Chương 49: Nuôi một kỹ nam
"A Nương, sau này con nên làm gì bây giờ?" Hòa ly hoàn toàn đứng vững trên luật pháp nước Đại Vân, nhưng nữ tử có thể có sức mạnh để hòa ly cũng không nhiều, không nói đến lời đồn đãi bên ngoài, nương gia cũng phải chịu ánh mắt thế tục, cũng phải có thể che chở cô nương chịu hết ủy khuất này.
Dung Xu tuy rằng có nội tâm kiên cường, nhưng không tránh khỏi tự hỏi mình như thế.
"Con nên ăn mặc xinh đẹp, chải lại mái tóc của tiểu cô nương, mặc xiêm y lộng lẫy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, con là Nhị tiểu thư phủ Đại tướng quân chúng ta, điểm ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi, phụ thân con, ca ca con đều sẽ làm chỗ dựa cho con." Tâm tính của Mục Ly đối với việc này rất tốt.
"Con không vui sao?" Dung phu nhân nhéo khuôn mặt khuê nữ: "Con có thể hào phóng tham gia tụ hội giống như trước kia, tìm một lang quân thật tốt, nếu như không muốn gả, thì nuôi mấy tên nam kỹ cũng không phải là không thể!" Dung phu nhân trêu ghẹo nữ nhi của mình, kỳ thật bà cảm thấy nữ nhi ở nhà cũng không phải không thể, cho dù thanh danh kém một chút thì sao?
Dung Xu vốn biết cách suy nghĩ của nương mình kinh thế hãi tục*, lại chưa từng nghĩ tới có thể đến trình độ này, nàng trong nháy mắt cũng bị nương nhà mình dọa sợ ngây người.
Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
Khi nghe đến nuôi mấy tên nam kỹ, trong lòng nàng có chút không được tự nhiên, trong đầu không biết vì sao lại hiện ra mấy hình ảnh hương diễm, nhớ tới nam nhân lớn mật đùa giỡn thân thể nàng, dùng sức nịnh nọt nàng, trong nháy mắt mặt nàng đỏ tai hồng, nếu Dung phu nhân nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng không thích hợp, may mà giờ phút này có một tiếng ho khan vang lên.
"Ly nhi, đừng nuôi dưỡng những suy nghĩ này trong đầu Gia Gia." Một giọng nam trầm ổn vang lên, Dung đại tướng quân Dung Tước từ bên ngoài đi vào, tuy rằng hắn cao lớn uy vũ, tiếng bước chân lại rất nhẹ, nhưng thính giác của Mục Ly tốn hơn người thường rất nhiều, đã biết hắn đến từ sớm, những lời này cố ý nói cho hắn nghe.
"Chà, phu quân tới rồi đấy à! Tiến vào cũng không nói một tiếng, định làm trộm sao?" Mục Ly không giấu được vẻ giễu cợt: "Nuôi nam kỹ thì sao? Nam nhân có thể nuôi ngoại thất thì dựa vào cái gì mà nữ nhân không thể tìm niềm vui? Xu nhi! Để mẫu thân đưa con đến phường Bình Thạnh nghe Tiểu Quan Nhi hát." Nước Đại Vân xuất thân từ tộc người rong ruổi trên lưng ngựa, sau này trở thành Trung Nguyên, toàn bộ dân Đại Vân tương đối cởi mở, nhưng việc nữ tử đã có gia đình đến Tiểu Quan quán nghe khúc cũng không vi phạm pháp luật, chỉ là vô cùng hiếm thấy.
Tiểu quan quán ở Đại Vân hơn phân nửa là thanh quan nhi, thường là nơi kinh doanh của góa phụ giàu có, đương nhiên cũng có một số nam nhân trà trộn vào dạo chơi trong đó, là một nơi rồng rắn lẫn lộn. Có đôi khi Dung phu nhân nổi hứng, sẽ đến quán Tiểu Quan lăn lộn vài ngày, người Dung gia này đều biết, nhưng giữ kín không cho bên ngoài biết.
Trong lòng Dung đại tướng quân có thẹn, mặc dù chua xót, nhưng chỉ có thể dung túng Dung phu nhân.
"Ly nhi, chẳng phải ta đã thừa nhận mình sao rồi sao? Sau này nàng muốn xé ta như thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt nữ nhi lưu lại chút mặt mũi cho ta được không? Làm ơn..." Giọng nói của Dung Tước vừa tủi vừa tức, Mục Ly cũng chỉ mới thế thôi, ở trước mặt nữ nhi bà luôn thu liễm một chút, nhưng không có nghĩa là oán khí trong lòng bà tiêu tan.
"Mẫu thân, ngày mai con hẹn A Tiêu đi cưỡi ngựa! Năm năm qua con không quen cưỡi ngựa bắn cung! Con về trước chuẩn bị sẵn sàng, đi tìm một bộ đồ săn bắn!" Vô cớ bị cuốn vào trong chiến hỏa của phụ mẫu, ý chí sinh tồn của Dung Xu rất kiên cường.
Nàng quên mất là sắp bước vào giữa tháng Chín rồi nhỉ? Đó cũng là khoảng thời gian chuyện Dung đại tướng quân nuôi ngoại thất bị vạch trần, bình thường lúc này Dung phu nhân đặc biệt không dễ chọc, tiếp tục đứng ở giữa phụ mẫu rất có thể sẽ bị buộc phải chọn bên, tốt hơn hết là chạy trốn khỏi hiện trường càng sớm càng tốt.
Dung phu nhân nhìn Dung Xu, lúc này mới chậm rãi gật đầu, không thèm nhìn Dung đại tướng quân một cái, chỉ gật đầu với nữ nhi: "Con cháu Dung gia chúng ta cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể để mất mặt trong kỳ đi săn mùa thu được! Đến lúc đó đi theo các ca ca của con với A Tiêu lên sân, để mọi người nhìn xem Dung nhị tiểu thư chúng ta không có nam nhân, cũng có thể sống một cuộc sống tuyệt vời." Kỳ đi săn năm nay vào cuối tháng 10, đến lúc đó lại là thời gian con cháu quân đội Dung gia tỏa sáng rực rỡ.
Dung tướng quân đứng bên cạnh đỏ mặt, luôn cảm thấy những lời này thật tự mãn, nhưng cũng không dám cắt ngang. Dung phu nhân những năm gần đây luôn bị kiềm chế, lúc nào cũng đè ép Dung tướng quân, nhưng lại có thể bày trò đúng lúc, biểu hiện ra sự ngây thơ của tiểu nữ nhi, khiến Dung tướng quân ăn đến chết đi sống lại.
"A Tước, chàng cũng nên tốn chút thời gian khuyên nhủ Gia Gia chúng ta đi, ta có chút đau đầu, đi nghỉ ngơi trước." Giọng điệu của Dung phu nhân đã dịu đi, bên trong xen lẫn một chút oán giận, một chút làm nũng. Tuy rằng Dung phu nhân đã đến tuổi trung niên, nhưng ngoại hình của bà được bảo dưỡng rất tốt, ở bên ngoài nói là đại tỷ của Dung Xu cũng có người tin tưởng.
"Ly nhi, nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt, nữ nhi giao cho ta, ta sẽ không để con bé chịu ủy khuất." Thấy thái độ của Mục Ly dịu đi, Dung Tước vỗ ngực cam đoan.
"Vậy là tốt rồi, chỉ cần chàng bảo vệ được bốn đứa nhỏ, vậy ta chịu chút ủy khuất cũng không sao..." Dung phu nhân lúc nào cũng có thể cắm kim vào, cắm đến trong lòng Dung đại tướng quân chảy máu.
Dung đại tướng quân bình tĩnh, cùng Dung Xu rời khỏi chủ viện, đi qua đông sương, bước chân của hắn dừng lại một chút. Kể từ sau sự kiện ngoại thất, phu thê ở chung vốn đã có khoảng cách, vốn dĩ phu thê ân ái hai bên không nghi ngờ nhau, không phân phòng, nhưng sau khi sự kiện kia xảy ra, Dung phu nhân đã tự mình chuyển đến đông sương, mặc dù vẫn ở chung trong một viện, nhưng những năm gần đây Dung Tước luôn cảm thấy cô đơn.
"Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, con thì không được chất vấn phụ mẫu, nhưng nữ nhi vẫn muốn hỏi người, vì sao?" Hai người đi qua hành lang thật dài, Dung Xu dừng bước, nàng thật sự rất muốn biết, vì sao?