Chương 39:
Dung Xu có chút ảo não, vốn chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn trên người, không ngờ lại ở trong bồn tắm nghiêng ngả gần một canh giờ, toàn bộ nước đều lạnh Hoắc Tiêu mới lưu luyến không rời ôm nàng thay y phục. Dung Xu tức giận chủ yếu không phải Hoắc Tiêu mà là chính nàng, nàng thật sự quá không cách nào cưỡng lại sự cám dỗ của sắc đẹp.
Dung Xu không khỏi nhìn về phía Hoắc Tiêu, trên mặt Hoắc Tiêu hiện vẻ hài lòng, trên khuôn mặt trắng nõn có một vệt ửng hồng mỏng manh, khóe mắt phượng đỏ hoe giống như trang điểm, mũi hắn rất thẳng, rất giống người tới từ Tây Vực, nhưng Dung Xu biết hắn là người Trung Nguyên có huyết thống thuần khiết, môi Hoắc Tiêu thậm chí còn hoàn mỹ hơn cả nữ tử, nhưng ngũ quan của Hoắc Tiêu lại không lộ ra vẻ nữ tính, thực sự là vẻ ngoài của người trời, hoàn toàn được ông trời chiếu cố, mọi sự hoàn hảo đều hội tụ trên vẻ ngoài của hắn.
Nhớ tới những vết thương trải rộng trên người Hoắc Tiêu, Dung Xu lại cảm thấy may mắn khi hắn không bị thương trên mặt lúc ở chiến trường. Phải biết rằng Hoắc Tiêu có tiếng tăm lừng lẫy trong đám người man rợ ở phía Bắc Cương, gọi là Hồng Nhan La Sát. Danh hào này thoạt nghe có thể làm cho người ta cảm thấy khinh tiện với hắn, nhưng kỳ thật cũng không phải như thế. Tướng lĩnh địch quốc nhìn thấy Hoắc Tiêu, đó chính là có thể tránh thì tránh, hai chữ La Sát xuất phát từ nỗi sợ hãi của bọn họ đối với hắn.
Tên nam nhân này cũng là một mãnh thú trên giường.
"Như thế nào, đẹp sao?" Hoắc Tiêu nhìn Dung Xu cười cười, Dung Xu có chút không được tự nhiên rời ánh mắt đi.
Đẹp đấy! Nhìn gương mặt này nhiều năm như vậy, nhưng gần đây nàng mới thật sự chú ý tới, thì ra Hoắc Tiêu có thể đẹp như vậy, mặc y phục cũng đẹp, không mặc càng đẹp...
Dung Xu phát ra một tiếng rên rỉ khó thở, sao nàng lại giống như một tên biến thái, ngấm ngầm thèm khát đệ đệ hay cãi nhau hồi nhỏ thế này.
Hoắc Tiêu rất hưởng thụ sự chú ý của Dung Xu đối với mình, cũng cảm thấy bộ dáng rối rắm của nàng hết sức đáng yêu, rõ ràng biết trong đầu Dung Xu chắc chắn đang suy nghĩ chút chuyện nào đó, hắn hết lần này tới lần khác ra vẻ mặt vô hại truy vấn: "Xu nhi nàng có ổn không? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
"Hoắc Tiêu, trước tiên đệ tránh xa ta một chút." Dung Xu thật sự không có mặt mũi nào đối mặt tình huống như vậy.
Hoắc Tiêu không nói gì, cứ như vậy u oán nhìn Dung Xu, đôi mắt đẹp kia tựa như biết nói chuyện, rất ủy khuất, Dung Xu vội vàng bổ sung một câu, "Không phải vấn đề của đệ, đây là…Gần quá gần có chút nóng..." Cái cớ này ngay cả chính nàng nghe xong cũng cảm thấy gượng ép, nhưng Hoắc Tiêu giống như không ý thức được, chỉ cười cười.
"Nóng không? Phủ ta có hầm băng, tuy rằng đã là mùa thu, nhưng trong phủ ta còn có vải thiều hoàng thượng thưởng, đã đông lạnh rồi, ta nhớ rõ nàng rất thích ăn.”
Vải thiều ở Trường An vốn là một thứ xa xỉ, những sọt vải thiều mà Hoàng Thượng thu được hàng năm đều được ban thưởng tùy theo sự ân sủng, Dung Xu khi còn ở khuê phòng không lo thiếu thốn, nhưng sau khi gả cho người khác, mỗi lần nương gia phân cho nàng một cái giỏ nhỏ cũng phải biếu bà bà, tiểu cô hơn phân nửa.
Hơn nữa, Dung Xu vốn ham mát mẻ trong khuê phòng, người trong nhà cũng không quan tâm nhiều đến nàng, kết quả xuất giá nửa năm không ra ngoài, Trịnh lão thái thái vội vàng mời đại phu tới xem cho nàng, vừa nhìn đã nhận ra tật xấu của thể hàn.
Dưới sự dặn dò của đại phu, Trịnh lão phu nhân vì nóng lòng muốn có cháu mà yêu cầu nàng không được ăn bất kỳ thức ăn lạnh nào, ngay cả ngày hè nóng nực cũng phải uống canh nóng hổi, làm cho nàng rất không thích.
Trong con ngươi Dung Xu toát ra khát vọng, nhưng xiềng xích năm năm không dễ dàng bị phá vỡ như vậy, nàng theo bản năng đáp lại: "Ăn lạnh không tốt cho thân thể.”
"Vậy thì ăn vừa phải thôi, hai ba miếng cũng không có gì đáng ngại." Hoắc Tiêu không hiểu chuyện của nữ nhân, chỉ coi như quen với Dung Xu, muốn ăn thì ăn đi! Chỉ cần đừng làm tổn thương cơ thể là được rồi.
Dung Xu ngẫm lại cũng đúng, nàng đã rời khỏi nơi ăn thịt người không nhả xương, vì sao vẫn còn có chút thói quen cũ không thể thay đổi? Dù sao sau này nàng cũng không có ý định có con, ăn mấy trái cây ướp lạnh có gì sai? "A Tiêu, ta còn muốn ăn dưa, đệ chắc là có chứ?" Trái tim vừa mở rộng, Dung Xu chỉ cảm thấy nước miếng sắp chảy xuống.
"Nhìn nàng tham lam chưa kìa, ta lập tức phân phó Thuận bá đưa Thu Phong đi lấy cho nàng." Thuận bá là quản sự chưởng quản băng khố, Hoắc Tiêu âm thầm nghĩ, có nên mua thêm mấy tỳ nữ từ chỗ bà tử trong khi đợi Dung Xu thay hắn chưởng gia không? Cũng không thể để Thu Phong và Hạ Hà làm những việc tỳ nữ nhị đẳng, tam đẳng làm được.
Kết quả Dung Xu không ăn được dưa, cũng không ăn được vải thiều, bởi vì Hạ Hà đi lấy hoa lụa trở về, mang theo Nhị thiếu gia Dung phủ và hai tẩu tử đến Hoắc phủ quan tâm.
"Nhị tiểu thư, không tốt, Nhị thiếu gia và hai thiếu phu nhân đến cửa." Thu Phong thở hồng hộc đi vào thông báo.
Trên mặt Dung Xu trắng bệch, nhìn thoáng qua Hoắc Tiêu.