Chương 51: Giống như yêu tinh
Sau khi chia tay phụ thân, Dung Xu trở về Tuế An Cư, Tuế An Cư là viện tử của nàng và tỷ tỷ khi còn chưa xuất giá. Nàng ở Đông Noãn các, tỷ tỷ ở Tây Noãn các, lấy tên là Tuế An, chính là muốn hai tỷ muội luôn luôn bình an.
Sau khi hai tỷ muội xuất giá, Tuế An Cư vẫn giữ nguyên bộ dạng như cũ, giống như lúc các nàng chưa gả, cũng bởi vì nếu như hai nàng bị ủy khuất, trong nhà này vĩnh viễn có một chỗ cho các nàng.
Dung phu nhân rất kiên trì bảo trì Tuế An Cư, cho nên Dung Xu vừa về nhà, cảm thấy không khác gì lúc còn chưa xuất giá, ngay cả hoa cỏ trong đình viện cũng được cắt tỉa rất chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn ra chủ nhân vườn hoa đã sớm xuất giá.
Dung Xu bỗng nhiên cảm thấy chua xót, đại tỷ quý làm Thái tử phi, quanh năm số lần trở về Tuế An Cư còn nhiều hơn nàng, Trịnh lão phu nhân là người trọng thể diện, cho rằng nàng dâu thường về nhà ngoại tức là nàng dâu sống không tốt ở phu gia.
Dung Xu quả thật sống không tốt, nhưng Trịnh lão phu nhân không bao giờ thích thừa nhận điều đó, bà chính là loại nữ tử vô tài vô đức, chỉ nhìn một mảnh trời nho nhỏ trên đỉnh đầu mình mà luôn cảm thấy không ai xứng đôi với nhi tử tốt của bà, cho rằng nhi tử đối tốt thê tử thì đó chính là nữ tử may mắn nhất trên đời này.
Giờ đây, từng bông hoa, từng ngọn cỏ, từng cái cây ở đây đều là sự cưng chiều vô bờ bến của phụ mẫu dành cho nữ nhi của mình, tình yêu thương này tuy an ủi trái tim tổn thương của Dung Xu nhưng đồng thời cũng khơi dậy một ít bi thương.
Dung Xu đi dạo một vòng trong sân, nhìn một mảnh rừng trúc trong viện, trên hàng rào nhỏ bé bên cạnh rừng trúc có một ít hoa văn ấu trĩ, đó là khi còn bé hai người là nàng và Hoắc Tiêu ấu trĩ lại bướng bỉnh khắc ở đó, vẽ hai đứa trẻ một nam một nữ cầm kiếm mộc đánh nhau, sau nhiều năm, hai đứa trẻ này lớn lên vẫn thích đánh nhau, nhưng là đánh nhau trên giường.
Ý thức được mình lại nghĩ đến Hoắc Tiêu, Dung Xu đột nhiên nhận ra rằng, quan hệ giữa nàng và Hoắc Tiêu dường như không tệ như trong trí nhớ của nàng. Sao khi nhớ lại, thời thơ ấu của mình lại dành phần lớn đi theo quấy rối Hoắc Tiêu đây?
Mỗi lần chỉ cần nàng bị mắng, tuyệt đối sẽ có một phần của Hoắc Tiêu, hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, Hoắc Tiêu thường chỉ bị nàng kéo xuống nước mà thôi.
Nếu như trước kia có người nói cho Dung Xu biết một ngày nào đó nàng và Hoắc Tiêu sẽ đi tới bước này, Dung Xu nhất định sẽ cảm thấy người kia điên rồi, nhưng hôm nay... Nàng lại có chút mê đắm trong bầu không khí ái muội như vậy.
Hai mươi bốn năm qua, Dung Xu cuối cùng cũng ý thức được, thì ra Hoắc Tiêu đúng là nam nhân cứng rắn, hơn nữa phía dưới cũng rất cứng rắn.
"A..." Dung Xu thất vọng rên rỉ một tiếng, dùng hai tay vỗ vỗ hai má mình." Sao lúc nào cũng nghĩ đến gã đó?" Nàng vừa lẩm bẩm, vừa đẩy cửa phòng ra.
"Luôn nghĩ đến ai?" Lúc Dung Xu cúi đầu đi vào phòng, một giọng nói trêu chọc vang lên.
Dung Xu trong nháy mắt cứng đờ, giọng nói này sao nghe quen tai thế, sao vừa mới nhớ tới tên kia, trong đầu đã xuất hiện giọng nói của hắn rồi?
"......" Dung Xu ngẩng đầu, phát hiện chính chủ mình vừa nghĩ tới đã đứng ở trước mắt mình, một thân áo đỏ chói mắt mặc trên người hắn lại thích hợp như thế, trên khuôn mặt kiều diễm như đào mận lộ ra một nụ cười hẹp hòi, đôi mắt cười đến híp lại, đôi môi mỏng hơi cong, thoạt nhìn mỹ sắc động lòng người.
"Thế nào? Chẳng lẽ là đang nghĩ về ta sao?" Thấy Dung Xu sững sờ tại chỗ, Hoắc Tiêu duỗi tay ra vây khốn Dung Xu trong ngực mình.
"Đệ, sao đệ lại ở chỗ này?" Dung Xu bị dọa sợ, nhất thời cũng không nghĩ tới việc đẩy hắn ra, mà từ trong ngực hắn ngẩng đầu, khó hiểu hỏi.
Đúng vậy, Hoắc Tiêu giống như đệ đệ của nàng, nhưng hắn không nên ở trong phòng nàng, chuyện này quá tùy hứng rồi!
Trên người Hoắc Tiêu có một mùi hương lạnh nhàn nhạt, mùi hương này đang bá đạo xâm lấn cảm quan ký ức của Dung Xu: "Tại sao ta không thể ở chỗ này?" Trên mặt Hoắc Tiêu lộ ra một nụ cười lưu manh, Dung Xu đã từng rất chán ghét vẻ mặt này của hắn, thoạt nhìn giống hồ ly không có ý tốt, nhưng hôm nay tâm tình thay đổi, vành tai của nàng lặng lẽ phiếm hồng, sao lại có nam nhân, có thể cười giống như một yêu tinh? Giống như đến câu hồn người.
"Chỉ cần nàng nghĩ, ta vẫn luôn ở đây." Vẻ mặt Hoắc Tiêu nghiêm túc nhìn Dung Xu không thôi, ánh mắt nóng bỏng trong đôi mắt kia làm cho Dung Xu sinh ra vài phần không được tự nhiên.
“Nói cái gì nói nhảm đấy!” Dung Xu không cách nào nhìn thẳng hắn, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, tay hắn đã không quy củ khẽ nhéo người nàng, bàn tay của hắn phủ lên ngực nàng, chuẩn xác nắm lấy đỉnh tuyết dưới lớp vải.
Hoắc Tiêu thật sự quá kiêu ngạo, nhưng Dung Xu không chán ghét Hoắc Tiêu như vậy.
"Nàng không muốn ta sao? Ta rất nhớ nàng, chính Xu Nhi dạy ta điều đó, làm cho ta trầm luân." Hoắc Tiêu giữ Dung Xu trong ngực mình, từ phía sau ôm chặt lấy nàng không buông.
Hoắc Tiêu khép cửa phòng lại, đè Dung Xu lên cửa, Dung Xu lập tức thanh tỉnh, cảm nhận được hung khí hung ác áp tới phía sau mông.