Trò Cá Cược Định Mệnh

Phương Tử Quỳnh quay đầu nhìn bóng dáng thanh mảnh vừa ào vào phòng như một cơn gió, là một cô gái. Nhìn tướng mạo rất quen mắt, nhưng mà chẳng nhớ đã gặp ở đâu rồi, thực không nhớ nổi. Mà cũng là chuyện thường tình thôi, Đàm Vương Quang đây là ai chứ, anh ta trong hai năm đổ lại đây đã biến thành người đàn ông độc thân kim cương rồi.

Đàm Vương Quang không nhìn đến người con gái vừa bước vào, chỉ chăm chú vào biểu hiện của cô.

"Đàm thiếu, Phương tiểu thư, thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ lập tức mời cô ấy ra ngoài ngay." Người quản lí chạy vào.

"Quang, anh xem anh ta kìa. Còn không nhìn ra em là ai nữa." Giọng nói vừa thoát ra thì cả thân hình cô ta như đổ ập lên người Đàm Vương Quang, dính lấy không buông.

Phương Tử Quỳnh thản nhiên tập trung vào những món vừa được đem lên, hoàn toàn không để tâm những thứ đang diễn ra vào trong mắt.

Nhà hàng này cũng từng nghe qua, danh tiếng cũng không thể nói là không ai biết đến, một lần trải nghiệm mới hiểu, đồ ăn quả thực rất ngon.

Đàm Vương Quang nheo mắt nhìn người con gái đang dựa sát mình, cô ta...là ai vậy? Tuy vậy, vẫn phất tay cho người quản lí lui xuống.

Nhìn thấy Đàm Vương Quang nhìn mình như thế, cô gái không khỏi có chút ngượng ngập, nhưng ngay lập tức lại bày vẻ mặt phóng túng ra. "Quang, không phải anh là đã quên em chứ. Còn không nhớ những lúc chúng ta ở cạnh nhau đã vui vẻ như thế nào sao?"

"...." Thật ra, Đàm Vương Quang chẳng biết người con gái này là ai, mà anh cũng muốn xem Phương Tử Quỳnh phản ứng như thế nào, hoàn toàn không có tâm trạng đáp lời cô ta.

"Quang, lần đó ông nội đã nhắc đến anh rất nhiều đó. Còn nói mong muốn chúng ta có thể đính hôn nữa."

Đàm Vương Quang im lặng một chút, rốt cục cũng nhớ ra.

"Hạ tiểu thư, để cho người đặt tôi vào trong mắt, được Hạ gia xem trọng như vậy, thật là phúc phần của kẻ hèn như tôi." Đàm Vương Quang nhàn nhạt trả lời, tay động đũa gắp vào bát của Phương Tử Quỳnh một con tôm, tiện đó cũng múc cho cô bát canh. Phương Tử Quỳnh vốn rất tập trung ăn đồ ngon, thấy anh như vậy cũng ngước mặt lên, cười nhẹ một cái.

Lúc này đây, Hạ Di mới nhìn đến người con gái ngồi đối diện Đàm Vương Quang. Cô quả thật tiếp xúc với anh cũng không nhiều, chỉ là cả hai có một quãng thời gian rất thân mật khi hai nhà có việc hợp tác cùng nhau, từ đó đến nay, không có gặp lại. Tuy vậy, nhưng hiểu biết của cô với Đàm Vương Quang cũng không phải ít, cô biết người đàn ông này băng lãnh đến mức nào, cô biết người đàn ông này nguy hiểm đến mức nào. Đối với anh ta, phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi, đã động qua một lần, tuyệt đối không chạm vào lần thứ hai. Cũng vì đó, anh ta hình như không giống những thiếu gia khác, có tình nhân cố định. Vậy mà hôm nay, chứng kiến một Đàm Vương Quang mang theo nhu tình trong đáy mắt như vậy, thật có chút kì quái.

"Quỳnh nhi, đây là Hạ Di, cháu nội của Hạ lão gia Đông Phương." Đàm Vương Quang mở lời trước với Phương Tử Quỳnh.

Về phần Phương Tử Quỳnh, tuy rằng chuyện kinh doanh cô vốn không hiểu, nhưng quy mô của Đông Phương được lan truyền không ít, cô cũng không phải không biết danh tiếng của Hạ gia. Mà nhìn vị Hạ tiểu thư trước mặt này đây, thật khó trách quen mắt, chẳng phải người đã gây nào loạn trong bữa tiệc đính hôn của chị gái Ngũ Hạo sao? Trước đó còn tranh giành đàn ông cùng người ta, bây giờ thì bám víu lấy một người khác, thật không hiểu mục đích sống của hạng người này là gì, đàn ông sao?

"Chào cô, Hạ tiểu thư."

Phương Tử Quỳnh phép tắc chào hỏi cơ bản thực hiện rất đầy đủ, dù rằng không mấy vừa mắt kiểu người không thể thiếu hơi đàn ông như thế này, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.

"Đây là..." Hạ Di nhìn đăm đăm Phương Tử Quỳnh, rồi quay sang nở nụ cười hỏi Đàm Vương Quang.

"Quỳnh nhi là bà xã của tôi." Đàm Vương Quang vừa dứt lời thì lập tức nhận ngay ánh mắt phóng ra tia lửa điện của Phương Tử Quỳnh, nghe câu trả lời này khiến cô không khỏi ná thở. Đăng kí kết hôn còn chưa có làm, xưng hô thuận miệng như vậy? Hơn nữa, bảo cô là vợ anh ta, đừng nghĩ rằng cô sẽ dùng cái danh nghĩa này diệt trừ giùm anh ta mấy con bạch tuột anh ta câu được trước đây nhé.

"Cái gì?" Hạ Di bật người đứng dậy, cơ hồ không tin vào tai mình nữa rồi. "Anh nói...cô ta là vợ anh?" Không thể nào! Đàm thiếu đám cưới? Tam thiếu gia họ Đàm đám cưới làm sao có thể im ắng như vậy được? Không báo chí, không tin tức? Có thể sao? Truyền thông dù một tin cũng không có?

Nhưng mà....người con gái trước mặt là ai? Rốt cục là danh phận gì mà được ở cùng chỗ với anh ta?

"Phải." Đàm Vương Quang gật đầu, đàn bà đúng là phiền phức, không hiểu trước đây làm sao anh có thể quen với cô ta. "Ăn nhiều một chút." Cắt cho Phương Tử Quỳnh một miếng thịt, anh đưa cái đĩa trước mặt mình cho cô.

Phương Tử Quỳnh nhìn anh, miễn cưỡng cười thật tươi. "Được rồi."

Hạ Di gần như trở thành tượng thạch cao, hoàn toàn bất động.

"Hạ tiểu thư, không ngại dùng bữa chung chứ?" Phương Tử Quỳnh mở lời với Hạ Di.

Hạ Di lúc này mới hoàn hồn, ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Phương Tử Quỳnh.

"Xin hỏi, cô là...."

"Gọi tôi Phương Tử Quỳnh." Hạ Di nghe cô trả lời, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại xa lạ, chẳng nhận định được đã nghe qua hay chưa.

"Phương tiểu thư." Hạ Di gật đầu, sau đó lại dựa sát vào người Đàm Vương Quang, chẳng cần kiêng nể nơi này có người khác hay không.

"Quang, anh là nói đùa có phải không? Làm sao anh có thể kết hôn được?"

"Làm sao không thể?" Phương Tử Quỳnh cắt lời Đàm Vương Quang, không cho anh mở miệng. Quả thật, người con gái này làm cô buồn nôn đến không chịu được.

"Quang, không phải ông nội đã nói chúng ta trước sau sẽ đính ước hay sao? Anh không nhớ những lần chúng ta ở cùng nhau hay sao?"

Phương Tử Quỳnh mở to mắt. Làm ơn đi, cô là đang ăn đó, nói những chuyện tế nhị như vậy, thật là nuốt không nổi. Nhướn mày nhìn Đàm Vương Quang, phóng túng kiểu đó, có ngày anh sẽ chết không chỗ chôn cho xem.

"A, ông xã, em không ngờ anh lại đào hoa như vậy nha." Đến bản thân Phương Tử Quỳnh cũng tự bội phục mình vạn lần. Nói chuyện đến thuận miệng như vậy, nghe không ra cô chính là lần đầu tiên gọi anh ta như vậy.

Đàm Vương Quang cũng rất rõ cô chỉ đang giữ thể diện cho bản thân thôi, nhưng không khỏi cảm thấy có chút ngọt ngào khi nghe cô gọi hai tiếng ông xã.

"Bà xã, anh tuyệt đối không có, em nói như vậy chẳng phải rất oan ức sao?" Phương Tử Quỳnh khinh thường nhìn anh, làm ơn, diễn đạt đến như vậy, giải thưởng diễn viên năm nay nhất định phải cho anh chen vào một chân.

"Phương tiểu thư, cô thật không biết Quang ở trên giường mạnh mẽ đến mức nào. Anh ấy đã từng rất mê luyến thân thể của tôi, hằng đêm...." Hạ Di luyến thoắng một hồi, thật làm cho Phương Tử Quỳnh chóng mặt, không nghe nổi cô ta đang nói cái gì. Đến cả Đàm Vương Quang cũng phải nhíu mày, đàn bà, thật ra bản chất là nói nhiều như vậy? Phải chi Quỳnh nhi của anh chịu khó nói nhiều với anh một chút thì hay biết mấy.

"Thân hình dáng dấp của Hạ tiểu thư đẹp như vậy, hàng vạn đàn ông ngoài kia sẵn sàng đổ rạp dưới chân váy của cô, tôi thật không sánh bằng. Khó trách ông xã tôi ngày trước lại thích chơi đùa cùng cô như vậy." Phải rồi, cô làm sao có thể có được cái bộ dạng phong tình vạn chủng của cô ta.

Đàm Vương Quang ngồi một bên không xen vào, trong lòng thầm cảm thán. Quả thật, miệng lưỡi của luật sư cực kì sắt bén.

"Cô..." Hạ Di cũng không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Phương Tử Quỳnh chính là đang mắng vào mặt mình.

"Quang, có thời gian thì gọi cho em có được không?"

"Tất nhiên không có thời gian." Phương Tử Quỳnh lại lần nữa trả lời thay Đàm Vương Quang, mà anh đối với việc này chỉ có thích thú, không có chán ghét vì bị cắt lời.

"Tôi là đang hỏi Quang, không phải chuyện của cô."

"Hạ tiểu thư, người ta nói vợ chồng liền tay liền chân, thử hỏi chuyện của ông xã tôi, tôi không thể dự vào sao?" Đàm Vương Quang nhìn Phương Tử Quỳnh lưu loát như vậy, không thể không nghĩ bọn họ còn chưa từng sống chung ngày nào, cảm giác giống như vợ chồng đã sống chung rất lâu, đã vậy cô vợ bé nhỏ này còn biết ghen nữa.

"Cô không có quyền can thiệp vào đời tư của anh ấy."

"Tôi tất nhiên có. Cô có từng nghe qua, đàn ông sợ vợ là điều không thể tránh hay không?"

"Quang, cô ta ở trước mặt anh lại nói anh sợ cô ta, anh xem kìa." Phần mềm mại của Hạ Di cọ sát vào tay của Đàm Vương Quang, hình ảnh này đập vào mắt của Phương Tử Quỳnh lại trở thành kinh tởm. Cô không thể hiểu, làm sao có thể biến bữa cơm của cô thành một bộ phim cấm trẻ vị thành niên như vậy a.

"Hạ tiểu thư, tôi quả thực...không dám cãi lời cô ấy." Đàm Vương Quang chẳng cần thể diện, nhàn nhạt trả lời. Anh hơn nữa đang trong quá trình muốn theo đuổi Phương Tử Quỳnh nha, người ta nói, theo đuổi bạn gái quan trọng nhất là chai mặt, có đẹp trai bao nhiêu cũng bằng thừa. Anh tận dụng triệt để điều này, khiến Phương Tử Quỳnh quả là cảm khái bội phần.

"Anh.... Cô ta có gì hơn em chứ? Thân hình có được quyến rũ bằng em sao? Nhìn cô ta có dịu dàng hơn em sao? Còn chưa kể đến, cô ta có chắc là có thân phận cao hơn em không? Có môn đăng hộ đối cùng anh không?"

"Hạ tiểu thư, tôi quả thật không bằng cô, xét về ngoại hình lại càng không thể xếp ngang hàng cùng cô, đọ cả dịu dàng tôi cũng không thể mềm mại như nước giống cô. Gia thế cũng có thể không cao bằng cô. Nhưng mà, lấy là lấy vợ chứ không phải đem về một đống gia sản ở nhà, thế nên nếu ông xã tôi yêu tôi, chỉ cần như vậy thì thân phận của tôi dù có là ăn mày cũng sẽ hơn danh phận cao quý. Không môn đăng hộ đối, cũng sẽ có cách làm cho Đàm gia chấp nhận tôi. Ông xã, có phải không?"

Phương Tử Quỳnh từng lời nói ra đều điểm thẳng trọng tâm, từng câu từ chữ sắt bén, vô cùng kiên định. Lời nói nói ra như lưỡi dao được mài bén, khiến đối phương muốn trở mình cũng vô cùng chật vật.

Đàm Vương Quang nhìn cô, câu nhẹ khóa môi. "Bà xã, em có thể nhìn ra anh yêu em, anh thật là vui đó."

Phương Tử Quỳnh khinh khỉnh nhìn anh. Đàm Vương Quang, anh thành thạo sử dụng đồ dày của da mặt rồi.

Hạ Di đứng một bên tức đến mức mặt đỏ bừng bừng, không nói được một cây. Đã vật, hai con người ngồi trước mặt đây còn bà hát ông khen hay cho cô xem, thực phát điên lên mà.

"Quang, có thời gian nhất định gọi em nhé."

"Được, khi ông xã tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ thay anh ấy gọi cho cô, nhất định như vậy!" Phương Tử Quỳnh cười tươi gật đầu. Nhưng ngay lập tức ánh mắt sa sầm khi trông thấy Hạ Di đang rời phòng ngày càng xa.

"Đàm Vương Quang, tôi không phải đảm nhiệm chức vụ đuổi bạch tuột hộ anh nhé! Tự câu được thì tự đi mà dẹp loạn!"

Phương Tử Quỳnh nhàn nhạt phun ra một câu, Đàm Vương Quang ngồi đối diện cũng không nói gì, chỉ phất tay cho phục vụ đem lên một phần súp cho cô.

"Súp còn nóng, mau ăn đi." Múc một muỗng kề lên môi cô, ánh mắt mang theo mong chờ. Phương Tử Quỳnh muốn lùi ra nhưng anh nhất quyết không bỏ cuộc, trực tiếp muốn đút cô ăn.

"Không cần, tôi tự làm được." Phương Tử Quỳnh nghiêng đầu tránh xa cây muỗng.

"Quỳnh nhi, ngoan, ăn một muỗng." Đúng thật không cần để ý hoàn cảnh, chỉ cần thích thì nơi công cộng hàng vạn người cùng tập trung cũng giống như một căn phòng vắng có hai người mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui