Trinh Tiết Liệt Phu


Chương 64: Mở cửa bên hông

Mấy người bị phơi gần hai khắc đồng hồ thì lúc này cửa Trịnh gia mới mở, hơn nữa không phải cửa chính, mà là cửa phụ bên cạnh.

 

Trước đây khi Dung Xu còn làm chủ, loại chuyện này không có khả năng phát sinh. Đoán chừng là Trịnh lão phu nhân muốn hạ nhuệ khí của Dung Xu, nhưng bà chưa từng nghĩ tới, hành vi như vậy không phải cũng đang làm mất mặt Trịnh phủ sao?

 

Đới lão gia không vui: "Từ sau khi lão già cổ hủ này xuất sư chưa từng đi qua cửa phụ, cho dù ra vào vương hầu tướng soái cũng vậy, Trịnh gia này không hoan nghênh lão, đồ tử đồ tôn cũng không cần vào cửa Trịnh gia nữa." Cây gậy của Đới lão gia gõ xuống mặt đất, đồ tôn của Đới lão gia nhiều vô số, một câu nói ra cũng rất có trọng lượng, tương lai Trịnh gia muốn khám chữa bệnh, sợ là khó có thể tìm ở Trường An.

 

Trên mặt khẩn Lý Hồng trương lên, Đới lão gia biết hắn có tình có nghĩa với chủ cũ nên nói: "Hôm nay Hồng nhi ra ngoài khám bệnh, vậy thì để Hồng nhi đi vào xem một chút, coi như là toàn bộ Dung gia đã chiếu cố rất nhiều tới Hồng nhi." Đới lão gia nói xong thì cùng thân tôn trở lại xe ngựa, Dung Xu ở phía sau liên tục xin lỗi, Đới lão gia phất tay.

 

"Không trách con, con cũng vô tội." Đới lão gia thở dài, Dung Xu đợi đến khi xe ngựa rời đi, mới xoay người chuẩn bị tiến vào Trịnh phủ.

 

"Lý đại ca, thật ngại quá, lại phiền huynh đến cùng ta chịu nhục." Dung Xu tuy được nuông chiều từ bé, nhưng Dung phu nhân rất chú trọng đến lễ nghi của nàng, đối mặt với loại người nào, Dung Xu đều rất đúng mực.

 

Lý Hồng gãi gãi sau đầu, lộ ra nụ cười chân chất giản dị: "Đâu có, Quốc công gia và đại tướng quân có ơn cứu mạng với ta. Có thể giúp được Nhị tiểu thư là vinh hạnh của ta.”

 

"Mặc kệ phụ thân và đại ca đối có bao nhiêu ân tình với huynh, huynh đều đã hoàn trả, ta vẫn phải cảm tạ huynh." Dung Xu thở dài một hơi: "Người của cả nhà này…Đợi lát nữa đi vào có lẽ sẽ có không ít lời châm chọc khiêu khích, đến lúc đó cũng xin huynh thông cảm cho ta.”

 

Dung Xu tưởng tượng không sai, nàng vừa tiến vào đại sảnh Trịnh gia đã nhìn thấy Trịnh lão phu nhân chờ ở đó. Trịnh lão phu nhân vẫn mặc trên mình cáo mệnh tứ phẩm, dường như như đang khoe bà là quan thân. Trang phục cáo mệnh tứ phẩm của Đại Vân là màu xanh hồng, phía trên thêu hoa văn phức tạp, còn có hoa văn hạc đại biểu cho tứ phẩm.

 

Ở Đại Vân, quan ngũ phẩm trở lên có thể thỉnh phong cáo lệnh phu nhân cho mẫu thân và thê tử. Bởi vì danh hiệu chỉ có một, cho nên nếu mẫu thân còn ở đây, thì chính là thay mẫu thân thỉnh phong.

 

Trịnh lão phu nhân lấy thân đánh trống, khiến cho thánh nhân phải đích thân can thiệp vào chuyện này, cũng để cho lỗ mũi Trịnh lão phu nhân hướng lên trời.

 

Ở phía sau Trịnh lão phu nhân chính là Hà Quyên. Không giống lần đầu tiên Dung Quyên nhìn thấy Hà Quyên, nàng ta trông tiều tụy đi không ít, nhưng không biết có phải bị khí chất Trịnh lão phu nhân làm ô nhiễm hay không, Hà Quyên cũng lộ ra vẻ ti tiện, trên người nàng ta mặc y phục tươm tất, đeo trang sức hoa lệ, nhưng không biết tại sao Dung Xu có thể nhìn ra được nàng ta sống rất không vui vẻ.

 

"Thấy Trịnh lão phu nhân, sao còn không thỉnh an?" Giọng nói của Hà Quyên vẫn nhẹ nhàng nhu nhu như trước, nhưng nội dung lại có chút sắc bén, giống như vội vàng kéo người đến làm đệm lưng, để cho người đó cũng sống không được tốt như nàng ta vậy.

 

Dung Xu không muốn nói nhiều điều vô nghĩa với hai người họ, nàng chỉ phúc thân, hành lễ: "Dung Xu thỉnh an Trịnh lão phu nhân, nghe nói Trịnh đại nhân bị thương cho nên vãn bối đã mang một nhánh cây sâm ngàn năm và một ít dược liệu đại bổ đến thăm, kính xin Trịnh lão phu nhân nhận cho.”

 

Trịnh lão phu nhân đương nhiên muốn trút giận cho nhi tử, nhưng sau khi nghe nói về nhân sâm ngàn năm, tính khí nhỏ nhen của ba lại tái phát: "Đi nhận lấy." Bà ra lệnh cho Hà Quyên.

 

Hà Quyên lên tiếng đáp ứng, nhận một rương thật lớn từ trong tay Hạ Hà. Hà Quyên còn đang mang thai mà chiếc rương kia lại có chút nặng nhưng nàng ta cũng không dám oán giận, cầm rương đứng ở một bên, không có lão phu nhân lên tiếng, nàng không dám cũng không thể động đậy.

 

Hà Quyên không dám thừa nhận, sau khi vào cửa Trịnh gia, nàng ta nhận ra rằng thà sống trong tiểu viện còn hơn. Ở trong tiểu viện nàng tốt xấu gì cũng là một nửa nữ chủ nhân, nhưng sau khi vào cửa Trịnh gia, nàng ta chỉ là một tỳ nữ, bụng to cũng phải thỉnh an theo quy củ. Bọn nhỏ không gọi nàng ta là mẫu thân nữa, chỉ có thể gọi là di nương. Càng đáng thương hơn là hai đứa nhỏ đều bị lão phu nhân nhận về nuôi dưỡng, không biết lão phu nhân cố ý hay vô tình giữ những đứa trẻ tránh xa nàng ta.

 

"Đây là ai vậy? Không phải nói mời Đới lão gia tới đây sao?" Trịnh lão phu nhân híp mắt, đánh giá Lý Hồng từ trên xuống dưới.

 

"Tại hạ Lý Hồng là đệ tử thân cận của Đới lão gia, từ khi gia sư xuất sư tới nay mặc kệ trạch đệ nào cũng phải vào từ cửa lớn. Quý phủ lấy cửa phụ nghênh đón gia sư, gia sư không muốn vào nên đã về y quán nghỉ ngơi trước." Lý Hồng cũng giống như Đới lão gia, mặc một thân bạch y, phía sau lưng đeo hòm chẩn bệnh rất lớn, giọng nói của hắn khàn khàn nhưng ôn nhuận, lộ ra khí chất bình dị.

 

Trịnh lão phu nhân còn muốn gây khó dễ nhưng gã sai vặt Bình An bên cạnh Trịnh Đình lại đến mời. Trịnh lão phu nhân biết Trịnh Đình có tính toán của hắn, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Dung Xu một cái. Dung Xu đi theo Bình An, đi qua hành lang quen thuộc, đặt chân vào Trịnh phủ, nơi mà nàng cho rằng đời này sẽ không tiến vào nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui