Chương 46: Làm cho nàng vui vẻ
Sáng sớm, Dung Xu dưới tình huống ý thức mơ hồ bị đánh thức, nàng ngủ không được bao lâu, Hoắc Tiêu triền miên thẳng đến giờ Dần, may mà Hoắc Tiêu tuân thủ ước định giữa nàng, đã rời đi từ trước.
Dung Xu chỉ cảm thấy cả người có chút chua xót, nhưng giữa hai chân lại có cảm giác mát lạnh, chắc là Hoắc Tiêu đã cẩn thận bôi thuốc cho nàng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Hoắc Tiêu tập trung tinh thần bôi thuốc cho nàng, Dung Xu bỗng nhiên đỏ mặt, nàng vỗ vỗ hai má mình, rũ bỏ chút hình ảnh trong đầu ra ngoài.
Thu Phong bưng thức ăn tiến vào, Hạ Hà thì ở một bên bày đồ ăn cho Dung Xu, trong miệng nàng vừa nói: "Hoắc đại nhân cố ý dặn dò, chúng nô tỳ nhất định phải nhìn chằm chằm, để tiểu thư ăn nhiều một chút, thân thể mới không mệt mỏi.”
Trên thực tế Hạ Hà và Thu Phong đều chưa từng trải qua, quan niệm về chuyện kia cũng hơi mông lung, Hạ Hà lại là người tương đối đơn thuần, Hoắc Tiêu nói cái gì, nàng cũng sẽ lặp lại một cách trung thực như một cái cây trung thực.
Vẻ mặt Dung Xu trở nên có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Hà vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra: "Hoắc đại nhân nói, hôm qua tiểu thư đã rất vất vả, cháo nấu từ nhân sâm này tiểu thư nhất định phải uống hết. Hoắc đại nhân biết tiểu thư ghét mùi sâm, còn phân phó phòng bếp cho thêm sò điệp khô!”
Hạ Hà lẩm bẩm: "Tiểu thư, người phải ăn nhiều một chút, cũng đừng vì cái tên họ Trịnh kia mà thương tâm đến hại thân thể.”
Thu Phong ở bên cạnh nháy mắt nghiêng miệng, liều mạng muốn ngăn cản Hạ Hà, ai ngờ cô ngốc Hạ Hà này hoàn toàn không nhận được ám chỉ của nàng, còn hỏi: "Thu Phong tỷ tỷ, sao mí mắt của tỷ lại giật liên tục vậy?”
Dung Xu chỉ nhất thời cảm thấy buồn cười, tủm tỉm nói: "Thu Phong ngoan, đừng lo lắng cho Hạ Hà ngốc nghếch của chúng ta, ngươi nhìn nàng đáng yêu như vậy cơ mà! Ôi chao Hạ Hà ngốc của ta, bộ dáng này không biết làm thế nào tìm người tốt đây!”
Vốn đáy lòng nàng còn có chút tức giận vì Hoắc Tiêu không có mồm mép, về sau mới nghĩ thông suốt, Hoắc Tiêu biết nàng bởi vì muốn hồi phủ mà có chút lo âu, nên hắn nương theo miệng Hạ Hà chọc nàng vui vẻ, tuy rằng trêu chọc cô nàng ngốc Hạ Hà này, nhưng thật sự giảm bớt khẩn trương trong lòng nàng, nghĩ đến Hoắc Tiêu quan tâm nàng như vậy, trong lòng Dung Xu thật sự cảm thấy không nỡ.
"Tiểu thư, Hoắc đại nhân thật sự dụng tâm với người, người phải giữ cho chặt." Thu Phong không nhịn được khuyên một câu, vốn nàng cũng chỉ nghĩ tới, nhưng mấy ngày nay nhìn Hoắc Tiêu sủng ái Dung Xu như vậy, Thu Phong thật lòng cảm thấy Dung Xu không nên bỏ ăn vì nghẹn.
Hai người là nha hoàn hồi môn của Dung Xu, lớn lên với nàng từ nhỏ, Thu Phong là người thông minh nhất, làm việc cẩn thận và thỏa đáng, mà Hạ Hà chính là hạt dẻ cười của hai người, ngây thơ một chút, nhưng cũng trung thành.
"Đúng vậy, Hoắc đại nhân rất tốt, hơn nữa trong nhà lại sạch sẽ, không có công bà tiểu cô, sẽ không có người cướp cua của tiểu thư nữa."
"Được rồi, được rồi, ăn ngủ không được nói chuyện." Dung Xu bất đắc dĩ cắt đứt đề tài này, nói như thể nàng rất tham lam vậy! Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Dung Xu phát tiết toàn bộ sự không vui trong lòng lên bát cháo Hoắc Tiêu chuẩn bị trước mắt, nàng dùng muôi chọc mạnh thức ăn bên trong, như thể có thâm thù đại hận với nó.
Nhưng lúc cháo vào miệng, mũi Dung Xu lại chua xót, một người có để người khác ở trong lòng hay không, có khi cần phải cẩn thận quan sát, mà Hoắc Tiêu đối với nàng có tốt không? Tất nhiên là tốt rồi.
Trong bát cháo này có nguyên liệu mà nàng ghét nhất, nhưng lại có vị ngọt khiến cô không nếm ra được vị sâm chút nào, chắc là sáng sớm nam nhân kia đã chạy vào bếp ăn thử.
Kỳ thật từ khi còn bé chính là như vậy, Hoắc Tiêu luôn có thể tìm cho nàng những món ăn ngon miệng nhất, khi đó cho rằng đó là chuyện bình thường, sau khi xuất giá mới biết được, trên đời này không có chuyện đương nhiên, ít nhất ở trên bàn cơm Trịnh gia, vĩnh viễn không tìm thấy những món Dung Xu yêu thích nhất, mặc dù xuất thân cao quý nhưng ở trên bàn cơm Trịnh gia nàng chính là người ngoài, chỉ có thể đứng bày thức ăn vì mọi người, chờ thức ăn đã nguội mới có thể ngồi xuống ăn.
“Đáng ghét!” Dung Xu không khỏi thấp giọng mắng một tiếng. Con người luôn có xu hướng nhớ đến mặt xấu của người khác, cho nên ngàn cái tốt cũng không chống lại được mấy lần xấu xa, trước khi gặp lại Hoắc Tiêu, nhắc tới Hoắc Tiêu, Dung Xu luôn nhớ tới khi còn bé hắn có bao nhiêu bướng bỉnh, luôn thích nói lời khiêu khích nàng, có đôi khi sẽ đánh nhau với nàng, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, còn có thể kéo tóc nàng, nhưng sau khi gặp lại, nàng mới phát hiện thì ra ký ức của nàng không đáng tin cậy như thế, luôn khéo léo tránh thoát sự bảo vệ và yêu thương của Hoắc Tiêu đối với nàng.
Lúc mọi việc đã dọn dẹp gần xong, Dung Xu mới đến đại sảnh Hoắc phủ hội hợp với mọi người, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ở nhờ Hoắc phủ, Hoắc Tiêu đã mua cho nàng không chỉ ba chiếc xe lớn, hơn nữa cho mượn khố phòng đặt của hồi môn, nếu muốn vận chuyển ra ngoài đại khái phải hơn mười chiếc xe, cái này chỉ tính ở trong đại trạch này, các biệt viện khác cũng để không ít, nếu muốn cùng đưa hết ra ngoài sẽ rất bắt mắt, Dung Xu và Hoắc Tiêu đã thương lượng qua, của hồi môn trước tiên cứ đặt ở Hoắc phủ, sau đó lần lượt trả lại.
Dung Xu nghĩ, dù sao trong thời gian ngắn nàng cũng không lập gia đình, đồ đạc cũng chỉ chất đống khố phòng, chất đống ở khố phòng nào mà chả giống nhau? Trong lòng, Dung Xu vẫn trực tiếp coi Hoắc Tiêu là người của mình, trở thành người Dung gia.
Hoắc Tiêu hào phóng đồng ý, trong lòng chỉ nghĩ mấy thứ này hắn không tham, nhưng ý tứ đằng sau lại khẳng định trong lòng hắn có ý.
Ba chiếc xe ngựa xếp hàng trước cửa Hoắc phủ, chiếc cuối cùng mang theo y phục trang sức và bốn tỳ nữ của Dung Xu, ở giữa là mang theo ba nữ quyến, Hoắc Tiêu và Dung Lâm thì đi xe đầu tiên.
Ngày hôm nay có triều hội, Dung Lâm và Hoắc Tiêu đành phải xin nghỉ.