Trinh Tiết Liệt Phu


Chương 67: Chết chưa?

Khi nàng ra khỏi Trịnh phủ thì trời đã có chút tối, ngoại trừ xe ngựa Dung phủ ra, Hoắc Tiêu cũng đến đón nàng, hắn giục ngựa đến, rõ ràng là lo lắng cho Dung Xu.

 

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Tiêu, Dung Xu lập tức thả lỏng, nếu không phải còn có người nhìn, nàng đã muốn lao vào trong ngực Hoắc Tiêu, giống như nữ nhân bị ủy khuất, muốn làm nũng với tình lang của mình.

 

Dung Xu cắn môi dưới, cố gắng dập tắt những suy nghĩ sa ngã này trong lòng.

 

"Gia Gia, nàng không sao chứ? Có phải bọn họ làm khó nàng không?" Hoắc Tiêu không giấu được nôn nóng và lo lắng trong lòng.

 

"Không có." Dung Xu lắc đầu, lại dùng sức cắn môi dưới của mình.

 

"Đừng cắn." Tay Hoắc Tiêu tự nhiên đặt ở môi dưới Dung Xu, cho đến khi hắn chú ý tới sự tồn tại của Lý Hồng. Vẻ mặt của Lý Hồng rất không được tự nhiên, nhưng Hoắc Tiêu lại hào phóng chào hỏi hắn.

 

“A Hồng!” Hoắc Tiêu và Lý Hồng cũng coi như huynh đệ kết nghĩa, từng cùng nhau sinh ra tử.

 

Dung Xu lúc này mới nhớ tới Hoắc Tiêu lại dám làm ra hành động thân mật như vậy với nàng ở trước mặt Lý Hồng. Dung Xu nhìn xung quanh, xác định không có người khác nhìn thấy nàng mới yên lòng. Nàng có chút hung ác liếc mắt nhìn Hoắc Tiêu một cái, Hoắc Tiêu không để ở trong lòng, chỉ cười cười.

 

"Cái tên họ Trịnh kia đã chết chưa?" Nói chuyện với Lý Hồng, Hoắc Tiêu rất thoải mái, như thể đang ở biên quan, không thèm kiểm soát cái miệng của mình.

 

"A Tiêu..." Dung Xu có chút bất đắc dĩ, dù sao Trịnh Đình bị thương là do đại ca ruột nhà mình đánh, ở cửa lớn nhà người ta rủa hắn chết thì có vẻ không hay: "Đệ đừng nói ở chỗ này.”

 

Hoắc Tiêu nhíu mày, trong lòng như có gai mọc, hắn không thích bộ dáng che chở Trịnh Đình của Dung Xu, cho dù là nhiều hay ít, hắn cũng không thích.

"Muốn nói gì thì chúng ta về nhà nói sau."

 

Những lời này của Dung Xu làm cho Hoắc Tiêu yên tâm, lông mày của hắn giãn ra, hắn thích câu “chúng ta trở về”.

 

"Dung đại tướng quân lần này xuống tay rất nặng." Lý Hồng hạ thấp âm lượng, "Trịnh đại nhân bị nội thương, nếu như không chăm sóc cẩn thận, sau này sẽ dễ tái phát.”

 

"Dễ tái phát thì tốt! Vậy làm thế nào để hắn bị bệnh rồi chết luôn?”

 

"A Tiêu!" Dung Xu có chút dở khóc dở cười, "Đệ nhỏ giọng một chút!" Tuy rằng Dung Xu cũng rất hy vọng Trịnh Đình dứt khoát bị thương nặng mà chết đi. Nhưng hiện tại còn chưa tới lúc hắn chết, nếu Trịnh Đình chết vào thời điểm này, vậy sẽ đổ lỗi cho Dung Tễ, điều đó thì không tốt.

 

Dung Xu và Hạ Hà lên xe ngựa, Hoắc Tiêu và Lý Hồng thì ngồi ngoài xe thấp giọng nói chuyện với nhau, Hiểu Vũ cưỡi ngựa đi theo.

 

Dung Xu ở trong xe ngựa nên không nghe rõ Hoắc Tiêu và Lý Hồng đang nói cái gì. Nhưng nàng cũng không nghe cẩn thận, trong xe ngựa thắp một ngọn đèn, ánh sáng nhấp nháy không ngừng. Suy nghĩ của Dung Xu đã phiêu xa, nhớ tới lời Trịnh đình nói trong lòng lại buồn bực.

 

“Tiểu thư, người tuyệt đối không được đáp ứng yêu cầu của họ Trịnh kia!” Hạ Hà nhịn một hồi lâu, cuối cùng mới nói ra câu này, Dung Xu hàm ý liếc Hạ Hà một cái.

 

"Trịnh Đình dám đưa ra lời này, chỉ sợ sau lưng có người chống đỡ hắn." Sự kiện lần này không chỉ là chuyện giữa nàng và Trịnh Đình, đây còn là chuyện giữa Dung gia và hai phe phái.

 

"Dựa vào tài trí của Trịnh lão phu nhân sẽ có can đảm đi gõ trống sao?" Dung Xu chỉ cảm thấy chuyện này đã tiết lộ điều gì đó bất thường, tất cả những chuyện này làm cho nàng rất khó an.

 

Hạ Hà uể oải cúi đầu, những chuyện này nàng không hiểu, nàng chỉ biết mình không hy vọng chủ tử trở lại ổ sói kia.

 

Xe ngựa vòng đến y quán trước, Dung Xu xuống xe nói lời tạm biệt với Lý Hồng, lúc này mới chạy thẳng về Dung phủ.

 

Khi đoàn người đến Dung phủ thì đã qua giờ cơm, hai phụ tử Dung Tước và Dung Lâm tiến cung diện kiến thánh thượng vẫn chưa trở lại phủ. Dung phu nhân cũng đã đến phủ thăm Tả Phó Xạ và Tả Phó Xạ phu nhân.

 

Đáng thương cho lòng phụ mẫu thiên hạ, Dung phu nhân và Tả Phó Xạ phu nhân vốn là bạn thâm, vì nợ của con cái, hai người đã lo đến bạc cả tóc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui