Chương 65: Tiên phu không biết xấu hổ
"Phu..., Dung nhị tiểu xin đi bên này, đại nhân nhà chúng ta mấy ngày nay rất lo lắng cho ngài." Thật ra Bình An là một người thành thật, hắn rất thích Dung Xu và cũng rất cung kính với nàng. Nhưng Dung Xu thật sự không cách nào có ấn tượng tốt đối với hắn, dù sao hắn vẫn là người hầu hạ thân cận của Trịnh Đình. Chuyện của Hà Quyên mặc dù hắn đã biết từ sớm nhưng lại giúp Trịnh Đình giấu diếm.
Dung Xu không trả lời hắn, chỉ im lặng đi theo hắn đến viện tử của Trịnh Đình. Sau khi cây tùng và cây bách ở đây đều đã khô héo, Trịnh Đình nhớ đến giai đoạn trước, cho nên viện tử hắn gọi là Tuế Hàn Cư.
Trịnh Đình thích trúc, nói là tán thưởng khí phách của trúc cho nên trong viện tử Trịnh Đình có rất nhiều, ngoài ra còn trồng rất nhiều hoa lan trân quý. Từng nói quân tử như lan* nhưng trồng những cây hoa lan ở chỗ này đúng là trớ trêu mười phần.
*Khổng Tử đã từng nói : “Hoa lan mọc trong rừng, tỏa hương thơm ngay cả khi không có ai xung quanh thưởng thức. Tương tự như vậy, người có nhân cách cao quý sẽ không để cảnh nghèo làm nhụt chí tu Đạo và xây dựng uy đức.”
Dung Xu và Lý Hồng bước vào phòng ngủ của Trịnh Đình, bên trong tản ra mùi thuốc. Dung Xu vốn đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nhìn thấy tình huống thảm thiết của Trịnh Đình, trong lòng nàng còn rùng mình.
Dung Tễ chắc chắn đã tính toán để giết chết hắn, nếu không có tướng lĩnh bên cạnh ngăn cản Dung Tễ, e rằng mọi chuyện sẽ thực sự vượt quá tầm kiểm soát.
Trịnh Đình nửa nằm trên giường, phía sau đệm một cái gối. Vì có thể gặp lại Dung Xu nên hắn có chút kích động: "Xu nhi..." Sắc mặt Trịnh Đình tái nhợt, mấy ngày nay hắn vô cùng nhớ Dung Xu, đêm gần như không ngủ được, hắn vốn đã gầy, hiện giờ lại càng gầy hơn.
Bản thân Trịnh Đình có dung mạo xuất chúng, cho dù hốc mắt thâm đen, môi trắng bệch vẫn giống một mỹ nhân ốm yếu. Chẳng qua Dung Xu phát hiện lần thứ hai nhìn thấy hắn, trong lòng nàng đã không còn gợn sóng nữa.
"Trịnh đại nhân xin tự trọng." Ngữ khí Dung Xu vô cùng lạnh nhạt.
"Cũng đúng, chúng ta đã hòa ly, gọi nàng như vậy không thích hợp." Trịnh Đình nhớ tới Hoắc Tiêu khiêu khích hắn, chỉ cảm thấy trong miệng chua xót: "Chỉ có Hoắc tham tướng mới có thể gọi nàng như vậy.”
Dung Xu khẽ liếc Trịnh Đình một cái, ánh nhìn đó vừa lạnh lùng vừa xa lạ, Trịnh Đình tự làm mình mất mặt, ủ rũ nói: "Dung nhị tiểu thư, chúng ta nói chính sự đi.”
"Trước đó để Lý Hồng khám mạch cho Trịnh đại nhân đi, nếu sức khỏe Trịnh đại nhân kém đi, vậy sẽ không tốt." Dung Xu mời Đới lão gia đến một mặt cũng là vì muốn có kết quả chẩn đoán công bằng, để tránh đến lúc đó bị vô hạn thượng cương*.
Vô hạn thượng cương: Câu này ám chỉ việc đưa ra phê phán, chỉ trích hoặc đánh giá một vấn đề một cách quá mức, thường không phản ánh đúng hoặc không cân nhắc đầy đủ các khía cạnh và yếu tố khác liên quan. Nó thường được sử dụng để mô tả việc quá phê phán hoặc đánh giá quá cao một vấn đề nào đó mà không xem xét đúng mức độ và tầm quan trọng của nó.
"Cũng được." Trịnh Đình thản nhiên vươn tay ra, Dung Xu lui ra phía sau bình phong, Lý Hồng thăm hỏi một hồi.
“Trịnh đại nhân thế nào rồi?” Dung Xu nhìn vẻ mặt Lý Hồng đã đoán ra tình huống của Trịnh Đình thật sự không tốt.
Lý Hồng cau mày, trả lời: "Xương háng chân trái vỡ vụn, ta đã làm nẹp một lần nữa, nếu như không chăm sóc cẩn thận, sau này sẽ gây ra vấn đề.”
"Mặt khác, xương sườn cũng bị gãy, may mắn không làm tổn thương nội tạng." Phần này, Dung Xu có thể thấy được Lý Hồng nói rất thận trọng, vì thế nàng cũng không đặt câu hỏi thêm nữa.
Dung Xu xoa xoa giữa lông mày, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Người thông minh không nói lời nham hiểm*, Trịnh Đình, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
*Người thông minh không nói lời nham hiểm: Người có trí tuệ và đạo đức không sử dụng các từ ngữ hoặc hành động nham hiểm, lén lút để đạt được mục đích của mình.
"Dung nhị tiểu thư cũng biết, Dung Tiểu đại tướng quân làm ầm ĩ trên đường phố, đánh mệnh quan triều đình, theo luật nên đánh một trăm côn, đi đày ba ngàn dặm." Chưa nói đến việc đi đày ba ngàn dặm, Hình bộ là thiên hạ của Trịnh Đình, một trăm côn đánh xuống liệu Dung Tễ có còn mạng hay không?
Dung Xu ôm ngực nhướng mày, không đáp lại hắn, chỉ chờ hắn nói tiếp.
"Ta biết Dung gia thế lớn, Dung đại tướng quân có chiến công, nhưng chiến công của Dung đại tướng quân có hoàng thượng phong thưởng, có lương bổng quan cao, cũng không thể tương xứng với sai lầm hôm nay của hắn."
"Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?" Dung Xu cũng không muốn ở lại lâu, cũng không muốn nhiều lời, "Ngươi muốn cái gì? Một vạn lượng có đủ không?" Nàng phải cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.
"Dung Xu, nàng cảm thấy ta làm như vậy là vì tiền sao?"
"Một vạn lượng không đủ sao? Ngươi muốn bao nhiêu?” Dung Xu ôm ngực, lạnh lùng hỏi.
"Ta không muốn ngân lượng." Trịnh Đình rất nghiêm túc lắc đầu.
Trong lòng Dung Xu không biết làm sao, nàng cũng chỉ ôm chút chút hy vọng ăn may. Nhưng chuyện này quả nhiên không phải ngân lượng có thể giải quyết. Dung Xu càng nghĩ trong lòng càng tức giận, nam nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, đại ca nhà mình vì sao lại đánh hắn, chẳng lẽ hắn còn không biết?