, y phục hai người bị hắn tùy ý ném trên mặt đất.
Lúc được bỏ vào thùng tắm, Dung Xu phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nàng giương mắt nhìn Hoắc Tiêu một cái: "Đợi lát nữa tắm rửa sạch, cũng đừng làm bậy." Đôi mắt đẹp của nàng đen trắng rõ ràng, nhìn chằm chằm Hoắc Tiêu không buông.
Hoắc Tiêu ngoài miệng đáp ứng, nhưng sau khi bước vào thùng tắm, lập tức không an phận, hắn kề sát Dung Xu, một đôi mắt phượng cười tủm tỉm, tươi cười trên mặt làm cho Dung Xu trong nháy mắt lóe thần.