Trộm Một Mùa Xuân


“Tới nơi rồi.”
Người lái hộ nhắc nhở, nhưng Chu Kính Dã vẫn không tách rời Lâm Giác Hiểu.

Lông mi anh nhẹ rung, lát sau anh mở mắt.
Anh vừa ngủ được một giấc không sâu, vô thức đặt tay lên tay nắm rồi mới cảm nhận được ánh nhìn của Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu bối rối hỏi cậu: “Sao thế?”
Anh sờ khóe miệng mình, lo lắng hỏi: “Anh ăn dính gì lên mặt hả?”
“Vâng.”
Chu Kính Dã đáp.
Tài xế đã vòng ra cốp lấy xe đạp.

Ánh trăng soi rọi gương mặt sáng sủa của Chu Kính Dã, chợt cậu giơ tay, cánh tay ngập ngừng giữa không trung.
Cậu nhìn Lâm Giác Hiểu, dường như đang dùng ánh mắt hỏi ý kiến anh.
Lâm Giác Hiểu ngủ mị cả người, anh mơ màng gật đầu, ngón cái của Chu Kính Dã nhanh chóng chạm nhẹ môi anh.
Môi Lâm Giác Hiểu nóng bỏng tay, tựa như một mồi lửa.
Chu Kính Dã cụp mắt, nghiêm túc vuốt nhè nhẹ vài lần, xoa lên cánh môi chẳng hề dính chút gì của Lâm Giác Hiểu, ngón tay cậu giống như đang phác họa lại đường nét đôi môi anh hơn.
Lâm Giác Hiểu nhướn mày: “Kính Dã?”
“Xong rồi ạ,” Chu Kính Dã thu tay lại, nói nhỏ.

“Sạch rồi anh.”
Lâm Giác Hiểu dụi mắt, mở cửa xe ra ghế lái rút chìa khóa, còn nói “cảm ơn” với Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã ngồi nguyên tại chỗ một lúc, ngón tay vừa chạm lên môi Lâm Giác Hiểu tê rần, có cảm giác như vừa bị điện giật.
Cậu mím chặt môi, cũng xuống xe. 
Chu Kính Dã theo sau Lâm Giác Hiểu, hỏi anh: “Anh say rồi ạ?”
“Không,” Lâm Giác Hiểu ngáp, khóe mắt như có ánh nước.

“Anh chỉ buồn ngủ thôi.”
*
“Anh đi tắm trước nhé,” Lâm Giác Hiểu vừa cởi giày thay dép vừa nói, bỗng anh nhớ tới một chuyện, hỏi Chu Kính Dã: “Hôm nay em có muốn ngủ chung với anh không?”
“…”
Chu Kính Dã gượng gạo lắc đầu, cậu không được tự nhiên liếm môi dưới, nhìn sàn nhà nói: “… Em ngủ một mình ạ.”
Cậu nằm chung giường với Lâm Giác Hiểu, cơ bản là không thể ngủ ngon.
“Ừ.” Lâm Giác Hiểu đáp, xỏ dép lê vào phòng ngủ lấy quần áo, đứng xa xa huơ tay với Chu Kính Dã.

“Mai mà không kịp giờ thì gọi anh dậy nhé, anh đưa em đi.”
*
Chu Kính Dã chắc chắn sẽ không gọi Lâm Giác Hiểu dậy, cậu vẫn hành động giống cuối tuần lần trước, nhẹ nhàng rời giường, mua đồ ăn sáng cho Lâm Giác Hiểu xong mới đi học.
Cậu mới đứng trước cửa lớp đã nghe tiếng gào thét đinh tai nhức óc bên trong.

Chu Kính Dã mở cửa đi vào, bên trong tức khắc im bặt, đợi tới khi nhìn rõ người vừa mới vào là ai mới lại tiếp tục ồn ào.
Chu Kính Dã về chỗ mình, nhìn thấy Lý Hoan đang làm vẻ mặt như sắp khóc.
Cậu kéo ghế ra, cũng không hỏi gì.
Lý Hoan sầu não hỏi: “Cậu không quan tâm sao tôi lại thế này à?”
Chu Kính Dã lấy đề thi trong cặp ra, lơ đễnh hỏi: “Sao thế?”
“Cậu không biết hả!! Có điểm rồi đấy!!” Lý Hoan đập bàn, sụp đổ nói.

“Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, cô Trần chuẩn bị lên lớp tóm cổ bọn mình rồi!”
Cậu run lẩy bẩy nói, hai ngón tay tạo thành hình chữ thập: “Hy vọng thành tích của tôi tốt một chút, nói chuyện riêng với giáo viên thật là kinh khủng!”
Chu Kính Dã cầm đề thi ngơ ra một chốc, ánh mắt gợn sóng, hỏi: “Điểm đâu?”
“Vẫn chưa biết,” Lý Hoan nói.

“Vào lớp rồi mới biết.”
Cậu vừa dứt lời, cửa sau của lớp đã mở, chỗ ấy rất gần với chỗ ngồi của Lý Hoan.
Cô Trần cầm theo một quyển sách, sắc mặt khá xấu, lúc này phòng học im lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Ánh mắt cô quét qua từng ngóc ngách trong phòng, dừng lại trên người Chu Kính Dã một lát, cuối cùng gõ gáy sách bên bàn Lý Hoan: “Em xuống văn phòng với cô.”
Tim Lý Hoan đập thình thịch, cậu rón rén đi ra ngoài bằng cửa sau, rất tự giác xuống văn phòng trước.
Cô Trần vẫn đứng trong lớp, nghiêm khắc nói: “Các em vẫn còn tâm trạng tán gẫu à?”
Không ai dám trả lời, hồn vía Chu Kính Dã đã bay tới nơi nào nhưng bản thể thì còn ngồi trên ghế, tay cậu quay bút, mím chặt môi, tâm trạng cực kỳ tệ.
Cậu vừa thi xong đã biết điểm của mình rất kém.
Một lát sau, Lý Hoan lại đi từ cửa sau vào lớp, gọi bạn bàn trên ra ngoài.
Cậu về chỗ mình, hiếm khi thấy cậu yên lặng như thế, lật mở sách luyện đề.
Các bạn lần lượt được gọi đi rồi trở về, gần như nửa lớp phải xuống văn phòng.
Bạn nữ cuối cùng lau nước mắt về lớp, đập đập vai Chu Kính Dã, cậu ấy đã khóc đỏ cả mắt, chỉ tay ra phía ngoài cửa vì nghẹn ngào không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Chu Kính Dã gật đầu, đặt bút xuống, bình tĩnh ra khỏi lớp.
Cậu đứng ngoài văn phòng gõ cửa, nghe thấy có tiếng người đáp mới bước vào, cụp mắt chào cô.
Có lẽ phải nói liên tục từ nãy đến giờ, cô Trần nhấp một ngụm trà, chỉ vào cái ghế phía trước: “Em ngồi đi.”
Chu Kính Dã ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, đối diện với ánh mắt của cô Trần.
Cô Trần hỏi: “Biết vì sao cô gọi em không?”
“Biết ạ,” Chu Kính Dã gật nhẹ đầu, “do điểm của em tệ quá.”
Giọng cậu bình thản, không vì thành tích tốt hay xấu mà dao động, có lẽ cũng vì đã đoán được điểm số của bản thân.
Cô Trần bóp trán suy tư, đưa Chu Kính Dã xem bảng điểm.
Chu Kính Dã biết mình thi tệ rồi, nhưng khi tận mắt nhìn điểm của mình thì vẫn nhíu mày lại.
Tệ hại quá, còn tệ hơn cả tưởng tượng của cậu.
Cô Trần thở dài rồi nói: “Năm ngoái điểm sàn đợt hai là 490, lần này em thi mới mấp mé chạm được tới đó, lơ lửng quá.”
“Cô biết em đang học, lên lớp có nghe bài, về nhà vẫn làm bài tập,” cô Trần nói.

“Nhưng em muốn thi vào trường đại học tốt một chút thì chừng đó chắc chắn còn xa mới đủ, hiểu không Chu Kính Dã?”
“Với số điểm của em hiện tại, rất khó để đỗ trường đại học trong tỉnh, ngoài tỉnh cũng không có nhiều lựa chọn.”
Chu Kính Dã im lặng, cậu cúi đầu, nhìn ô điểm rành rành trước mặt.
Có thể coi cậu đang đứng bét lớp, giống với lời cô Trần nói, nếu như cậu không nỗ lực hơn nữa thì thật sự chỉ có thể chọn những chuyên ngành thấp điểm để học.
Nhưng hơn cả, cậu muốn ở lại thành phố.
Chu Kính Dã không thể không thừa nhận rằng cậu đang bị đả kích, nhưng cậu cũng biết mình đang phải trả giá cho quãng thời gian hoang phí ngày trước.
Thiếu sót của ngày trước, giờ có lẽ phải dùng gấp bội để bù lại. 
Chu Kính Dã nói: “Thưa cô em đã biết, em sẽ cố gắng.”
Cô Trần đã dẫn dắt nhiều lứa học trò, chỉ vài câu nói cũng có thể giúp cô nhận biết được học sinh nào đang ứng phó cho qua, học sinh nào sẽ thật sự nỗ lực.
Nhìn Chu Kính Dã thế này cũng đủ biết, cậu thuộc vế sau, đã nói cố gắng là thật sự cố gắng.
Cô Trần đeo lại kính, vẫy tay với Chu Kính Dã: “Vậy em về lớp ôn tập đi, cố gắng đọc nhiều sách, chỗ nào không hiểu thì hỏi cô hoặc hỏi Lý Hoan, thành tích của bạn ấy khá tốt.”
“Em cảm ơn cô.”
Chu Kính Dã đứng dậy, cầm theo bảng điểm của mình đi ra ngoài.
Cậu vừa đi vừa cúi đầu nhìn điểm của mình.

Thật ra môn khác vẫn tạm ổn, chỉ riêng tiếng Anh là thấp hơn hẳn.
Không khí trong lớp đã dần sôi nổi trở lại, Lý Hoan cuối cùng cũng đã xốc lại tinh thần, cậu sáp lại, uể oải hỏi: “Sao rồi?”
Chu Kính Dã đưa bảng điểm cho cậu xem,  biểu cảm của Lý Hoan hơi thay đổi, cậu dịch người ra xa chút rồi mới hỏi:  “… Cậu có ổn không?”
“Cũng tạm,” Chu Kính Dã bình tĩnh đáp, “không khác mấy với dự đoán của tôi.”
Thật ra điểm này đã khá hơn một chút so với cuối kỳ năm ngoái, chỉ không ngờ là học gần một tháng rồi vẫn là mức điểm này.
Lý Hoan dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, tìm trong đống sách của mình một vài quyển luyện đề: “Tiếng Anh của cậu không tốt thì có thể thử luyện mấy quyển này.”
Chu Kính Dã lấy giấy bút ghi lại tên sách, chỉ nói: “Cảm ơn.” 
Ngừng một lát, cậu nói tiếp: “Chỗ nào tôi không biết có thể hỏi cậu không?”
Lý Hoan gật đầu chắc nịch: “Được chứ, tất nhiên là được rồi.”
Chu Kính Dã nói muốn học hành nghiêm chỉnh, cậu không trù trừ đến ngày mai mới làm, mà bắt đầu ngay từ ngày hôm nay.
Cậu vùi đầu vào làm đề suốt một ngày, thậm chí còn chạy xuống văn phòng mấy bận để hỏi bài.
Cổ đã hơi mỏi, cậu xoay nhẹ nhàng xoay khớp.
Chuông tan học đã vang lên từ lúc nào, học sinh nội trú phần lớn đều đã đi nhà ăn ăn cơm, chỉ còn lại lác đác vài bạn còn ngồi trong lớp làm bài tập.
Chu Kính Dã rút điện thoại cả ngày nay không động tới ra xem, tin nhắn của Lâm Giác Hiểu rất nhanh đã tới.
“Hình như tối nay trời mưa, anh thấy em không mang ô, chờ lát anh qua đón.”
“Rào rào rào…”
Vừa hay lúc này trời bắt đầu mưa như trút nước, còn có xu hướng càng ngày càng nặng hạt, tầm nhìn của Chu Kính Dã tập trung trên kính cửa sổ, lòng cậu ngơ ngẩn.
Cơn mưa thật giống với ngày cậu tới Ninh Ba. 
Cũng bất ngờ như thế, rào rào như thế, ẩm ướt như thế, chỉ khác là mùa hạ oi bức đang dần bị thay thế bởi mùa thu tới gần.
“Chu Kính Dã!” Lý Hoan vẫn chưa đi, vỗ vai cậu.

“Cậu cần ô không, tôi có dư một cái!”
Ánh mắt Chu Kính Dã dừng lại trên cán ô màu đen, Lý Hoan đang tưởng cậu định nhận lấy thì cậu lại nói: “Không cần đâu.”
“Ơ?”
Lý Hoan mờ mịt ngồi nguyên tại chỗ, nhìn Chu Kính Dã không hề chùn bước đi thẳng ra ngoài.
Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng, Chu Kính Dã đưa tay ra ngoài cảm nhận những hạt mưa nặng trĩu.
Đợi tới khi nhận được tin nhắn “anh đến rồi” của Lâm Giác Hiểu, cậu mới chạy xuyên qua màn mưa hướng về phía cổng trường.
Lâm Giác Hiểu đang che ô đợi cậu, nhìn thấy cậu chạy tới nơi, anh lập tức kéo cậu vào trong ô: “Không ai đi chung hay cho em mượn ô hả?”
Tóc Chu Kính Dã đã dính mưa, cả người cậu ướt nhẹp.

Cậu chen chúc với Lâm Giác Hiểu dưới tán ô, khẽ nói: “Trong lớp không có ai, các bạn đi hết rồi.” 
Thật trùng hợp, Lâm Giác Hiểu đang mặc chính chiếc áo sơ mi trắng hôm anh tới đón cậu. 
Chu Kính Dã nhận lấy cán ô trong tay Lâm Giác Hiểu, yên lặng nghiêng ô về phía anh, quần áo cậu vốn đã ướt nước giờ lại càng ướt hơn.
Trên mi cậu còn đọng vài giọt mưa nhỏ li ti.

Tóc cậu, mắt cậu cùng một màu đen tuyền, lúc này đây màu đen ấy đang đằm mình trong nước.
Lòng bàn tay cậu cọ xát trên phần vải khô, yết hầu chuyển động khe khẽ, dưới màn mưa dày đặc, cậu hỏi Lâm Giác Hiểu: “Em có thể khoác vai anh không?”
“Như thế sẽ không bị dính mưa.”
Hết chương 24.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui