Chương 42: Đệ muốn làm ai sợ?
Trong lúc ba nữ nhân đang nói chuyện cười đùa, Dung Lâm và Hoắc Tiêu cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận, hai người một trước một sau đi vào phòng khách, vẻ tức giận trên mặt Dung Lâm vẫn chưa phai đi, ánh mắt nhìn về phía Dung Xu là cực kỳ phiền muộn.
Dung Lâm đau lòng không thôi, cũng có chút phẫn nộ: "Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết đến cầu cứu ca ca, cũng may có A Tiêu, bằng không ai làm chỗ dựa cho muội đây?”
Đối mặt với sự bị thương giống như gấu trên mặt ca ca của mình, Dung Xu có một chút xấu hổ, không phải nàng sợ ca ca nhà mình làm ầm lên sao? Nếu như mang theo Dung Tễ hoặc Dung Lâm đi, cái mạng nhỏ của Trịnh Đình khó có thể giữ được, điều Dung gia hiện tại không cần nhất chính là nhược điểm để mọi người trong triều có thể làm lớn chuyện.
"Nhị ca, nhị ca tốt, muội chỉ không muốn để cho các huynh, các tẩu và phụ mẫu lo lắng thôi mà?" Nếu như toàn bộ già trẻ gái trai Dung gia tìm tới cửa, đến lúc đó có thể lại bị Ngự Sử Đài ngự tấu một quyển, Dung gia kết thân với hoàng thất, lại là quyền thần, cả triều đình đều nhìn chằm chằm Dung gia. Nếu như hành vi của Dung gia quá thái quá thì cũng là chuyện nhỏ nhưng nếu để cho thánh nhân không thoải mái thì không tốt.
Dung Xu không phải là thiếu phụ khuê phòng không hiểu rõ triều chính, nàng đương nhiên biết Dung gia có vị trí rất cao, chuyện nàng hòa ly với Trịnh Đình, không muốn liên lụy nương gia cũng không phải là nàng có lòng từ bi gì, nàng chỉ không muốn nương gia gây rắc rối bởi vì nàng. Ở trên triều đình có rất nhiều người nhìn chằm chằm huynh đệ Dung gia, năm đó cũng do quyền lực quá lớn, Dung đại tướng quân mới có thể lui về nhà, làm một Thừa Ân quốc công không có thực quyền. Hai chữ Thừa Ân cũng là lời cảnh cáo của Dung gia, tất cả phú quý của Dung gia đều đến từ Thiên gia.
"Phụ mẫu vẫn chưa biết việc này, trước khi ra khỏi cửa ta chỉ nói sẽ đưa đại tẩu và Thiệu Tuyết đến nhà A Tiêu một ngày." Dung Lâm coi như cẩn thận, dùng xe ngựa phủ Đại tướng quân mang theo nữ quyến đến nhà Hoắc Tiêu ở, có thể coi như Dung Xu cũng đi theo hắn, để không bị đàm tiếu về sau, nói Dung Xu và Hoắc Tiêu có gì đó không sạch nên mới hòa ly, đến lúc đó có mười cái miệng cũng không thể nói rõ.
"Sáng sớm ngày mai, Gia Gia cùng nhị ca trở về đi." Hiện giờ nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, ở cùng một chỗ thì thành cái gì?
"Nhưng nhị ca..." Dung Xu có chút tiến thoái lưỡng nan, nàng còn chưa biết nên đối mặt với phụ mẫu của mình như thế nào, nếu như có thể, nàng còn muốn trốn vài ngày, nhưng nên đối mặt thì cuối cũng vẫn phải đối mặt.
Nghĩ đến phụ mẫu mình, trên mặt Dung Lâm cũng hiện vẻ đau lòng, phát sinh chuyện như vậy, mẫu thân không biết sẽ thương tâm như thế nào.
“Đáng nhẽ ra ta nên làm thịt gã Trịnh Đình kia!” Dung Lâm nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Hoắc Tiêu đã phân tích lợi và hại với hắn thì hắn đã tìm một con hẻm tói lột xác Trịnh Đình rồi.
"Chẳng phải muội sợ huynh làm loạn sao?" Dung Xu bất đắc dĩ trợn tròn mắt.
"Một ngày nào đó phải cho hắn trả giá." Dung Lâm cười lạnh.
"Giờ thì mặc kệ hắn, mẫu thân phải làm sao bây giờ?" Đáy lòng Dung Xu phát sầu.
Huynh đệ tỷ muội Dung gia đều do Dung phu nhân đích thân nuôi dạy, nhất là Dung Lâm và Dung Xu được bà nuôi nấng từ nhỏ, hai người bọn họ có tình cảm rất sâu với Dung phu nhân, đều sẽ tránh việc làm cho mẫu thân buồn lòng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ngay từ đầu Dung Xu không dám về nhà, nàng không hy vọng làm cho mẫu thân buồn.
"Nhị ca, muội nên nói với nương như thế nào đây?" Dung Xu khổ sở.
"Cái này..." Binh bộ thượng thư vẫn luôn không sợ hãi sờ sờ mũi, không nói lời nào, hắn sợ nhất là nước mắt của nữ nhân, đặc biệt là nước mắt của thê tử, mẫu thân, muội muội. Nếu Dung phu nhân biết nữ nhi của mình bị người ta bị coi như một tên nô tỳ hèn mọn thì đến lúc đó trên dưới Dung phủ sẽ bay lên trời!
"Để ta nói với dì Hai đi." Mục gia nhà Dung phu nhân có ba tỷ muội, Dung phu nhân xếp thứ hai, sau khi vị hôn phu của Mục Tam cô nương chết trận sa trường, bà cả đời chưa lập gia đình, vì thế nhận nuôi Hoắc Tiêu, Hoắc Tiêu cũng gọi Dung phu nhân một tiếng dì Hai, mặc dù nhận nuôi nhưng cũng chỉ là làm bạn mà thôi, Mục đại cô nương cũng không để Hoắc Tiêu đổi họ.
“Vậy thì nhờ đệ!” Huynh muội Dung gia đồng thanh nói, có thể ném nồi ra thì tuyệt đối không tự mình cõng, hơn nữa... Hoắc Tiêu chính là hài tử nhà người khác trong mắt phu phụ Dung gia, cái gì cũng tốt.
Cũng không biết như phu phụ Dung gia biết Hoắc Tiêu ngủ với nữ nhi bảo bối của bọn họ thì có thể đối đãi với hắn như vậy hay không?
Sau khi dùng xong bữa tối, người Dung gia trở về viện tử dành cho khách. Hoắc Tiêu không có gia quyến của mình, sau khi hắn khai phủ, nghĩa mẫu cũng không muốn đi theo vào phủ đệ của hắn. Toàn bộ sân vườn trống rỗng của Hoắc phủ đều coi là khách cư, huynh đệ Dung gia thường mang theo gia quyến đến phủ hắn ở nhờ một thời gian ngắn, có mấy viện tử gần như trở thành sân chơi cho bọn nhỏ để tránh làm phiền cặp phu thê như keo như sơn.
Dung Xu rất không thích mình bây giờ, bởi vì khi nàng nhìn phu thê huynh trưởng ân ái, luôn có chút hoài nghi, những thứ này là thật sao? Loại cảm xúc này có thể kéo dài mãi mãi không? Nàng không thích sự đa nghi của mình.
Dung Xu nói câu chúc ngủ ngon với huynh trưởng và hai tẩu tử xong thì tản bộ trở về sân của mình dưới ánh tà dương. Nội tâm chỉ cảm thấy có chút trống rỗng, nàng không khỏi nghĩ, năm năm qua nàng đã làm gì?
Vì phu gia, rõ ràng nàng và nương gia của mình đều ở trong kinh thành nhưng lại giống như cách xa trăm núi ngàn sông. Thấy mấy người thân đi tới đi lui ở Hoắc gia rất tự nhiên, Dung Xu không khỏi nghĩ, nếu như lúc trước nàng không kiên trì với ý kiến của mình thì có thể nhìn thấy bầu trời khác hay không?
Nhưng chuyện đã xảy ra không cách nào thay đổi, lúc trước nàng đã lựa chọn sai lầm, bây giờ nhất định phải giẫm lên sai lầm trong quá khứ tiếp tục đi về phía trước.
Đi qua cửa lớn, Dung Xu đi đến một hành lang kép, hành lang kép gồm hành lang trên và dưới, được bao quanh bởi những tảng đá và hoa kỳ lạ, hành lang trên và dưới có thể ngắm nhìn những cảnh sắc khác nhau. Phủ đệ Hoắc Tiêu thật sự rất lớn, chi phí xa hoa mà Dung Xu chưa bao giờ nghĩ tới, đã sắp vào đêm, bởi vì trong phủ có khách, gã sai vặt thắp đèn khắp nơi, trên dưới hành lang kép thắp một hàng đèn. Gió đêm thổi qua bóng đèn đung đưa, có vẻ tiêu sái nói không nên lời, Dung Xu không cho người đi theo, nàng đứng lặng ở hành lang, nhìn về phía xa, từ nơi này vừa đúng có thể nhìn thấy thủy đình trong phủ, hiện giờ mặt nước lấp lánh, loáng thoáng có thể nhìn thấy vịt trời chậm rãi lướt qua.
Dung Xu mất một lúc lâu sau mới cất bước, tiếp tục xuyên qua hành lang dài ngoằn ngoèo, đến viện tử mà nàng ở.
Vừa mới đi qua cửa nàng đã bị người ôm lấy từ phía sau, Dung Xu bất đắc dĩ than thở, "Đệ không chào hỏi một tiếng như vậy, là muốn dọa ai sao?" Tuy rằng không thấy rõ bóng người, nhưng trước tiên ngửi được hơi thở trên người hắn, cũng mới ngắn ngủi vài ngày, hơi thở kia đã vô cùng quen thuộc với nàng, đây cũng không phải chuyện tốt gì.