Chương 44: Còn muốn cưỡi ta sao? (H)
Cả người Dung Xu ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy cả người sắp tan chảy, nếu không phải Hoắc Tiêu còn giữ eo nàng, chỉ sợ cả người nàng đã nằm sấp trên mặt đất.
"Xu nhi, chiều hôm sau chúng ta đi đua ngựa được không?" Hoắc Tiêu còn chôn trong cơ thể Dung Xu, nàng còn chưa rời đi! Hắn đã bắt đầu nhớ nàng, vội vàng đưa ra lời mời.
"Ừm… Được..." Dung Xu có chút mơ màng, cứ như vậy đáp ứng.
Hoắc Tiêu ôm eo Dung Xu, thỏa mãn lăn sang một bên, hắn vẫn không rời khỏi thân thể Dung Xu, cứ ôm lấy nàng từ phía sau như vậy, vùi sau gáy nàng cọ xát một hồi.
"Chỉ cưỡi ngựa thôi, việc khác thì không được." Dung Xu thở dốc, nàng đã có chút hiểu Hoắc Tiêu, Hoắc Tiêu gần như có nguồn năng lượng vô tận, hơn nữa hắn còn rất quấn người.
"Ngoại trừ cưỡi ngựa Xu nhi còn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cưỡi ta sao?" Hoắc Tiêu cười khẽ một tiếng, lồng ngực dán sau lưng Dung Xu cũng rung theo, vật giống như cây gậy chôn trong cơ thể nàng cũng nhảy dựng lên.
"Hoắc Tiêu!" Dung Xu thật sự không biết Hoắc Tiêu lấy từ đâu mà nói ra nhiều lời tán tỉnh như vậy, nàng vừa xấu hổ vừa giận, trong đầu lại lơ đãng nhớ đến từng cảnh hai người chân tay quấn quýt không ngớt, làm khuôn mặt nàng nóng như lửa đốt.
Rõ ràng phải nên là một lời chửi rủa giận dữ, nhưng nó nghe có vẻ quyến rũ và mềm mại, giống như làm nũng.
"Hay là ta cưỡi Xu Nhi, Xu Nhi rõ ràng đang dụ dỗ ta có phải không?" Hai tay Hoắc Tiêu bắt đầu không an phận, dương vật hơi mềm đi trong hoa huyệt lại trở nên cường tráng, cứng rắn thẳng tắp, lấp đầy mị huyệt của Dung Xu.
Dung Xu đương nhiên biết một lần không có khả năng thỏa mãn Hoắc Tiêu, đối với chuyện này nàng đã có thể thản nhiên đối ứng, thân thể vừa mới đạt được thỏa mãn, Dung Xu lười biếng nằm, mặc Hoắc Tiêu giày vò.
Hoắc Tiêu nhìn ra tâm tư nhỏ của Dung Xu, trong lòng cảm thấy có chút thách thức, đôi mắt của hắn tràn đầy ý cười, chỉ nói: "Không đáp lại, ta coi như nàng đã đáp ứng. Nghĩ đến ngày mai Xu Nhi không ở đây nữa, trong lòng lại nghẹn đến khó chịu, tối nay phải để nàng cầu xin ta.”
So sánh mới biết ai hơn ai, nếm qua mùi vị của một võ tướng, mới biết được văn thần bất lực như thế nào, vòng eo Dung Xu tê dại, có xúc động cầu xin tha thứ trước.
"A Tiêu..." Nàng nhẹ giọng gọi lấy lòng.
"Mặc kệ nàng làm nũng như thế nào, đêm nay ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng đâu." Dung Xu bị Hoắc Tiêu đặt thành tư thế nghiêng, thân thể cong như một cây cầu vòm, hai chân của nàng khép lại, Hoắc Tiêu từ đầu đến cuối không rời khỏi, hắn quỳ gối sau đùi của nàng bắt đầu ra sức ra vào.
Dưới tình huống hai chân khép chặt, hai người đều cảm nhận được khoái cảm tột đỉnh.
"A ừ... A Tiêu... Đệ học ở đâu nhiều như vậy..." Dung Xu cúi đầu nức nở, khoái cảm quá mãnh liệt, giống như bị điện giật khiến người ta gãi tim gãi phổi.
"Vì lấy lòng Xu Nhi, ta đã khổ tâm nghiên cứu thật lâu..." Hoắc Tiêu làm sao có thể nói cho nàng biết, hắn nhờ nghiên cứu sách xuân cung mà ngộ ra?
Lần đầu tiên nhìn thấy tư thế này, Hoắc Tiêu rất muốn thử, quả nhiên giống như hắn tưởng tượng, chân Dung Xu kẹp càng chặt, chịu áp lực càng lớn, theo hắn ra vào, tiếng phập phồng bị bóp nghẹt, bên trong hoa huyệt tiết ra một lượng lớn mật dịch, bị hắn rút ra rồi lại đút vào, chỗ hai người giao hợp đã là một mảnh chất nhầy dâm mỹ, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
"Hoắc Tiêu, đệ không cần thể diện sao?..." Dung Xu nguyền rủa một câu, kéo dài một tiếng cuối cùng, thậm chí mang theo một tia nức nở, ở tư thế như vậy, côn thịt gắt gao hấp thu, Dung Xu chỉ cảm thấy cảm giác tồn tại của Hoắc Tiêu quá mạnh mẽ.
" Không biết xấu hổ..." Mồ hôi trên trán Hoắc Tiêu nhỏ xuống mông Dung Xu, bụng dưới Dung Xu co thắt một cái, hai người đều thở dốc: "Ta không biết xấu hổ, ta chỉ cần nàng..." Lời này gần giống như lời thổ lộ từ đáy lòng, nhưng Dung Xu đã bị dục vọng lấn át, toàn bộ thần hồn đều bị Hoắc Tiêu câu đi, câu tình này cũng bị coi là một câu nói quyến rũ giữa nam và nữ.
"Ừm... Ta cũng muốn A Tiêu... Dùng sức một chút..." Mặc dù tư thế này có thể mang lại khoái cảm gấp bội cho cả hai bên, nhưng lúc ra vào sẽ khó khăn hơn bình thường.
Cắn chặt răng, Hoắc Tiêu càng dùng sức, mỗi một lần đều đẩy vào chỗ sâu nhất, sau vài lần đẩy sâu, suối nước lại trào ra từ trong hoa huyệt, côn thịt với gân xanh đan xen ra vào càng ngày càng thuận lợi, Hoắc Tiêu hưng phấn khẽ ngâm, mỗi một lần đụng chạm dưới thân đều mang theo tư tình sâu đậm, hắn hưởng thụ cảm giác bị nàng hấp thu chặt chẽ, tưởng tượng nàng cần hắn, lưu luyến của nàng đối với hắn cũng sâu đậm giống như hắn đối với nàng.
Hoắc Tiêu hết lần này đến lần khác trút hết nỗi bất an trong lòng vào chiếm hữu, hắn một mực truy đuổi nàng, vẫn muốn đứng ở bên cạnh nàng, nhưng hắn vẫn cầu mà không được. Những năm gần đây tình cảm lặng lẽ bộc phát, khi ngày chia xa đến gần, hắn chỉ hy vọng nàng quyến luyến hắn hơn một chút, cho dù là chỉ nhớ rõ niềm sung sướng mà hắn mang tới cho nàng cũng tốt.
Hoắc Tiêu nâng chân bên ngoài Dung Xu lên, đặt chân đó lên vai mình, Dung Xu thuận theo động tác này xoay người, Hoắc Tiêu duỗi thẳng chân còn lại của nàng, cả người ngồi giữa hai chân nàng.
"A ừ..." Bởi vì tư thế thay đổi, hai người có thể đối mặt với mặt nhau, nhưng ánh sáng thật sự quá mờ nhạt, hai người không nhìn rõ biểu tình của nhau, không thể nhìn thấy rõ ràng, lại có thể cảm nhận được.
Mũi Dung Xu chua xót, tuy rằng chỉ có thể nhìn ra đường nét đại khái, nhưng nàng lại cảm thấy vẻ mặt Hoắc Tiêu giờ phút này hẳn là khổ sở.
"A Tiêu, cho dù ngày mai ta trở về, ta vẫn có thể thường xuyên gặp đệ, được không?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Động tác xoay eo của Hoắc Tiêu dừng lại, côn thịt dừng ở chỗ sâu nhất trong đường hoa Dung Xu, giọng nói của hắn hơi run rẩy: "Xu nhi, đây chính là nàng nói, không được đổi ý..."
"Không đổi ý, ta cũng muốn gặp đệ..." Dung Xu cong thắt lưng, hai người dán sát nhau hơn, Dung Xu gần như có thể cảm nhận được gân xanh trên cột thịt trong cơ thể đang đập thình thịch.
"Thật sao? Ta rất vui..." Dung Xu có thể nghe thấy niềm hạnh phúc thuần khiết trong giọng nói của Hoắc Tiêu, nàng giống như có thể hình dung ra nụ cười trên mặt Hoắc Tiêu lúc này ở trong đầu.
Trong lòng Dung Xu có chút điên cuồng, chỉ cảm thấy nếu như có thể làm cho Hoắc Tiêu vui vẻ, đáy lòng nàng cũng vui vẻ, nàng cũng không truy cứu vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy giờ phút này nàng đặc biệt muốn lấy lòng Hoắc Tiêu.
Dung Xu vươn tay ra, trong bóng đêm thăm dò trái phải một chút, tìm được bàn tay to lớn của Hoắc Tiêu. Nàng mở lòng bàn tay hắn ra, đan vào ngón tay hắn, nàng biết Hoắc Tiêu thích như vậy, nhưng trước kia nàng luôn cảm thấy quá thân mật, mà giờ này khắc này nàng lại cảm thấy, nàng cũng muốn làm như vậy.
Một tay Hoắc Tiêu ôm lấy nàng, một tay ôm đùi nàng, hắn tăng nhanh tốc độ ra vào dưới thân, tiếng ba ba càng ngày càng kịch liệt.
Dung Xu quên cả rên rỉ: "Ha ừm sắp tới rồi... A Tiêu thật lợi hại ..."
Trái tim Hoắc Tiêu bởi vì những lời này mà đập nhanh hơn, hắn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần lúc này đạt được khoái cảm mãnh liệt, hắn phát ra một tiếng nghẹn ngào rên rỉ, nghe có chút giống tiếng chó hưng phấn khi cúi đầu.
"A a a a..." Mặc dù ở trong bóng tối như mực nhìn không thấy ngón tay, trong đầu Dung Xu lại tràn ngập pháo hoa đang nở rộ, sung sướng mãnh liệt làm cho cả người nàng co giật, thậm chí lỗ tai cũng ù đi.
Hoắc Tiêu sau một hồi dùng sức chạy nước rút mới phóng thích hoàn toàn, sau khi tinh dịch dày đặc xuất ra, hắn thở dốc, ánh mắt hai người đối diện trong bóng đêm, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng bọn họ biết rằng ánh mắt chạm nhau.
"A Tiêu. Cám ơn đệ..." Dung Xu thật sự rất cảm tạ Hoắc Tiêu, nếu không phải Hoắc Tiêu, chỉ sợ nàng không có cách nào bình tĩnh vượt qua mấy ngày này.
Mỗi khi trái tim nàng mơ hồ đau đớn, hắn đều ở bên cạnh nàng, tuy rằng không đứng đắn, nhưng vẫn có thể làm cho nàng thật sự quên đi tên nam nhân đã tổn thương nàng sâu đậm kia.
"Nàng không cần cảm tạ ta." Hoắc Tiêu rất nghiêm túc đáp lại, hắn không cần được cảm tạ, bởi vì hắn ở bên nàng không phải vì lòng tốt, hắn có mưu đồ khác!
"Xu Nhi nàng thật sự không cần cảm tạ ta, ta làm những thứ này không phải không cầu gì, những ngày sau này, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi..." Hoắc Tiêu yên lặng nói những lời này ở trong lòng.