Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Sở Chiêu Du được Nhiếp chính vương dỗ đến mụ đầu, như là hôn quân bị sắc mê hoặc, mới có thể cùng Nhiếp chính vương chơi cosplay.

Da mặt Nhiếp chính vương càng ngày càng dày, trước kia không đề cập tới chuyện biến ngốc, sợ Sở Chiêu Du tìm hắn tính chuyện mất trí nhớ, bây giờ còn dám dùng tiểu ngốc tử bịa chuyện!

Hôm sau, Sở Chiêu Du xoay người bóp cổ Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, đỏ mặt uy hiếp: “Sau khi trở về trẫm phải đòi thần y thuốc mọc lông!”

Nhiếp chính vương phản ứng lại, nắm lấy cổ chân Sở Chiêu Du cưỡi trên người hắn, “……”

Sở Chiêu Du không tự nhiên tránh đi, muốn rụt chân về, lại rụt không được.

Bắp chân Sở Chiêu Du trơn mượt, làn da tinh tế trắng nõn, mới có thể khiến Nhiếp chính vương thấy sắc nảy lòng tham, trong đầu mỗi ngày đều đầy phấn diễn.

Tối hôm qua cẳng chân chịu trách nhiệm việc vốn không phải của nó, Sở Chiêu Du híp mắt, trẫm không có lông chân thiệt thòi quá.

Nhiếp chính vương tỏ vẻ kháng nghị trong yên lặng.

Sở Chiêu Du: “Lát nữa ta muốn đi hát hí khúc, ngươi thích nghe không thích thì thôi.”

Nhiếp chính vương tìm được cớ giải vây: “Ngươi xem, ngươi còn có sức đi hát hí khúc.”

Cho thấy ở lĩnh vực chuyên nghiệp, Sở Chiêu Du rất nỗ lực.

Sở Chiêu Du nghĩ, khóe miệng giương lên, “Đó là chuyện của trẫm, không liên quan đến ngươi.”

Sở Chiêu Du xuống giường thay đồ, thay diễn phục hoa đán mới tinh, hồng trắng giao nhau, đường thêu tỏa sáng lấp lánh, nhìn là thấy ung dung phú quý, gia đình giàu có. Mặt đẹp như hoa mùa xuân, mắt long lanh như nước mùa thu.

Từ đầu đến cuối, Nhiếp chính vương yên lặng theo sau Sở Chiêu Du, như hộ vệ cao lớn anh tuấn, ai dám nhìn Sở Chiêu Du, lập tức nhận được ánh mắt hình viên đạn của Nhiếp chính vương.

Mắt không cần thì có thể tặng người khác.

Sở Chiêu Du trang điểm đến mẹ ruột cũng không nhận ra, hất cằm hỏi Nhiếp chính vương: “Thế nào?”

Tiêu Hành nhìn kỹ, nhớ tới hoa đán năm đó té khỏi sân khấu.

Sở Chiêu Du: “Tiêu đại nhân rất khó phân biệt ta và các hoa đán khác sao? Hả?”

Rõ ràng cái cằm này, đôi mắt này, cái eo này, mà lại không giống.

Tiêu Hành lập tức trả lời: “Có thể.”

Nếu lại cho hắn một cơ hội, chắc chắn nhìn bóng dáng thôi là hắn có thể nhận ra.

Sở Chiêu Du: “Chuyện đã rồi*.”

马后炮(mã hậu pháo): việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả

Tiêu Hành nhìn cái eo một tay nắm không nổi của Sở Chiêu Du, sinh ra ý muốn đem người về giấu.

Cạnh sân khấu kịch chiêng trống nổi lên, vở diễn mở màn.

Sở Chiêu Du đẩy Nhiếp chính vương đến thính phòng, “Nhiều người, ôm Tiểu Tinh Tinh cẩn thận.”

Tiểu Tinh Tinh dựa vào vai Nhiếp chính vương, dựng ngón cái y chang, “Cha Tiểu Tinh Tinh đẹp nhất!”

“Tiểu Tinh Tinh thật tinh mắt.” Sở Chiêu Du xoa nhẹ đầu con trai, “Chờ cha hát xong sẽ hôn hôn con.”

Tiểu Tinh Tinh: “Vâng!”

Nhiếp chính vương phụ trợ con trai nói ngon ngọt, tức khắc mặt mày xám tro, đành phải bắt chước lời: “Chiêu Chiêu đẹp.”

Sở Chiêu Du: “Đi ngồi đi.”

Bên cạnh sân khấu kịch có người nhân cơ hội bày hàng bán đồ ăn vặt, hôm nay nghênh đón vị khách sộp nhất từ lúc khai trương đến giờ.

Ánh mắt Tiểu Tinh Tinh hướng bên kia, Nhiếp chính vương tự ôm tới cạnh quầy nhỏ, “Chỉ có thể thử một chút, buổi trưa phải ăn cơm.”

Tiểu Tinh Tinh rất có hiếu, mỗi loại đều mua ba phần, ôm đầy tay.

Tiêu Hành: “Sao lại không ăn?”

“Chờ cha cùng ăn.” Tiểu Tinh Tinh cârn thận ôm ba cái bánh nướng lớn, phụ hoàng nó phải hát hí khúc, ăn miệng dính đầy dầu sẽ bị phụ hoàng cho rằng nó không nghiêm túc.

Sân khấu kịch đơn sơ, Sở Chiêu Du lên sân khấu, chung quanh nổi lên tiếng hít khí.

Diễn phục là đồ mới Tiêu Hành sai người mua từ gánh hát chạy cả đêm mang tới, châu quang bảo khí, minh diễm động lòng người.

Trong mắt bá tánh bình thường, thô tục là thanh nhã.

Bọn họ chưa bao giờ thấy đào hát đẹp như vậy, phục sức quý giá như vậy, giống như tiên, dáng người đẹp, giọng hát hay, sân vốn đang ầm ỹ bỗng yên tĩnh lại, mọi người chăm chú, nhìn không chớp mắt.

Tiểu Tinh Tinh nhìn đám trẻ phía trước, nhỏ giọng nói với Nhiếp chính vương: “Bọn họ đều đang nhìn phụ hoàng của con.”

Tâm tình Nhiếp chính vương và Tiểu Tinh Tinh giống nhau, nhưng không thể không thừa nhận, Sở Chiêu Du trên đài cực kỳ chói mắt, những người khác đều biến thành nền, chỉ có Sở Chiêu Du toả sáng.

Sở Chiêu Du cong mắt nhìn Nhiếp chính vương, đây là lần thứ hai y trang điểm đậm hát hí khúc cho Nhiếp chính vương, hy vọng hắn thích. Sở Chiêu Du quan sát phản ứng của Nhiếp chính vương, cũng không ý thức được mình đang liếc mắt đưa tình.

Nhiếp chính vương đã nhìn ra, Sở Chiêu Du đang câu dẫn hắn.

Hắn đuổi đi năm tên vô lại, ánh mắt của mình lại lưu manh hơn năm tên đó, dường như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tiểu Tinh Tinh nhét hạt dẻ vào miệng phụ vương.

……

Sở Chiêu Du quen thói, bắt đầu mỏi mệt, y nhân cơ hội yêu cầu: “Ngươi cõng ta.”

Nhiếp chính vương giao Tiểu Tinh Tinh cho Tiêu Thất, cõng vợ quan trọng mà.

Tiểu Tinh Tinh nghi ngờ dụi vào lưng Tiêu Thất: “Tiêu Thất thúc thúc, Tiểu Tinh Tinh cao như phụ hoàng, cũng có thể không cần tự đi không?”

Tiểu Tinh Tinh thấy mình không cần cõng.

Tiêu Thất thấy Tiểu Tinh Tinh tham chiếu sai, nó giống Nhiếp chính vương, hẳn là lo lắng mình có thể cõng vợ như Nhiếp chính vương không.

Nghĩ đến tiểu điện hạ phấn điêu ngọc trác, đáng yêu ngoan ngoãn thông minh, lớn lên giống Nhiếp chính vương như cầu, đừng nói là sau này giống Nhiếp chính vương luôn.…… Trong lòng Tiêu Thất tức khắc như người mẹ không nỡ.

Đương nhiên, cũng không có ý nói bệ hạ không tốt.

……

Hoàng hôn, đại đội nhân mã ngừng ở bên hồ nghỉ ngơi chỉnh đốn, Sở Chiêu Du ôm Tiểu Tinh Tinh đi câu cá, mới một lát, Tiểu Tinh Tinh đã nhịn không được ngó trái ngó phải không ngừng.

Có con bướm bay qua, nó liền chạy theo, thấy Tiêu Thất đang nhóm lửa, nó liền chạy tới ngồi xổm vây xem một lát, sau khi trở về hỏi Sở Chiêu Du có biết không.

Sở Chiêu Du trực giác có cá sắp cắn câu, liền nhỏ giọng nói: “Phụ vương con biết, đi hỏi hắn.”

Nhiếp chính vương tìm gỗ khô và lá rụng, dạy con trai ít kỹ năng sinh tồn dã ngoại.

“Bừng.” Lá rụng bừng lên ngọn lửa nhỏ, Tiểu Tinh Tinh hiếu động tìm gậy gỗ, muốn tự thử.

Tiêu Hành sợ Tiểu Tinh Tinh thấy gì cũng tò mò muốn học, sợ nó không nhóm lửa được mà còn làm trầy da tay, vội vàng ôm nó đi, “Hình như Chiêu Chiêu câu được cá lớn, chúng ta đi xem.”

Vừa dứt lời, cá lớn vảy óng ánh bị lôi ra khỏi mặt nước, rơi xuống trước mặt Tiểu Tinh Tinh.

Sở Chiêu Du đuổi tới, “Nhiếp chính vương, cá nướng!”

“Ừm.”

Tiêu Hành nhanh chóng xử lý nội tạng và vảy, cắm cá vào xiên để nướng.

Một nhà ba người vây quanh đống lửa nhỏ, thỉnh thoảng có mỡ chảy ra theo đuôi cá, bắn ra tia lửa.

Tiểu Tinh Tinh rúc trong ngực Sở Chiêu Du, hưng phấn vươn ngón tay út: “Cha, tiểu hoả tinh! Giống Tiểu Tinh Tinh!”

Nhiếp chính vương: “Ừm, giống.”

Tiểu Tinh Tinh chính là tiểu hoả tinh Nhiếp chính vương đánh lửa ra được.

Sở Chiêu Du phản ứng lại, lĩnh ngộ được ý nghĩ lưu manh của Nhiếp chính vương.

Không biết xấu hổ.

Cả nướng và gà nướng của Nhiếp chính vương ngon như nhau, Sở Chiêu Du không thể không hoài nghi, Nhiếp chính vương ở chung với hòa thượng ăn chay nghẹn lâu, lén ra ngoài săn thú nướng BBQ, luyện nên tay nghề.

Nhiếp chính vương thản nhiên thừa nhận, thể trạng hắn như vậy, chắc chắn không phải do ăn chay mà ra.

Chín tuổi đến mười bảy tuổi, đúng là tiểu tử choai choai, Tiêu Hành lại không định xuất gia, sẽ không bạc đãi mình, thường xuyên trèo đèo lội suối, bắt gà hay cá, ăn no lại về.

Trên núi rất nhiều khỉ, có con hung hăng sẽ giành ăn với người, Nhiếp chính vương nói hắn từng đánh nhau với khỉ, cũng là nói thật, dù sao thì thường đánh hơn Phượng Tinh Châu.

Sở Chiêu Du vừa ăn cá, vừa nghe Nhiếp chính vương kể chuyện hồi còn ở trên núi, vì nghe quá nghiêm túc, quên đút cho Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh ngửa đầu há miệng, đợi một lúc lâu mà không thấy cá đâu, mắt trông mong liếm khóe miệng.

Nhiếp chính vương vội vàng gắp cá, xác nhận không có xương, đút cho Tiểu Tinh Tinh: “Ăn chậm thôi, có gì thì phải nhổ ra.”

Tiểu Tinh Tinh ăn miệng dính đầy dầu, phụ vương nó không chỉ biết đánh nhau với khỉ, mà còn biết nướng cá, siêu lợi hại!

……

Sở Chiêu Du ra ngoài chơi năm ngày, khi trở về, Nhiếp chính vương hỏi y muốn đi đường khác hay không, Sở Chiêu Du bắt đi đường cũ về.

Lúc y hát hí khúc ở Vương gia thôn, thấy một người phụ nữ rất kỳ quái.

Khi đó Nhiếp chính vương đi bắt lưu manh không ở đây, người phụ nữ nhìn Tiểu Tinh Tinh, ánh mắt không bình thường, đến khi Sở Chiêu Du quay đầu nhìn nàng, nàng lại nhanh chóng cúi đầu, qua một lát, đã không thấy người đâu.

Sở Chiêu Du sợ mình nghĩ nhiều, không dám nói cho Nhiếp chính vương, sau lên sân khấu hát hí khúc, y phát huy cực tốt, nghĩ thầm nếu nương Nhiếp chính vương ở đây, nàng si mê diễn hí khúc, có thể sẽ bị hấp dẫn mà ra xem.

Nhưng mà không có.

Sở Chiêu Du cho là mình nghĩ nhiều, nhưng qua hai ngày, chuyện này một lần nữa nổi lên trong lòng y, không giải quyết y lại ngứa ngáy.

Sở Chiêu Du lại về Vương gia thôn, nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của thôn dân, sôi nổi hỏi y vụ thu hoạch sang năm còn tới hát hí khúc không.

“Xem tình hình, rảnh thì tới.” Sở Chiêu Du cười tủm tỉm nói, trên thực tế, y có rảnh sẽ thích tuần diễn Đại Sở hơn.

Sở Chiêu Du không biết người nọ có phải Tiêu Man hay không, cũng không biết Tiêu Man có thấy Nhiếp chính vương không, nếu thấy có nguyện ý xuất hiện không.

Nhiếp chính vương nhận được mấy tấu chương quan trọng, tới Vương gia thôn liền ngừng ở cối xay đá chỗ cửa thôn phê duyệt.

Sở Chiêu Du ôm Tiểu Tinh Tinh đi phố chơi, “Tiểu Tinh Tinh, hát gì đi.”

Tiểu Tinh Tinh vừa muốn mở miệng, Sở Chiêu Du nói: “Chúng ta ở bên ngoài, không thể đọc tấu chương cho người khác nghe thấy, phải bảo mật.”

Tiểu Tinh Tinh đành phải bỏ chính sự vừa thấy ở chỗ Nhiếp chính vương, đổi thành《 tận trung báo quốc 》.

“Nơi phương Bắc khói lửa ngập trời, ngựa hí vang đao kiếm sáng loà ——”

“Ta nguyện gìn giữ đất đai mở rộng bờ cõi, để chư hầu bốn phương khiếp sợ——”

Ám vệ Hộ Long vệ đi theo Sở Chiêu Du, nghe được mà nước mắt lưng tròng, tiểu điện hạ nhà bọn họ có tiền đồ quá.

Sau này chắc chắn là hoàng đế thiên cổ khai cương quốc thổ!

Tiểu Tinh Tinh hát rất thuận miệng, Sở Chiêu Du mỗi lần nghe đều phải bổ sung: “Đừng quá hiếu chiến.”

Bên cạnh Đại Sở là địa bàn của cha nuôi con, gìn giữ đất đai thì được, mở rộng bờ cõi thì không cần thiết.

“Tiểu Tinh Tinh biết rồi!”

Sở Chiêu Du: “Vậy con hát tiếp đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo là Tiêu Man, ảnh gia đình, không thích Tiêu Man có thể không xem.

Tiểu kịch trường:

Tiểu Tinh Tinh: “Phụ hoàng ta lớn như vậy rồi còn có người cõng! Sao ta không có?”

Tiểu Tinh Tinh sau khi lớn lên võ công trò giỏi hơn thầy sử dụng xe lăn cho người lười.

Từ phụ: Tiểu Tinh Tinh thật thông minh.

Nghiêm phụ: Không què ngồi xe lăn gì, đánh gãy chân bây giờ!

Đại thần: Tại sao điện hạ nhà ta ngồi xe lăn??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui