Trò Chơi Ái Tình


Bùi Hành Trì nhìn thấy bộ dạng bịt tai của cô rất đáng yêu, hoàn toàn trùng hợp với vẻ mặt xấu hổ sắp khóc của cô gái nhỏ ở trong trí nhớ của anh.

Anh giữ trán của của cô nhẹ giọng nói.

“Được, đều nghe em.

Ai bảo em lớn lên đẹp như vậy.”

Nhìn màn biểu diễn thâm tình của người đàn ông, Lâm Thiển hoảng hốt.

Ngay sau đó chuông cảnh báo trong đầu cô vang lên, cô đẹp sao? Xét về dáng người, cô làm sao có thể so với vợ của anh? Chẳng qua chỉ là thấy mới mẻ thôi.

Nhắc đến Kiều Mộ Ngưng, Lâm Thiển lại nhớ đến Khương Đào, vẻ mặt cô ảm đạm.

“Ở đây có rượu không? Tôi muốn uống.”

Bùi Hành Trì muốn bế cô lên, “Không phải nói là buồn ngủ sao? Em đi ngủ trước đi, đừng nghĩ ngợi lung tung.

Nếu em vẫn không ngủ được, tôi sẽ mát xa thả lỏng cho em.”

Nhìn anh nói gần nói xa, Lâm Thiển cười chế nhạo, cố ý kích động anh.

“Lúc nãy anh nói đều nghe tôi.

Hoá ra đàn ông các người đều là kẻ lừa đảo, chỉ biết nói những lời tốt đẹp.”

Bùi Hành Trì hơi bất lực.

“Tối nay em đã uống rất nhiều, đừng say…”

“Không phải có anh ở đó à?”


Khuôn mặt nhỏ hiện ra vẻ mặt ỷ lại hờn dỗi làm tim anh đập rất nhanh, anh không thể kiềm chế được sự hoa mắt say mê.

Anh đứng dậy lấy rượu vang đỏ ở quầy rượu rót ra hai cái ly.

Anh ôm lấy bả vai của cô, đưa cái ly cho cô.

“Lâm tiểu thư thân yêu, rượu mà cô muốn đây rồi, hãy cười lên đi.

Đêm nay cô đã gọi tôi, nếu tôi hầu hạ cô không tốt, ông chủ sẽ trừ lương của tôi.”

“Hừ….”

Lâm Thiển bật cười, đầu cô vùi trong lồng ngực người đàn ông.

Hoá ra cô cũng có thể diễn kịch, thật ra cũng rất vui vẻ, dù sao thì sau bình minh cũng đường ai nấy đi, ai còn biết được ai? Buổi tối hôm nay coi như một giấc mơ đi.

Trở lại giường một lần nữa, Bùi Thành Trì cảm thấy người con gái trong lồng ngực của anh đã dịu dàng thành một vũng nước, cô như một cây dây leo chủ động quấn lấy anh.

“Có mệt không?”

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông ẩn chứa dục vọng, hai tay vuốt ve mông thịt mềm mại trắng nõn của cô.

Không khí trong phòng càng ngày càng nóng hơn.

Mà môi lưỡi của anh lại càng nóng.

“Về sau uống ít rượu thôi, sẽ bị đau đầu đó biết không?” Bùi Hành Trì vuốt tóc cô, âu yếm nói.

“Thật dài dòng, chả phải do anh làm hại sao.”

“Tôi hại em như thế nào? Như vậy à?”

Lời nói người đàn ông mang theo ý cười, anh lại cắm dương vật vào, dùng sức đâm mạnh về phía trước chọc vào hoa tâm.

Huyệt thịt non mềm nhiệt tình hấp thụ sướng đến nỗi anh thở dài nặng nề.

“A….

Ưm…”

Lâm Thiển nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, cô đấm anh một cái.

“Rốt cuộc anh uống rượu hay uống thuốc kích dục?”

“Em chính là thuốc của tôi, Lâm Thiển… Lâm Thiển…” Bùi Hành Trì gọi tên cô, giọng nói run lên.

“Ừm… Quá chặt… Thật thoải mái… Em thật sự làm tôi phát điên.”

Người đàn ông thay đổi rất nhanh, anh điên cuồng đưa đẩy.

Mỗi lần lại đâm thật mạnh vào hoa tâm mềm mại của cô, sau đó lại rút ra toàn bộ, chỉ để lại quy đầu to lớn kẹt trong miệng huyệt.

Không cho cô cơ hội thở dốc, anh lại đâm toàn bộ vào.


Đôi môi nóng như lửa tham lam hôn lên cái cổ trắng nõn và cặp vú của cô, những cái hôn rơi xuống liên tục.

Tám năm này, cô gái nhỏ ôm anh rơi xuống nước đã trưởng thành rồi.

Mỗi tấc da tấc thịt trên người dường như sinh ra là vì anh, đặc biệt phù hợp với ý thích của anh.

Lâm Thiển mắng anh biến thái.

Anh đúng là biến thái, nếu không tại sao lại nhớ mãi không quên cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi mới chỉ gặp mỗi một lần, ban đêm lúc trở về đã nằm mơ mộng xuân, hy vọng khi quay lại Dung Thành sẽ gặp được cô lần nữa.

Nhưng khi gặp lại, anh lại chậm một bước.

Khương Đào đã nhanh chân đến trước.

Nhưng hiện tại nếu có thể tìm được cô, anh sẽ không buông tay nữa.

Cô gái dưới thân bị anh đụ đến nỗi đôi mắt mê ly, ngón tay phác họa lông mày anh, dường như đã say, cô lẩm bẩm nói.

“Tại sao anh lại đẹp như vậy?”

“Thích không?”

Dương vật bị huyệt thịt bao vây chặt chẽ đè ép liếm mút, người đàn ông thở hổn hển, anh nhiệt tình đưa đẩy, quy đầu liên tục chà đạp vào chỗ mẫn cảm mềm thịt kia.

“Thích… Anh thật giỏi a…” Cô gái đưa lưỡi ra, chủ động dâng nụ hôn lên.

“Lâm Thiển, em nhìn rõ xem tôi là ai?”

“Anh là… Người làm tôi sung sướng a.”

Rượu khiến suy nghĩ của cô hơi chậm, máu trong cơ thể sôi trào, từng đợt khoái cảm xông lên đỉnh đầu, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

“A… A a a…”

Cơ thể của cô tựa như chiếc lá cây trong làn gió cuối thu, bị người đàn ông đâm đến run rẩy, linh hồn sắp rời khỏi cơ thể.

Cô không chịu nổi, nhưng rất thoải mái.


m đạo mút chặt lấy thân gậy của người đàn ông như không muốn anh rời đi.

Da đầu Bùi Hành Trì tê dại, côn thịt chôn sâu trong cơ thể của cô càng ngày càng lớn.

Khi sắp lên đến đỉnh thì anh dùng sức đẩy mạnh về tử cung mỏng manh.

Tinh dịch nóng bỏng bắn bên trong, hai người run rẩy lên đến cao trào.

Anh lấy khăn giấy lau sạch cho cô, tinh dịch trắng đục chảy ra từ trong tiểu huyệt sưng đỏ, hai cánh môi âm hộ không khép lại được.

Lâm Thiển kiệt sức nhắm mắt lại ngoan ngoãn mặc kệ hắn trêu đùa.

Trong lòng của người đàn ông dâng lên sự yêu thương vô hạn, anh hôn lên cái miệng nhỏ đỏ hồng của cô một lúc sau đó mới mãn nguyện ôm cô đi ngủ.

***
Tia nắng ban mai xuyên thấu qua ánh bình minh và tấm rèm, chiếu vào một góc trong nhà.

Bùi Hành Trì duỗi tay theo muốn che lấy ánh sáng cho người bên cạnh, nhưng anh lại phát hiện lồng ngực trống rỗng, đầu óc ngừng lại khoảng hai giây sau đó anh xoay người ngồi dậy.

Đêm qua anh uống không ít rượu, lại có một cuộc hoan ái vui sướng.

Khi hai người đi ngủ, trong miệng Lâm Thiển lẩm bẩm chui vào trong lồng ngực anh.

Sự thân mật và tin tưởng làm anh thả lỏng cảnh giác…

Khóe miệng anh nở nụ cười khổ, khi Thỏ con nói muốn uống rượu, trong lòng anh đã lập một kế hoạch hoàn hảo.

Có lẽ như vậy cũng tốt, cho cô thêm chút thời gian.

Chỉ là cô không muốn nhìn thấy anh, chuyện này… Cô sẽ đi gặp Khương Đào sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận