Chương 56: Thanh mai trúc mã
Dung Xu và hai tỳ tử bắt đầu phân phát điểm tâm, bọn trẻ đi thành từng tốp đến nhận, lớn dắt nhỏ, ai cũng đều rất lễ phép.
Trần Cầu và thanh mai trúc mã Hứa Quân của hắn ở bên cạnh Dung Xu, Hứa Quân và Trần Cầu thỉnh thoảng sẽ cãi nhau hai ba câu, Dung Xu nhìn cảnh này rất quen mắt, quan hệ như vậy không phải cực kỳ giống nàng và Hoắc Tiêu năm đó sao?
Hứa Quân bế một đứa nhỏ sơ sinh ở trước ngực, đó là một đứa trẻ mồ côi từ khi mới sinh ra, phụ thân của nó ở biên cương bị phần tử nổi loạn bắt làm tù binh, cuối cùng không qua khỏi, mẫu thân lúc sinh vì khó sinh mà chết, đứa nhỏ lưu lại được đưa tới Từ Hữu Đường, đứa nhỏ này vô cùng mẫn cảm, đi đâu cũng phải có người bế, tình cờ Hứa Quân lại rất thích đứa nhỏ nên gánh nặng này rơi trên người nàng.
“Trần Cầu, đệ thích nàng sao?” Dung Xu thấy Hứa Quân bị trêu đến đỏ mặt tía tai, bí mật kéo Trần Cầu sang một bên, miệng khuyên nhủ: "Thích người ta thì phải đối xử tốt với người ta, đệ cứ như vậy thì sớm muộn gì Hứa Quân cũng gả cho người khác thôi.” Dung Xu nhỏ giọng nói bên tai Trần Cầu.
Khi nhìn vào chuyện của người khác, ánh mắt Dung Xu rất sắc bén, nhưng đặt trên người mình lại chậm chạp muốn chết, có khi làm cho người ta cảm thấy trong chuyện của mình, nàng mơ mơ màng màng như thế là giả vờ.
Khuôn mặt Trần Cầu đỏ bừng, Dung Xu tiếp tục nói: "Đệ cứ cười Hứa Quân đen, lại thích nói nàng giống như một lão mụ tử, nhưng đệ biết không, Hứa Quân thành thật lại cần cù, lúc đưa thức ăn cho các đại nương trong xưởng, rất nhiều đại nương muốn làm mai cho nàng! Nếu như đệ tùy ý tiêu xài sự tốt đẹp của nàng đối với đệ, đến lúc đó sẽ khóc nhè thôi." Cả Trần Cầu và Hứa Quân, Dung Xu có thể nói là nhìn bọn họ từ khi chỉ là hạt đậu nhỏ đến bây giờ, nên quan tâm nhiều hơn một chút.
"Nhị tiểu thư vẫn luôn đặt chúng ta ở trong lòng..." Nếu như là người khác nói những lời này với hắn, hắn sẽ tức giận với người đó, nhưng những lời này là Dung Xu nói, hắn lại cảm thấy ấm lòng.
Mấy năm nay tuy rằng Dung Xu không có cách nào thường xuyên xuất hiện, nhưng tình yêu của nàng đối với bọn nhỏ lại chưa từng biến mất, chỉ bằng cách này mới có thể làm cho hàng trăm đứa nhỏ mỗi ngày ăn no mặc ấm, còn có thể được đi học.
"Đúng vậy, cho nên hy vọng đệ cũng ghi nhớ lời của ta ở trong lòng." Dung Xu dùng ngón tay chọc chọc ót Trần Cầu.
"Đệ biết rồi, đúng rồi tiểu thư, đệ đã chuyển thư của ngài cho Tiền lão bản." Tiền lão bản trong miệng Trần Cầu chỉ Tiền Bảo Châu, hai người một người là tiểu thư quan gia, một người là tiểu thư thương hộ, nếu như không phải có quan hệ cá nhân của Trịnh Đình và Mộc Viễn, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp nhau, sau khi hai người quen biết thì cảm thấy tiếc vì gặp nhau muộn như vậy, lúc rảnh rỗi hai người sẽ hẹn nhau ra ngoài.
Cùng quan phu nhân đi lại giao tiếp là một trong số ít hoạt động Trịnh lão phu nhân cổ vũ Dung Xu tham dự, nhưng Dung Xu không hứng thú với kiểu giao tiếp có mục đích này.
Sau khi kết hôn, Tiền Bảo Châu trở thành người bạn thân duy nhất của Dung Xu, bạn thân trong khuê phòng trước kia của Dung Xu hơn phân nửa gả cho võ tướng, không ở trong vòng xã hội của Dung Xu, chỉ có một ít yến hội lớn mới có thể nhìn thấy, khi đó bình thường nàng đều mang theo Trịnh lão phu nhân và Trịnh Nhân Nhân, cũng không có cơ hội ở cùng một chỗ với các nàng, ngày càng trở nên xa lạ với mọi người.
Ước chừng qua hai khắc sau, Hứa Quân đến bẩm báo.
"Tiền lão bản vừa mới đến, hiện tại đang ở sương phòng lầu hai Bảo Nhi lâu chờ Nhị tiểu thư." Bảo Nhi lâu là phòng nuôi con, gần đây chiến sự có xu hướng hòa hoãn lại, trẻ sơ sinh ở Từ Hữu Đường giảm mạnh, sương phòng lầu hai đã bị bỏ trống.
Dung Xu đang dạy mấy thiếu nữ chừng mười mấy tuổi ném bình, nghe thấy Tiền Bảo Châu đang chờ nàng, nàng buông tiễn xuống, nói với cô nương lớn tuổi nhất: "A Tần, muội mang theo các muội muội tiếp tục chơi đi."A Tần năm nay mười hai tuổi, vóc người rất cao, đã cao hơn Dung Xu nửa cái đầu, diện mạo của nàng rất mộc mạc, chân chất. A Tần cười đáp một tiếng vâng, Dung Xu đưa tay vỗ bả vai nàng, tiếp theo bắt đầu đi về phía Bảo Nhi lâu.
"Thu Phong, Hạ Hà, các ngươi tiếp tục chơi, ta tự mình đi là được." Dung Xu phân phó hai tỳ nữ.
Từ Hữu Đường có diện tích rộng lớn, nằm ở ngoại ô Trường An, cách cửa thành ước chừng hai khắc đồng hồ đi xe ngựa, Từ Hữu Đường đường là một tòa nhà năm cửa rất đặc biệt, bên cạnh cửa lớn trái phải mỗi bên đều có hai cửa nhỏ, là nơi kinh doanh của các góa phụ, có cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng trái cây sấy khô, cửa hàng may vá và một gian chuyên bán hoa nhung và hoa lục thủ công, mà cửa sau Từ Hữu Đường đi ra ngoài chính là một trang trại ngựa rất lớn, đi qua thêm một chút là một ngọn núi nhỏ, cư dân phụ cận gọi nó là Đồi Hảo Nhi, Đồi Hảo Nhi này cũng thuộc phạm vi của Từ Hữu Đường, bình thường để cho bọn nhỏ huấn luyện ở trên núi.
Từ của lớn Từ Hữu Đường đi vào là đại sảnh tiếp khách, chủ yếu được dùng để tiếp đãi các quý nhân hoặc doanh nhân giàu có đến thăm hoặc quyên góp, đôi khi nó được dùng để tiếp nhận các vấn đề về nhận con nuôi, nhứng đứa nhỏ ở Từ Hữu Đường mở cửa cho nhận nuôi với bên ngoài, chỉ là điều kiện nhận nuôi rất nghiêm ngặt, còn cần hỏi qua nguyện vọng của đứa nhỏ, sau đó sẽ tiến hành theo dõi.
Từ Hữu Đường chủ yếu được làm bằng gỗ, kiến trúc vô cùng mộc mạc, không sử dụng sơn mài, giữ lại màu sắc nguyên bản của gỗ, tổng thể làm cho người ta có cảm giác an tâm. Trong sân trồng không ít cây trường thanh, vào cuối thu này, vẫn tràn đấy sức sống, bên cạnh Bảo Nhi lâu trồng một ít cây mộc, hương thơm dễ chịu, là môi trường thích hợp cho trẻ em sinh sống, đơn giản, giản dị, tươi mát.