Chương 61: Gãy Chân
Từ sau khi trở về Dung phủ, ngày nào Dung Xu cũng đến Từ Hữu Đường chơi đùa với bọn nhỏ, chờ Hoắc Tiêu trực xong sẽ chạy tới với nàng, sau khi Hoắc Tiêu thoát khỏi sự bám dính của bọn trẻ, sẽ cùng nàng đến trường đua ngựa chạy hai vòng. Sau đó lại cùng nàng kéo cung, luyện tập bắn tên, có mấy lần nàng không kím nén được, đã cùng hắn vui vẻ ở những nơi bí mật, lúc bắt đầu còn có chút kháng cự, đến bây giờ nội tâm Dung Xu mơ hồ cảm thấy có chút kích thích.
Ban đêm, Hoắc Tiêu sẽ lặng lẽ mò vào trong khuê phòng của Dung Xu, không ngoại lệ, tất cả sức lực của Dung Xu sẽ bị hắn vắt khô, làm cho mỗi đêm nàng đều ngủ say, ngày hôm sau rời giường, trong người bủn rủn, còn có một loại tốt đẹp sau khi được tưới nước.
Cứ như vậy... Năm ngày trôi qua không có sóng gió gì, những ngày này đều đặn đến mức Dung Xu không khỏi sinh ra ảo giác những ngày như vậy sẽ kéo dài mãi mãi.
"Không tốt! Không tốt!”
Ngày sóng biển cuồn cuộn nổi lên, mọi chuyện cũng bình thường như trước kia, đang lúc Hoắc Tiêu nói lời tạm biệt với Dung Xu ở cửa, Hạ Hà thở hồng hộc chạy tới, hét lớn một tiếng, phá vỡ sự bình thường ngày hôm nay.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Dung Xu cau mày hỏi. Tuy rằng Hạ Hà bình thường vốn lỗ mãng, nhưng cũng chưa từng lỗ mãng như thế.
"Tiểu thư, Nhị tiểu thư, có chuyện rồi! Đại thiếu gia... Đại thiếu gia..." Nước mắt Hạ Hà tuôn rơi, nói không thành lời.
Dung Xu nhíu mày, Hoắc Tiêu thì nói với giọng rất bình tĩnh: "Ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ giọng nói của Hoắc Tiêu có chút tác dụng, Hạ Hà điều hòa hơi thở, cuối cùng cũng nói ra được trọng điểm: "Đại thiếu gia đánh Trịnh đại nhân, đánh rất hung dữ, đánh gãy cả chân! Nghe nói người cũng chỉ còn nửa hơi thở, đại thiếu gia đã bị người của Hình bộ bắt tại chỗ, Trịnh lão phu nhân mặc quần áo cáo mệnh, đến trước hoàng cung gõ trống văn, thánh nhân đã truyền lệnh Trịnh lão phu nhân tiến cung!”
Chuỗi sự kiện này nối tiếp diễn ra, Dung gia biết được tin thì đã quá muộn, người đã bị Hình bộ áp giải đi, thậm chí ngay cả Trịnh lão phu nhân cũng đã trình cáo trạng lên, Hoàng đế còn phái xe đưa bà về Trịnh phủ.
Trịnh Đình thân là Hình bộ thị lang, một ái tướng dưới tay Hình bộ thượng thư, ở Trường An lại bị người ta đánh mất nửa cái mạng, thật sự là làm mất mặt Hình bộ, tất nhiên đã bị quan sai Hình bộ bắt tại chỗ.
"Cái gì?" Sắc mặt Dung Xu thay đổi.
"Làm sao có thể?" Ngay cả Hoắc Tiêu cũng lộ ra sự kinh ngạc: "Tễ huynh căn bản không ở Trường An mà!" Dung Tễ thuộc kiểu người lỗ mãng, mọi người giấu kín sự tình, tính toán chờ hắn hồi kinh phúc mệnh mới nói với hắn, sao lại trở về nhanh như vậy? Đây có thể bị trị tội bỏ bê nhiệm vụ.
Hoắc Tiêu rất đau đầu, muốn đánh Trịnh Đình cũng không phải không được, chỉ cần dùng một cái túi vải bọc hắn lại, kéo đến hẻm ngầm đánh chết thì thôi, Dung Tễ lại muốn đánh hắn một cách quang minh chính đại như vậy, chẳng phải chỉ gây thêm rắc rối cho gia đình sao?
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Dung Tễ, lúc Dung Tễ sinh ra, Dung phu nhân theo Đại tướng quân xuất chinh, hai đứa nhỏ được giao cho Dung lão phu nhân trong mấy năm đó. Lão nhân gia rất thương cháu mình, đặc biệt là cháu trai. Chờ sau khi hồi phủ Dung phu nhân cũng không có lý do đưa nhi tử trở về, vì thế Dung Tễ đã được lão phu nhân nuôi đến khi sáu tuổi. Sau khi lão phu nhân qua đời mới do Dung phu nhân tiếp nhận, nhưng tính tình này đã không thay đổi được nữa, mà trong lòng Dung phu nhân cũng có áy náy với trưởng tử, nên giáo dục hắn tương đối khoan dung. Cho đến khi Dung Tễ bắt đầu gây náo loạn bên ngoài, Dung phu nhân mới biết cháu hư tại bà là thật.
Bản tính Dung Tễ không xấu, nhưng có chút hơi mất kiểm soát, cũng may hắn còn có một bản lĩnh, thừa hưởng khả năng chinh phục và chiến đấu của phụ thân, nếu để cho Dung Xu nói, Dung Tễ chính là loại tính tình thích hợp sống ở nơi biên cương, thật sự không thích hợp sống ở Trường An, nơi lòng người gian trá.
"Không biết tại sao Đại thiếu gia lại biết được chuyện của tiểu thư, nhất thời tức giận, bỏ lại việc vặt trở về Trường An."
Nghe Hạ Hà nói xong, sắc mặt Dung Xu đại biến, xanh lại trắng, trắng lại xanh.