Chương 48: Phải chăng có tình yêu?
Dung Xu đã lâu không trở về Dung phủ, luôn có chút rụt rè với ngôi nhà này, đại sảnh chủ viện giống như trong ký ức của Dung Xu, chủ viện gọi là Phù Vọng các, kiến trúc mang hơi thở cổ xưa, trong đại sảnh kết cấu vuông vắn, trên tường treo rất nhiều loại binh khí, bao gồm bảo kiếm do tiên hoàng ban thưởng cùng với kiếm chiến của phụ thân Dung Xu, hoa lê thương mà trước kia Dung phu nhân dùng được đặt ở bên cạnh kiếm của Dung đại tướng quân, nhưng sau khi xảy ra chuyện Dung đại tướng quân nuôi ngoại thất, hoa lê thương kia đã được chuyển đến khố phòng.
Khi Dung Xu còn nhỏ, mỗi buổi sáng phụ mẫu đều cùng nhau luyện công, sau đó lần lượt kiểm tra võ nghệ của bốn đứa nhỏ cùng với Hoắc Tiêu, nàng thường xuyên ngủ quên, Hoắc Tiêu chỉ có thể chống đỡ trước cho nàng, thêm vài chiêu để giúp nàng kéo dài thời gian.
Nhìn vị trí hoa lê thương vốn có trở nên trống rỗng, đáy lòng Dung Xu cũng trống rỗng một phần.
"Chuyện nghiêm trọng như vậy mà con cũng gạt ta, trong lòng con còn coi ta là nương không?" Giọng nói của Mục Ly cắt đứt suy nghĩ của Dung Xu. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy mẫu thân đứng ở cửa, mở rộng hai tay về phía nàng.
"Nương..." Sau khi ở chung với mẫu thân một mình, Dung Xu thật sự ủy khuất, tựa như bất kỳ đứa nhỏ nào bị thương ở bên ngoài, nàng dựa vào trong ngực mẫu thân tìm kiếm sự an ủi.
Tiểu nữ nhi trong lòng Dung phu nhân rơi lệ, lúc này bà chỉ cảm thấy bà và nữ nhi như được kết nối với nhau, lòng cũng thắt lại.
"Khổ cho con ta rồi." Dung gia không giống như những thế gia khác, bọn họ không cảm thấy xấu hổ khi nữ nhi hòa ly trở về mà ngược lại, họ mở hai tay hoan nghênh, nữ nhi Dung gia bọn họ tự nuôi được, không cần ở bên ngoài bị người khác khi dễ.
"Nương, vì sao trái tim con vẫn còn khó chịu?" Dung Xu cho rằng mình có thể nhấc lên được cũng buông xuống được, nàng cho rằng trái tim mình đã không còn gợn sóng nữa.
"Là bởi vì con còn yêu hắn sao?" Dung Xu lại hỏi, nàng có chút không rõ tâm ý của mình, rõ ràng trong lòng hận Trịnh Đình muốn chết, nhưng vẫn sẽ nhớ tới sự đau khổ vô cùng lúc bắt gian kia, vẫn sẽ bởi vậy mà cảm thấy khó thở.
"Cái này phải hỏi con, trong lòng Gia Gia còn yêu hắn sao?" Chuyện tình cảm không phải người khác có thể kết luận, chỉ có bản thân mới có thể làm rõ.
"Mẫu thân còn yêu phụ thân sao? Tại sao không hòa ly với phụ thân?" Dung Xu vẫn không dám hỏi mẫu thân vấn đề này, nhưng ở thời điểm này, nàng rất cần kinh nghiệm của mẫu thân chia sẻ.
Dung phu nhân sửng sốt một chút, đề tài này là một điều cấm kỵ đối với bà, nhưng nếu là vì hài nhi của mình thì còn có cấm kỵ gì không thể nói đây?
"Nương còn có các con mà! Không thể nói hòa ly là hòa ly được." Trên mặt Dung phu nhân nở nụ cười hiền lành, trong mắt hiện lên một tia u sầu giống như Dung Xu.
Khi phát hiện trượng phu, người đã hứa cùng mình thực hiện lời thề đầu bạc răng long, hứa hẹn mình là một đôi, phản bội thực sự rất đau đớn, rất khó chịu, nhưng Dung phu nhân năm đó lựa chọn nuốt vào trong, không vì cái khác, mà vì giữa bọn họ còn bốn đứa nhỏ, không phải nói cắt là cắt được.
"Ta và phụ thân con có huyết mạch tương liên với các con, cho nên sự gắn bó của chúng ta không chỉ là tình yêu mà còn là tình cảm gia đình." Tình yêu có thể biến mất, nhưng tình cảm gia đình đã thiết lập thì khó có thể xóa nhòa, quan trọng hơn là lợi ích của hai người giống nhau.
Dù thương hay ghét thì cả hai người đều muốn con mình có thể được tốt hơn nên đương nhiên sẽ không vì yếu tố tình cảm mà chia cắt.
Hơn nữa, không phải nữ nhi xuất giá nào cũng có mẫu tộc hiển hách, Dung phu nhân là người trung liệt, tuy rằng xuất thân hiển quý, nhưng phụ thân và các ca ca của bà đều đã tử trận nơi xa trường.
Dung phu nhân không cách nào lựa chọn hòa ly, bởi vì một khi bà làm như vậy, sẽ làm cho trái tim lão mẫu thân của bà tan nát, Dung phu nhân đã mất đi phụ thân và các huynh trưởng, không muốn để cho mẫu thân bà đau lòng vì cuộc hôn nhân của mình, đó là lý do bà quyết định cắn răng nhẫn nhịn, chuyện này bà giấu kín với nương gia, mọi người khắp thiên hạ còn coi Dung đại tướng quân là nam nhân tốt năm đó yêu thê như mạng, mỗi khi những quý phụ nhân khác không biết rõ khen bà số tốt, đều như đâm dao vào lòng bà.
"A Nương..." Dung Xu chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, hiện giờ vấn đề của nàng chẳng những không được giải đáp, mà còn thêm lo lắng.
"Không có việc gì, đây đều là lựa chọn của nương, kỳ thật ta lựa chọn sống tiếp cùng phụ thân con cũng không phải chỉ vì các con, trong chuyện này cũng vì chính ta, phụ thân con làm quan lớn, quyền cao chức trọng, hắn lại có thẹn với ta, làm phu nhân của hắn, ta chẳng phải rất vui vẻ sao?" Lúc lưỡng tình tương duyệt, Dung đại tướng quân sẽ không đáp ứng một ít chuyện vớ vẩn, nhưng hôm nay có phần áy náy sâu như bè lũ kia, khi Dung phu nhân vui vẻ thì như trời như đất! Mất hứng thì lật mặt, có tức phụ nào có thể giống như bà?
Dung phu nhân nhìn rất thông suốt, thành thân năm năm, và thành thân mười mấy hai mươi năm chênh lệch rất rõ ràng.
"Cũng may con và Trịnh Đình không có hài tử, nếu không mọi chuyện sẽ khó làm, coi như là một phần lễ vật ông trời tặng con, để cho con sớm nhìn thấu bộ mặt thật của hắn." Dung Xu và Dung phu nhân rất giống nhau, bất kể là về ngoại hình, hoặc là ở phương diện tính cách, hai mẫu nữ cực kỳ giống nhau.
"Cho nên, Gia Gia con còn yêu hắn sao?" Mục Ly nhéo nhéo mặt nữ nhi, trả lại vấn đề cho nữ nhi.
Dung Xu thở dài một hơi, kỳ thật đáp án ở đáy lòng nàng rất rõ ràng, có lẽ nàng chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, "Không yêu nữa." Có lẽ ngay từ đầu đã yêu, nhưng tình yêu đó đã sớm tan biến trong cuộc sống hàng ngày, nàng chỉ không dám đối mặt với thất bại của mình.