Chương 47: Có mèo
Lúc Dung Xu chuẩn bị lên xe, nàng không tự chủ được nhìn Hoắc Tiêu, hôm nay hắn rất quy củ, ngoan ngoãn ở bên cạnh Dung Lâm, không tiến lại gần động tay động chân, hắn đứng đắn như vậy làm cho Dung Xu có chút không quen, nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ lại chạy tới đỡ nàng lên xe, thậm chí ở trên eo nàng lén lút nhéo một phen.
Hoắc Tiêu không tới mà là Dung Lâm bước tới, mặc dù ghế đẩu đã được đặt ở bên dưới, Dung Lâm vẫn lịch sự giúp đỡ Nguyên Duyệt một tay, tiếp theo đỡ thân muội nhà mình lên, cuối cùng mới ôm eo kiều thê, an bài ổn thỏa cho mọi người, hai phu thê nhìn nhau mà cười, thể hiện tình cảm thắm thiết.
Dung Xu cũng cảm thấy tâm trạng của mình không đúng, ánh mắt cứ hướng về phía Hoắc Tiêu, trong lòng Hoắc Tiêu hình như có cảm giác, bốn mắt chạm nhau. Hôm nay Hoắc Tiêu mặc một thân đỏ tươi, nở nụ cười rạng rỡ với Dung Xu, nhìn thế nào cũng thấy tuấn mỹ không thể bỏ qua. Dung Xu không biết mình đỏ mặt, lặng lẽ đỏ đến sau tai.
Dung Lâm xác nhận tất cả nữ quyến đều đã ngồi yên trên xe, lúc này mới đóng cửa xe lại, kéo rèm xe xuống.
"Muội cùng với A Tiêu đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tâm tư Nguyên Duyệt rất tinh tế, nhanh chóng nhìn ra giữa hai người dường như đang vờn nhau như mèo vờn chuột.
Mà tâm tư Cung Thiệu Tuyết đơn thuần hơn một chút, không đi theo hướng đó, nàng mở to đôi mắt hạnh của mình vì kinh ngạc, bộ dáng kinh ngạc của nàng đã giảm bớt sự xấu hổ trong lòng Dung Xu.
"Đại tẩu, muội và A Tiêu không phải như vậy, A Tiêu là đệ đệ của muội." Dung Xu nói có chút chột dạ.
Nguyên Duyệt cười cười, không tiếp tục nói chuyện nữa, mà ánh mắt Thiệu Tuyết tò mò đảo qua giữa hai người: "Cái gì? Cái gì vậy? Muội cũng muốn biết!"Thiệu Tuyết kéo tay Nguyên Duyệt lắc lắc.
"Không có gì." Nguyên Duyệt cười đáp lại.
Thiệu Tuyết chuyển hướng sang Dung Xu lại nhận được một đáp án giống nhau, tiểu nương tử phồng má không vui bắt đầu hờn dỗi với thành xe, nhưng cơn hờn dỗi không kéo dài lâu, sau khi Dung Xu lấy ra trà và điểm tâm, Thiệu Tuyết lại mặt mày hớn hở nở nụ cười.
Không khí vui vẻ trên xe kéo dài cho đến khi xe ngựa dần đến gần Dung phủ.
"Đừng khẩn trương, muội về nhà thì có gì phải khẩn trương?" Nhận thấy Dung Xu bất an, Nguyên Duyệt cầm tay Dung Xu.
Dung Xu đáp lại bằng một nụ cười cảm kích, đều nói trưởng tẩu như mẫu, nhưng Nguyên Duyệt giống như tỷ tỷ của Dung Xu hơn, Nguyên Duyệt và Dung Tễ đã có hôn ước từ nhỏ, có chút khác biết với Dung Vân cá tính mạnh mẽ, Nguyên Duyệt là nữ tử rất ôn hòa, Dung Xu từ nhỏ đã rất ỷ lại nàng.
"Tẩu tẩu thật tốt." Dung Xu tựa vào trên vai Nguyên Duyệt, tựa như ấu muội đang làm nũng với tỷ tỷ ruột.
Thiệu Tuyết không xen vào được, tuy rằng người Dung gia đối xử với Thiệu Tuyết cũng rất tốt, nhưng vẫn có chút kém, có đôi khi Thiệu Tuyết hơi giống người ngoài, cũng may Thiệu Tuyết không có tính tình tranh giành ghen tuông, nếu không hậu viện Dung phủ sẽ không thanh tĩnh như thế.
Dung Xu đột nhiên ý thức được sự yên tĩnh của Thiệu Tuyết, nàng ngồi thẳng người, nói với Thiệu Tuyết: "Nhị tẩu, muội đã lâu không về nhà, sẽ có chút không quen, sau này chúng ta thường xuyên gặp mặt cũng tốt, nghe nói nhị tẩu tinh thông thương kỹ, khi nào có thời gian có thể chỉ điểm cho muội được không?”
Thiệu Tuyết vừa nghe đến thương pháp, cả người tràn đầy năng lượng, hai người bắt đầu trò chuyện về thương pháp, không khí trong xe lại tốt lên.
Lúc ba người bọn họ xuống xe, Dung đại tướng quân và Dung phu nhân đã đợi sẵn ở tiền viện, kỳ thật Dung đại tướng quân đã từ chức, đương triều đại tướng quân hiện giờ là Dung Tễ, mà Dung đại tướng quân thì phong Thừa Ân quốc công, là quốc công hư danh, cũng không có thực quyền, mọi người trong triều tôn kính hắn, lúc gặp mặt hắn vẫn là quen gọi một tiếng Dung đại tướng quân, chỉ có khi cần phân biệt sẽ được xưng là Thừa Ân quốc công gia.
“Phụ thân, mẫu thân!” Dung Xu từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh quay về nhà, nhưng nàng không cách nào mô phỏng được lúc nhìn thấy phụ mẫu chân thật như lúc này.
Nàng giống như một nữ nhi bình thường bị ủy khuất, vội vã chạy đến nơi trú ẩn an toàn vững chắc nhất của mình.
"Gia Gia!" Trước khi Dung phu nhân nhìn thấy tiểu nữ nhi, đã nghe trượng phu kể lại ngắn gọn tình huống của nữ nhi, bà cực kỳ đau lòng, ôm nữ nhi mà nước mắt rơi không ngừng, Dung đại tướng quân ở một bên, tay chân luống cuống, không biết nên an ủi nữ nhi trước, hay là lau nước mắt cho thê tử trước.
"Nương, người đừng khóc." Thiệu Tuyết vội vàng an ủi bà bà mình.
"Đúng vậy, nương, Xu nhi trở về là chuyện vui vẻ, chúng ta đừng khóc được không?" Thẳng đến khi đại nhi tức mở miệng an ủi, lúc này Dung phu nhân mới ngẩng đầu gật đầu.
"Duyệt nhi, Thiệu Tuyết, các con dẫn Xu nhi vào an bài ổn thỏa trước." Bà vỗ vỗ tay Nguyên Duyệt, Nguyên Duyệt vội vàng mang theo Dung Xu vào phòng.
Dung Lâm và Hoắc Tiêu tiến lên hành lễ, Hoắc Tiêu rất thuần thục vỗ lưng Dung phu nhân, nhẹ giọng an ủi bà, cứ như là nhi tử ruột của Dung phu nhân, mà Dung Lâm ở một bên, trên mặt có chút xấu hổ.