Chương 40: Mọi người đều biết điều đó
Hoắc Tiêu trấn an vỗ vai nàng: "Không có việc gì, nên tới thì sẽ tới, nàng cũng không có ý định trốn ở chỗ ta cả đời không phải sao?" Những lời này trông rất thoải mái, nhưng trong lòng Hoắc Tiêu vẫn níu kéo một chút, chuyện của Dung Xu hòa ly bị người trong nhà biết có nghĩa là nàng muốn rời khỏi hắn rồi, nàng vốn không nên ở trong phủ của hắn, tuy rằng từ nhỏ bọn họ đã coi nhau là người thân, nhưng trên huyết thống lại không hề liên quan, nếu chuyện này thật sự được phơi bày ra ánh sáng, với Dung Xu, Hoắc Tiêu chính là ngoại nam trong miệng Trịnh Đình.
Nhớ có biểu muội tốt Triệu Ngọc Lương của Trịnh Đình ban tặng, hiện giờ chuyện Dung Xu hòa ly đã lan nhanh như cháy rừng trong khoảng thời gian Hoắc Tiêu và Dung Xu đang tận hưởng niềm vui giao hoan, náo loạn đến tất cả mọi người đều biết.
Điều an ủi duy nhất chính là Dung Tễ, Đại thiếu gia Dung gia tính tình bạo liệt nhất hôm nay hạ triều tình cờ thay thánh nhân ra khỏi thành làm việc, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã về được, bằng không nhất định sẽ sinh ra xung đột, gây ra chuyện.
Dung Lâm tuy rằng làm việc không theo quy tắc, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ cố kỵ mặt mũi của Dung gia một chút.
Khi Hoắc Tiêu và Dung Xu cùng đi vào đại sảnh, Dung Lâm đã chờ sẵn, Dung Lâm đã thay quan phục mặc một thân thường phục, phía sau hắn là Phát thê Nguyên Duyệt của Dung Tễ, còn có thê tử Cung Thiệu Tuyết, cuối cùng là Hạ Hà vẻ mặt ngượng ngùng.
Làm khó Hạ Hà, trực tiếp đối mặt với sự tức giận của Dung Lâm.
Dung Lâm năm nay hai mươi lăm tuổi, chênh lệnh tuổi với Dung Xu là nhỏ nhất, hắn vô cùng cao lớn, thừa hưởng vóc dáng chuẩn của nam nhân Dung gia, trên người toát lên vẻ uy nghiêm thuộc về võ tướng, huynh đệ tỷ muội Dung gia đều có tướng mạo tốt, nhưng Dung Lâm là có tướng mạo đẹp nhất trong bốn người, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, phối hợp mũi thẳng và đôi môi mỏng, nếu không nói, người bình thường sẽ không suy nghĩ tới hai người là huynh muội.
Dung Lâm cũng là một trong những huynh đệ tỷ muội có tình cảm tốt nhất với Dung Xu, vừa nghe được lời đồn này, hắn lập tức cử gián điệp của mình đi, tìm được Hạ Hà trên đường nhận hàng cho Dung Xu, hỏi xong mới biết thì ra Dung Xu trốn đến phủ Hoắc Tiêu.
Dung Lâm không vui hiện rõ trên mặt, một chút cũng không che giấu, đôi mắt hổ của hắn đảo qua Hoắc Tiêu và Dung Xu, đi tới đi lui một hồi, cuối cùng dừng ở trên mặt Hoắc Tiêu.
Vẻ mặt Hoắc Tiêu thản nhiên, nhưng Dung Xu có chút chột dạ, nàng theo bản năng trốn phía sau Hoắc Tiêu, lúc này từ đáy lòng nàng mới cảm nhận được lợi ích của việc Hoắc Tiêu cao lớn, nàng lại rụt lại một chút, hẳn là có thể hoàn toàn biến mất dưới ánh mắt nhìn kỹ của nhị ca.
Hoắc Tiêu âm thầm cảm thấy buồn cười, rất muốn kéo bàn tay nhỏ bé của Dung Xu, nhưng nhà đại cữu tử tương lai đang gần trong gang tấc, vì lưu lại ấn tượng tốt, hắn chỉ có thể khắc chế xúc động trong lòng.
"A Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói Dung Lâm không tính là thân thiện, đó còn bởi vì đối tượng là Hoắc Tiêu, nếu là người bên ngoài, chỉ sợ hắn càng thêm không khách khí.
Trên đường tới đây hắn đã nghe Hạ Hà tóm tắt chuyện xảy ra với Dung Xu ở Trịnh gia, nhưng Hạ Hà thực sự bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, sự tình cũng nói không hoàn chỉnh, chỉ nghe đại khái.
Hôm nay gặp Hoắc Tiêu, Dung Lâm mới bộc lộ phiền não trong lòng không chút giấu diếm.
"Nhị ca, giọng điệu của ca quá nặng sẽ dọa đại tẩu mất, như vậy được rồi, chuyện này để đệ một mình giải thích với huynh, hai tẩu tử cũng đã lâu không gặp Gia Gia, không bằng bảo các nàng tới phòng khách ngồi ôn chuyện, huynh như vậy quá dọa người rồi." Không sợ khí thế hỏi tội của Dung Lâm, Hoắc Tiêu bình tĩnh trả lời.
Dung Lâm nắm chặt nắm tay, cuối cùng kéo ra một nụ cười có chút khó coi: "Gia Gia, muội trốn sau lưng A Tiêu làm gì, nhị ca có thể ăn thịt muội sao?”
“Nhìn dáng vẻ hiện giờ của nhị ca chính là muốn ăn thịt người đấy!” Dung Xu từ sau lưng Hoắc Tiêu thò đầu ra, thè lưỡi.
“Con bé này!” Dung Lâm vừa tức giận vừa buồn cười: "Có nhà mà không về còn chạy đến chỗ A Tiêu tiêu dao! Còn không dẫn hai tẩu tử của muội đến phòng khách ngồi một chút, nhìn đại tẩu muội mệt đến mức như vậy xem mọi người có tha cho muội hay không?”
"Tiểu thúc, ta không có gì đáng ngại." Giọng nói Nguyên Duyệt nhẹ nhàng mềm mại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay lộ ra nụ cười, Nguyên Duyệt là trưởng nữ của Tả Phó Xạ, khuê tú danh môn nuôi dưỡng ở khuê phòng, nếu như không phải Dung đại tướng quân có ân cứu mạng với Tả Phó Xạ, Dung Tễ lại từng cứu Nguyên Duyệt một mạng khi phát sinh vụ giẫm đạp ở lễ hội đèn lồng, nếu không lại quan văn như Tả Phó Xạ sợ là chướng mắt loại hán tử như Dung Tễ.
Người Dung gia coi Nguyên Duyệt như trứng nâng ở lòng bàn tay, nhưng chuyện này cũng không có tác dụng, tình yêu của Dung Tễ đối với thê tử còn kém xa so với người nhà hắn dành cho thê tử, người Dung gia cảm thấy áy náy với Nguyên Duyệt, cho nên càng thêm sủng nịch nàng.
"Đại tẩu đi theo Gia Gia nghỉ ngơi trước đi, ở nhà A Tiêu không cần khách khí." Ánh mắt Dung Lâm hướng về thê tử, trở nên rất nhu hòa: "Thiệu Tuyết, đại tẩu và Gia Gia làm phiền nàng rồi.”
Cung Thiệu Tuyết đáp lại một ánh mắt nhu tình như nước của trượng phu, sau khi Dung Xu hòa ly với tiền phu, cặp thần tiên quyến lữ này có lẽ chính là chứng minh cho thấy nhân gian vẫn còn có tình yêu.
"Được rồi nhị ca, đi đến đâu cũng liếc mắt đưa tình với nhị tẩu, là sợ muội nhìn chưa đủ thương tâm có phải hay không?" Dung Xu vốn muốn dùng phương thức tự giễu giải tỏa căng thẳng trong không khí, không ngờ nàng vừa nói ra, sắc mặt Dung Lâm lại nghiêm túc trở lại.
"Nhị ca thật dọa người! Tẩu tử, chúng ta đi thôi. "Dung Xu căn bản không sợ Dung Lâm, tay trái ôm một người, tay phải ôm người kia, ba nữ nhân dắt tay nhau rời đi. Sau khi các nàng rời đi, không khí trong đại sảnh lại trở nên nghiêm túc, hai nam nhân tụ tập cùng một chỗ không biết đang nói cái gì.