Chương 58: Để chơi trốn tìm
Hoắc Tiêu sáng sớm hôm nay làm nhiệm vụ, hẹn Dung Xu buổi trưa đi đua ngựa ở Hảo Nhi Khâu, Dung Xu và Tiền Bảo Châu ở Bảo Nhi lâu dùng bữa trưa.
Dung Xu bởi vì quan hệ của Tiền Bảo Châu, lại một lần nữa chứng kiến cuộc sống xa hoa, tuy rằng nàng xuất thân phú quý, nhưng chi tiêu cũng không xa hoa như Tiền gia, hai người ở trong phòng nấu một nồi lẩu, Tiền Bảo Châu mang theo cua béo ngậy, đầu bếp Tiền gia chế biến tại chỗ cho bọn họ ă, Dung Xu không cần làm cái gì cả, chỉ cần phụ trách ăn là được rồi, có rất nhiều món ăn sơn dã mà bình thường hiếm khi được ăn, trong đó hiếm nhất chính là một bào thai báo, nghe nói báo thai rất bổ, nhưng Dung Xu thế nào cũng không dám thử.
Sau khi nói lời tạm biệt với Tiền Bảo Châu, Hoắc Tiêu cũng làm gần xong nhiệm vụ, hổ doanh ngoại ô cách Từ Hữu Đường cũng không xa, Hoắc Tiêu cưỡi ngựa tới đây cũng chỉ mất nửa canh giờ, lúc Dung Xu mới buông đũa, Hoắc Tiêu đã đến.
Hoắc Tiêu vẫn rất chú ý đến sự phát triển của Từ Hữu Đường, trước khi hắn rời kinh thường dành thời gian chỉ đạo bọn nhỏ học võ, sau khi trở về Trường An cũng có thói quen đến Từ Hữu Đường xem một chút khi không có việc gì.
Bởi vì quan hệ làm bạn với Dung Xu, hắn đã nửa tháng không tới, bọn nhỏ nhìn thấy hắn đã phát điên lên, khi Dung Xu đưa Tiền Bảo Châu đến cửa lớn, vừa lúc gặp Hoắc Tiêu, trên cánh tay hắn xách hai con khỉ da, sau lưng còn treo hai con, trước ngực cũng treo một cái, năm sáu con ôm chân hắn không buông.
Hoắc Tiêu cười rất sung sướng, bọn nhỏ thì ồn ào không ngừng: "A Tiêu, A Tiêu, cùng nhau chơi trốn tìm nào!”
"Nhị tiểu thư cũng tham gia ta mới chơi." Hoắc Tiêu vô cùng đồi bại tuyên bố với mấy con khỉ da ồn ào không ngớt như thế.
Một nam hai từ trên lưng Hoắc Tiêu nhảy xuống, chạy một đường đến bên chân Dung Xu, ôm chặt nàng không buông.
“Nhị tiểu thư cũng cùng nhau chơi đi, rất thú vị đó!” Trên mặt của khỉ con nhỏ phủ đầy bụi, nhưng có thể thấy nó rất có linh khí, một đôi mắt vừa to vừa sáng.
"Vệ Viễn, ai nói đệ có thể ôm nàng ấy? Muốn ôm thì sau này ôm thê tử của mình đi!”
Dung Xu vốn tưởng rằng trên người Hoắc Tiêu treo nhiều đứa nhỏ như vậy nhất định không thể nhúc nhích, không nghĩ tới hắn vẫn có thể di chuyển, còn nâng Vệ Viễn đang ôm Dung Xu không buông lên, Vệ Viễn giãy dụa không ngớt, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi tay Hoắc Tiêu.
“Các ngươi đi chơi đi!” Bộ dáng của Hoắc Tiêu trông rất buồn cười, Tiền Bảo Châu không khỏi che môi cười một chút, đôi mắt linh động của nàng nhìn qua nhìn lại giữa Hoắc Tiêu và Dung Xu, tiếp theo vỗ bả vai Dung Xu, thấp giọng khẽ nói bên tai nàng: "Khó trách muội không cần tiểu quan ta tặng, toàn Trường An này có ai có sắc đẹp hơn Hoắc đại nhân đây?”
Dung Xu vốn tới chơi với mấy đứa nhỏ, nên rất tự nhiên đáp ứng yêu cầu của đám nhóc này.
Mọi người bắt đầu rút thăm quyết định ai làm quỷ, lần này người bị bắt làm quỷ Vệ Viễn, thanh niên ồn ào dữ dội nhất, nhóc con nhất thời đỏ hốc mắt, trong lòng Dung Xu không đành lòng, vốn định thay hắn làm quỷ, nhưng mà Hoắc Tiêu không cho hắn cơ hội chơi xấu, Vệ Viễn sau khi bị Hoắc Tiêu quản giáo thành thật nằm trên cây, bắt đầu đêm từ một đến một trăm, Thu Phong được mời làm trọng tài, giám sát Vệ Viễn có nhìn trộm hay không.
Vệ Viễn nhìn trộm mấy lần đều bị Thu Phong nhìn thấu, một bên đếm một bên lẩm bẩm, "Hổ cái, quỷ keo kiệt, uống nước lạnh đi..."
“Ta đứng ở ngoài vẫn có thể nghe thấy đấy!” Thu Phong tức giận nói.
Những đứa trẻ đã vội vã tản đi. Phải biết rằng toàn bộ Từ Hữu Đường chiếm một diện tích rộng lớn, nếu chơi trốn tìm thì sẽ là vô tận, nhưng bọn nhỏ có một bộ phép tắc sinh tồn của mình, chơi trò chơi, khôn khéo hơn người lớn rất nhiều.
Dung Xu đã nhiều ngày không chơi trò chơi như vậy, vừa vào sân thứ hai đã bắt đầu nhìn trái nhìn phải, nàng tìm một gốc cây đại thụ rậm rạp, xắn tay áo muốn leo lên trên, hôm nay nàng và Hoắc Tiêu hẹn nhau cưỡi ngựa, trang phục rất nhẹ nhàng, rất thích hợp leo cây.