Chương 66: Tái hôn với bình thê (giấc mơ xuân thu của Trịnh Đình)
" Thiên tử phạm tội xử như thứ dân, Dung đại tướng quân hành hung đánh người đã không phải lần đầu tiên, nếu giao cho Hình bộ xét xử, nhất định sẽ bị kết tội. Nếu muốn miễn trừ tội lỗi, cách duy nhất là hòa giải với nạn nhân." Đại Vân lấy đức trị quốc, không thịnh hành việc kiện tụng, bất kể vụ án lớn nhỏ, ngoại trừ tội ác cực kỳ nghiêm trọng và liên quan đến tính mạng, đều có thể hòa giải.
Dung Xu tất nhiên hiểu được điểm này, cho nên hôm nay nàng mới xuất hiện ở đây một lần nữa: "Cho nên, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
"Ta muốn cái gì, nàng không hiểu sao?" Trịnh Đình bình tĩnh nhìn Dung Xu, đôi lông mày mà trước đây Dung Xu cảm thấy đẹp hiện giờ chỉ làm nàng chán ghét. Thâm tình trong mắt hắn làm cho Dung Xu cảm thấy buồn nôn.
Dung Xu nổi da gà, nàng chà xát cánh tay, căm phẫn, bất bình nói: "Không có khả năng! Hơn nữa, không phải Triệu cô nương cũng nói, lão phu nhân đã hứa hôn cho ngươi với nàng rồi.”
Trịnh Đình dường như đã hiểu lầm, cười khẽ một tiếng: "Ta biết nàng để tâm đến việc ta có những nữ nhân khác, Dung Xu… Mặc dù vì lời của phụ mẫu, ta không thể không cưới biểu muội, nhưng nàng yên tâm, ta đã có con nối dõi. Về sau bất kể là Hà Quyên hay là biểu muội, ta cũng sẽ không đụng vào nữa, nàng hãy tin ta một lần nữa!”
"Ngươi muốn đích nữ Dung gia làm thiếp cho ngươi sao? Trịnh Đình, ngươi nghĩ chuyện này có thể không?" Tính tình Dung Xu vốn không tốt, nhưng nghe xong lời Trịnh Đình nói, nàng thật sự khó có thể duy trì phong thái tiểu thư. Tại sao trước kia nàng không phát hiện ra, Trịnh Đình có bản lĩnh chọc giận người ta như vậy.
"Không, ta biết dù thế nào nàng cũng không có khả năng làm thiếp của ta. Đừng nói Thừa Ân quốc công không thể tiếp nhận, đương kim thánh thượng cũng không có khả năng để cho muội muội ruột của Thái tử phi làm thiếp thất. Chỉ là ủy khuất cho nàng, biểu muội và mẫu thân đã thương lượng với cữu phụ rồi, hai người các nàng không phân lớn nhỏ đều làm bình thê, nàng cũng biết tính cách của mẫu thân, nhiều năm qua đã khiến nàng chịu khổ." Trịnh Đình thở dài một hơi.
Dung Xu thật sự có thể lý giải vì sao đại ca lại không nhịn được đánh Trịnh Đình. Nếu không phải hiện giờ Trịnh Đình đang bị thương nằm trước mắt nàng thì nàng cũng dâng lên xúc động giống như huynh trưởng. Trong lòng nàng phải nhắc nhở bản thân không biết bao nhiêu lần: "Ngươi tới đây để cầu hòa, không phải đến kết thù.”
Dung Xu đang muốn mở miệng cự tuyệt, Trịnh Đình lại dùng giọng nói nửa uy hiếp, nửa khẩn cầu nói: "Dung Xu, ta biết ta có lỗi với nàng, ta muốn bồi thường. Cho nên ta có thể hòa giải với Dung đại tướng quân, nhưng chỉ khi hắn là cữu huynh của ta, ta mới có thể nói với phụ mẫu muốn hòa giải với hắn.”
"Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã*." Trịnh Đình luôn như vậy, tuy rằng trong năm năm hôn nhân cũng coi như săn sóc với Dung Xu, nhưng gặp chữ hiếu, lại có thể bắt nàng chịu hết ủy khuất.
* Thân thể con người đều là cha mẹ cho ta, phải bảo vệ, không hủy hoại, đấy là cái hiếu đầu tiên phải thực hiện.
Dung Xu chỉ cảm thấy ở lại thêm một khắc cũng là cực hình: "Ta biết ý của ngươi, hôn nhân là lệnh của phụ mẫu, lời bà mối, không phải lời nói của một mình ta. Ta phải về thương lượng với người nhà, không quấy rầy Trịnh đại nhân tĩnh dưỡng, cáo từ." Dung Xu thật sự không muốn nói nhiều với hắn, bỏ lại lời sau rồi xoay người đi.
"Dung Xu, nếu nàng muốn gặp Dung đại tướng quân cũng không phải là không thể, ta có thể sắp xếp cho nàng." Trịnh Đình cũng không hy vọng Dung Xu rời đi nhanh như vậy, vì thế hắn đã ném mồi về phía Dung Xu.
Trịnh Đình làm như vậy cũng rất có ý so sánh, hắn biết hiện giờ người đang nghĩ biện pháp tiếp xúc với Dung Tễ hơn phân nửa là Hoắc Tiêu, người có rất nhiều mối quan hệ ở Đại Lý tự.
Bước chân Dung Xu dừng lại, trong lòng bắt đầu đấu tranh. Nếu bây giờ nàng chấp nhận tình cảm này, thì nàng có thể gặp được đại ca của mình. Nhưng với toàn bộ trên dưới Dung gia đều đang vì Dung Tễ mà nói, nhất là Hoắc Tiêu, nếu lúc này nàng đi theo con đường của Trịnh Đình, chẳng phải là gây trở ngại cho Hoắc Tiêu sao?
"Không cần, chuyện của Dung gia thì tự có người Dung gia xử lý." Ý nói trực tiếp coi Hoắc Tiêu như người Dung gia.
"Dung Xu, cửa lớn của ta vĩnh viễn mở rộng cho nàng, chỉ cần nàng nghĩ thông suốt..." Lời của Trịnh Đình còn chưa nói hết, Dung Xu đã mở cửa rời đi, hắn sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cô đơn rũ mắt xuống.
"Bình An, ngươi nói... Nàng ấy sẽ quay lại chứ?" Trong lòng hắn thoáng biết đáp án, nhưng hắn vẫn muốn cưỡng cầu một lần.
"Lần này, ta sẽ không để nàng thất vọng..."
Bình An ở một bên yên lặng không dám tiếp lời, đáp án của hắn cũng giống như câu trả lời trong lòng Trịnh Đình. Bình An chỉ là một hạ nhân, hắn không thể phán xét chủ tử đúng hay sai. Nhưng hắn vẫn cho rằng chủ tử đã sai, hắn cảm thấy rằng cả đời này chủ tử sẽ không bao giờ tìm được người nào xinh đẹp như tiền phu nhân.
Lúc Dung Xu rời đi, Trịnh lão phu nhân và Trịnh lão gia ở trong đại sảnh tranh cãi không ngừng. Thì ra vừa rồi khi người canh cửa truyền tin đến, Trịnh lão phu nhân cố ý bỏ qua Trịnh lão gia, còn chỉ mở cửa phụ muốn giày vò Dung Xu, điều này làm Trịnh lão thái gia vô cùng tức giận.
"Bà là cái đồ nông cạn! Đới lão gia kia là người chúng ta có thể đắc tội được sao? Mở cửa phụ cho đích nữ Dung gia, bà muốn kết thù Dung gia có phải không? Làm sao ta có thể cưới một người như bà được chứ?”
"Ta là quan, hai người bọn họ chỉ là người bình thường, ta như vậy đã nể mặt bọn họ lắm rồi, chẳng có gì sai cả?"
"Chức quan của bà mấy phẩm? Tứ phẩm sao? Bà có biết chức quan lớn nhất của Dung gia là mấy phẩm không? Thái tử phi kia, là siêu phẩm, hoàng hậu nương nương tương lai, Thừa Ân quốc công, quốc công phu nhân đều nhất phẩm, bà đang nể mặt ai?" Nếu Trịnh lão gia không phải người đọc sách, chắc đã muốn động thủ đánh thê tử của mình.
Dung Xu thấy lão phu nhân bị mắng đến rụt cổ rất ủy khuất, cũng không có ý định lảng tránh, nàng bĩu môi, nói với hai người: "Vãn bối cáo từ." Nói xong nàng phúc thân, coi như không nghe thấy gì.
Trịnh lão gia tức giận đến tức ngực, phất tay, Dung Xu cũng không nói nhiều, đi về phía cửa lớn.