Chương 57: Khóa trinh tiết
"Ông chủ Tiền, Nhị tiểu thư tới rồi." Trước phòng bao, Hứa Quân gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến một tiếng. "Mau tiến vào." Lúc này Hứa Quân mới đẩy cửa ra.
Tiền Bảo Châu là một nữ tử truyền kỳ, ai cũng gọi nàng là ông chủ Tiền, chưa từng có người gọi nàng là Mộc phu nhân: "A Xu, ngồi đi!" Tiền Bảo Châu đi đến đâu cũng tự chuẩn bị trà, tự chuẩn bị món điểm tâm, có những món hàng trên tay nàng ấy, ngay cả Dung Xu cũng chưa từng thấy qua.
"A Châu, gần đây vẫn khỏe chứ?" Dung Xu hào phóng ngồi xuống.
Tiền Bảo Châu là một mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp của nàng không quá phô trương, nàng có một đôi mắt phượng hơi cong lên, sống mũi thẳng tắp và đôi môi dày, thoạt nhìn phong tình vạn chủng*, hơn nữa tâm cơ thâm trầm, Tiền Bảo Châu người cũng như tên, ăn mặc lúc nào cũng phải đẹp đẽ, trang phục lấp lánh, nhưng cũng sẽ không bị thô tục.
*Phong tình vạn chủng: Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ.
"Vấn tốt, vẫn tốt, sau khi có muội nhắc nhở, mọi thứ sẽ ổn thôi." Giọng nói của Tiền Bảo Châu to và rõ ràng, có thể từ cái giơ tay nhấc chân của nàng nhìn ra nàng rất tự tin.
"Nghe nói người nhà ta luôn che đậy cho Trịnh Đình, do đó ta đã nghĩ hắn nhất định có mờ ám, từ thôn trang của ta tìm ra mấy người thuê nhà khả nghi, quả nhiên là mấy nữ nhân nuôi trộm kia, ta đã bán toàn bộ đi, cũng may đầu óc tên hỗn đản kia còn tỉnh táo, không để cho mấy nữ nhân kia có con, nếu không ta sẽ giết hắn." Nam nhân chỉ muốn giải tỏa ham muốn cũng không có gì quá to tát đối với nàng, nhưng nếu có cả con riêng thì nàng không thể dễ dàng tha thứ, nên Mộc Viễn còn biết chừa cho mình chút đường sống.
Tiền Bảo Châu một nữ nhân muốn hoành hành trên thương trường của nam nhân, nói chuyện có chút giang hồ, lời mắng chửi há mồm là ra, nhưng nàng biết Dung Xu là một đại tiểu thư thế gia chưa từng nghe qua những lời quá dơ bẩn, cho nên tém tém lại không ít.
"Vậy tỷ định xử lý thế nào?" Tiền Bảo Châu thoạt nhìn cũng không để ở trong lòng, điều này có chút ngoài dự liệu của Dung Xu, nàng và Mộc Viễn đã thành thân nhiều năm, còn có ba đứa con, ở bên ngoài xem ra tình cảm không tệ.
"Khóa trinh tiết cho hắn, chứ còn có thể xử lý như thế nào? Khóa lại và không cho hắn sử dụng nữa." Tiền Bảo Châu tùy ý phất tay, khi chạm đến vẻ mặt kinh ngạc của Dung Xu, nàng tự giễu nói: "Vậy ta còn có thể hòa ly với hắn sao? Ta cũng không thể để hắn mang A Kiều và Nguyên Sinh đi!" Mộc Viễn và Bảo Châu có ba đứa con, trong đó có một người làm con thừa tự cho Tiền gia kế thừa hương hỏa, nhưng hai người còn lại họ Mộc.
"Ta không giống muội và Trịnh Đình, ta và Mộc Viễn là cuộc hôn nhân vì lợi ích, tuy rằng ta cũng muốn sống tốt với hắn cả đời, nhưng xem ra hắn không muốn." Tiền Bảo Châu cười lạnh một tiếng.
"Không muốn sống tốt với ta cũng được, chỉ cần khóa cà tím thối kia lại không cho hắn làm loạn." Tiền Bảo Châu nhấp một ngụm trà giải khát, đẩy điểm tâm đến trước mặt Dung Xu, Dung Xu cầm tượng trưng một miếng lên ăn.
"Ngoài ra, ta còn thuê hai thanh quan nhi từ Vũ Nhiếp Hiên về hầu hạ ta, cái đồ người khác dùng qua ta không để ý."
Dung Xu nghe đến đây, mở to đôi mắt hạnh, vốn tưởng rằng ý nghĩ của Dung phu nhân đã rất lớn mật, không nghĩ tới Tiền Bảo Châu còn lên một tầng cao hơn.
"Nhóm tiểu quan này của Vũ Nhiếp Hiên rất không tệ,ta vẫn chưa thử lần nào, tặng cho muội một tên nhé?" Tiền Bảo Châu nháy mắt với Dung Xu.
"Cái này không cần, Châu nhi tự mình giữ lại đi." Dung Xu lúng túng từ chối.
Tiền Bảo Châu vốn cũng không cảm thấy Dung Xu sẽ đáp ứng, chỉ là muốn trêu chọc Dung Xu một chút: "Nữ tử nhu thuận như A Xu nghĩ đến cũng không có khả năng nuôi kỹ nam được, là ta nhiều chuyện rồi!”
Khuôn mặt Dung Xu đỏ đến sau tai, không biết tại sao, trong đầu nàng hiện lên bóng dáng Hoắc Tiêu.
Nàng thực sự giống như... Nuôi một kỹ nam đấy chứ !