Chương 63: Thông báo với người gác cổng
Sau khi trở lại phủ, xe ngựa còn chưa kịp dừng lại ở chỗ đỗ xe, Dung Xu đã trở lại trên xe, xe ngựa đi về phía ngõ Ngũ Khúc.
Khoảng cách giữa Dung phủ và Trịnh phủ không xa, hơn một khắc đồng hồ là có thể đến được, nhưng Dung Xu còn rẽ đến phố Chu Tước hội ngộ với Đới lão gia, đi lòng vòng mất gần một canh giờ mới đến Trịnh phủ, lúc này bầu trời đã hơi chuyển sang màu vàng.
Hạ Hà xuống xe, khách khí nhờ người gác cửa thông báo.
Người gác cửa của Trịnh gia vốn có bốn người, hiện giờ đã bị đuổi đi ba, còn lại một người tên Triệu Lô là họ hàng xa của Trịnh phu nhân. Hắn là một hán tử khoảng ba mươi tuổi, bởi vì chơi bời lêu lổng nên không lấy được thê tử. Sau khi vào Trịnh gia làm việc thì tầm mắt cao hơn, nhưng diện mạo của hắn rất xấu xí, hàm răng ố vàng đáng sợ, hốc mắt trũng sâu và chiếc mũi tẹt, điều làm cho người ta khó chịu nhất chính là hắn không biết lấy đâu ra tự tin, cảm thấy thân phận của mình có thể phù hợp với Hạ Hà, đã thông qua Trịnh phu nhân cầu hôn mấy lần, đều bị Dung Xu cự tuyệt.
Triệu Lô thấy Hạ Hà xuống xe, đôi mắt to bằng hạt đậu sáng lên: "Tiểu Hạ Hà, nàng đã trở lại rồi.”
Hạ Hà dường như không nghe thấy giọng điệu xem nhẹ của hắn: "Phiền ngươi thông báo cho Trịnh thị lang, nhị tiểu thư phủ Thừa Ân công và Đới lão gia phố Chu Tước cầu thăm.”
“Ha ha Hạ Hà, chẳng lẽ nàng không biết đại nhân nhà chúng ta bị đại thiếu gia phủ Thừa Ân công đánh cho không xuống được giường sao?” Triệu Lô đánh giá Hạ Hà từ trên xuống dưới, bộ dáng như cóc muốn ăn thịt thiên nga kia làm cho người ta thật ghê tởm, hắn tiến về phía trước một bước, Hạ Hà lặng lẽ lùi về phía sau một bước.
"Nếu như như vậy, xin chỉ thị của Trịnh lão gia đi."
"Đã là Hạ Hà dặn dò, ta đương nhiên phải hỗ trợ." Bộ dạng Triệu Lô như vậy tựa như Trịnh lão phu nhân đã đáp ứng hắn cái gì đó. Hắn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm thê tử nhìn Hạ Hà không buông.
Hạ Hà được đào tạo bởi một gia đình giàu có nên đương nhiên sẽ không bởi vậy mà nổi nóng, tuy rằng bình thường tương đối ngây thơ, nhưng khi gặp chuyện, Hạ Hà cũng rất hữu dụng.
Hạ Hà đỡ Dung Xu xuống xe, Dung Xu đích thân đến trước xe Đới lão gia đỡ ông xuống, phía sau Đới lão gia còn có hai đệ tử, một là cháu ruột của Đới lão gia Đới Phong, một người khác là đệ tử thân cận Lý Hồng của Đới lão gia. Toàn bộ Trường An ngoại trừ quý nhân trong cung ra, người duy nhất có khả năng mời được vị sư phụ này đến đây cũng chỉ có Dung gia.
Đới lão gia mặc một thân bạch y, tóc cũng đã hoa râm, đã ngoài bát tuần nhưng ông tinh thông dưỡng sinh, tỏa ra khí chất trường sinh bất lão.
Ánh mắt Đới lão gia híp lại, nhàn nhạt quét về phía cửa lớn Trịnh phủ. Cửa lớn Trịnh phủ vẫn chưa chịu mở, biểu lộ thái độ không cho Dung Xu mặt mũi. Đới lão gia ở Trường An rất có tiếng tăm, cho dù nội các thủ phụ mời cũng không dám lệnh cho Đới lão gia chờ đợi ở ngoài cửa, nếu không phải Dung gia đến mời, lão gia tính cách cổ quái này e rằng sẽ phất tay áo rời đi.
Đới lão gia đầu chống gậy gõ trên mặt đất: "Xu nha đầu, gia đình như vậy mà con cũng chờ năm năm mới hòa ly?" Giọng nói của ông có chút trêu đùa.
Giáo dưỡng của Dung Xu làm cho nàng cực kỳ nhẫn nại với lão nhân gia: "Tiền bối giáo huấn rất đúng, là ánh mắt Dung Xu nông cạn.”
“Nếu biết con sẽ chọn gã kia, còn không bằng gả cho tiểu tử Lý Hồng này, ít nhất hắn cũng có tâm, con nhìn xem, vì một phần vọng niệm, tiểu tử này đến bây giờ còn chưa thành thân!”
Lý Hồng đứng ở phía sau Đới lão gia lúng túng nở nụ cười. Lý Hồng vốn cũng là một thành viên của Dung gia quân, dưới trướng Dung Tễ, vốn có tiền đồ như gấm. Nhưng sau khi hắn đỡ một mũi tên thay Dung Tễ thì không cách nào luyện võ nữa. Sau khi Đới lão gia cứu trị vết thương của hắn, vốn thu hắn lại làm tạp vụ, về sau ngoài tình cờ phát hiện Lý Hồng cực kỳ có thiên phú trong việc phân biệt thảo dược.
Đới lão gia và Lý Hồng ở chung lâu cũng nảy sinh vài phần tình cảm. Tuy rằng không phải nuôi bên người từ nhỏ, là nửa đường xuất gia học y, nhưng có thể ở bên cạnh Đới lão gia học tập nhiều năm, nhất định cũng phải có trình độ ngự y.
Trong quân Dung gia có rất nhiều người ngưỡng mộ Dung Xu, Lý Hồng tính cờ là một trong số đó.
Cũng may cá tính Dung Xu tương đối lơ đễnh, cho nên dù có chút chuyện nhỏ trong quá khứ bị mang ra nói, nàng cũng sẽ không quá khó xử.
Lý Hồng thân dài bảy thước, ngoại hình có thể coi là đẹp trai tuấn tú, hắn ngượng ngùng nói: "Dung nhị tiểu thư đừng để trong lòng những lời sư tôn vừa nói, tại hạ không muốn thành thân không phải vì mong ước có được tiểu thư. Chỉ là năm đó bị thương, sợ mình sống không được bao lâu, cho nên không muốn liên lụy thê tử mà thôi." Gióng nói của Lý Hồng còn có chút khàn khàn, là di chứng vết thương năm đó lưu lại.
"Nói hươu nói bậy, ngươi coi lão tử đã chết rồi có phải không? Có lão tử cứu chữa, ngươi đừng tự mình chết sớm, ngươi sẽ sống đến tuổi như lão tử.” Đới lão gia vừa nghe Lý Hồng nói lập tức tức giận, chống nạng chọc chọc vào xương đùi đồ đệ, Lý Hồng còn phải cười làm lành.
"Sư phụ, lão nhân gia ngài nói phải, là đồ nhi nói xằng nói bạy, ngài chớ tức giận."