Thay đổi hoàn cảnh đúng là khiến tâm trạng thay đổi.
Trải qua ba ngày huấn luyện trước, Lâm Thiển đã nhanh chóng thích nghi với tiết tấu công việc ở tổng công ty.
Trong lòng cô lại cảm ơn Vương Nhược Lâm đã tri kỷ trợ giúp cô.
Những vấn đề mà cô ấy đã góp ý đã giúp cô nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới.
Còn căn phòng mà bạn của cô ấy cho thuê là phòng kép, cô rất hài lòng, một cầu thang hai căn hộ, hoàn cảnh ở tiểu khu thuộc loại bậc nhất.
Chỗ này cách công ty khoảng năm trạm tàu điện ngầm, ở thành phố xa lạ này cũng coi như có ngôi nhà ở tạm.
Ngày đó cô đã nói rất rõ ràng với Khương Đào ở trong quán cà phê, chắc là sợ làm phiền cô nên anh ta cũng không gọi điện nhắn tin nhiều nữa.
Chỉ là thi thoảng mỗi ngày anh ta sẽ nhắn tin hỏi thăm, nhưng Lâm Thiển cũng xoá mất.
Buổi tối thứ sáu, nhân viên bộ phận đề xuất cùng nhau liên hoan và đi hát karaoke, chia AA ai cũng không được chiếm tiện nghi.
(chia AA: chia đều cho tất cả mọi người)
Sau khi đi ra khỏi toilet, Lâm Thiển đi ra sân thượng hít thở.
Ngày mai cô phải tham dự một cuộc họp nên muốn về sớm hơn một chút.
Mới vừa kéo ghế ra, cô thấy đồng nghiệp của mình Lưu tỷ, tên là Lưu Hân đang ôm hôn một người đàn ông trẻ tuổi.
Bàn tay thành thục của cô ấy sờ soạng vào đũng quần của người đàn ông trẻ kia, cô không dám nhìn thêm nữa nhanh chóng xoay người rời đi.
“Eo của cô nhỏ quá, mông cũng rất đẹp.” Một lát sau Lưu Hân trở lại KTV, cô ấy ngồi xuống dựa vào gần cô, ghen tị nói.
“Tôi cũng muốn có dáng người giống vậy, nếu như vậy chồng tôi mỗi ngày đều sẽ trở về nhà.”
Trái tim của Lâm Thiển nhỡ đi một nhịp, cô vô tình nhìn trộm bí mật của người khác.
Hiện tại cô còn phải ở tổng công ty thêm nửa năm, cô nên nói gì mới bớt xấu hổ đây?
Vừa rồi tôi không nhìn thấy gì hết?
Hay là….
Chị yên tâm, tôi sẽ không nói bậy với người khác chuyện này đâu?
Lưu Hân nhìn thấy cô khẩn trương, cô ấy bật cười sau đó đổ một ly rượu vang đỏ ra uống cạn sạch.
“Lâm Thiển, đừng căng thẳng a.
Vừa rồi tôi biết là cô, tôi cũng không sợ cô sẽ coi thường tôi nói một người phụ nữ đã kết hôn con trai cũng đã học cấp ba mà còn chơi bời bên ngoài.
Nhưng thật ra như vậy rất tốt, vợ chồng tôi đã lâu lắm không quan hệ, không phải anh ấy không được, chỉ là chán ghét tôi hoa tàn ít bướm đậu, không có hứng thú nữa.
Hiện tại anh ta mạnh mẽ với những cô gái nhỏ ở bên ngoài, mấy năm trước tôi cũng khóc lóc cãi vã với anh ta.
Nhưng hiện tại đã nghĩ thông rồi, anh ta chơi tôi cũng chơi, anh ta tìm nữ sinh trung học thì tôi sẽ tìm tiểu thịt tươi, lại còn chơi bằng tiền của anh ta trong lòng sảng khoái gì đâu.”
Lâm Thiển mỉm cười, cô hơi xấu hổ một chút.
“Còn cô?” Lưu Hân cũng không có ý định buông tha cô, “Vợ chồng cô như nào? Một mình cô ở bên này, không muốn sao?”
“Tôi muốn nhân lúc còn trẻ kiếm ít tiền.”
Không biết Lưu Hân có tin hay không, nhưng cô ấy lộ ra vẻ mặt không đúng lắm.
Cô ấy châm điếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, “Chúng ta làm nghề này, cô nhìn xem ban ngày mọi người đều áo quần ngăn nắp, phục vụ khách hàng với áp lực lớn.
Cô còn trẻ mà không biết tư vị tình ái, chờ cô đến tuổi này sẽ hiểu, phụ nữ 30 tuổi như sói, 40 như hổ, không phải nói bậy nhưng đến tuổi 50 là có thể xuống đất rồi…
Nhìn chừng mực của cuộc nói chuyện này càng ngày vượt càng xa, Lâm Thiển cầm cốc bia lên uống, cô sao có thể không biết tư vị sung sướng phát điên kia?
Ở lại đảo Hồ Tâm hai ngày hai đêm, người đàn ông tên Bùi Hành Trì đã đè cô dưới thân đụ, sau khi cao trào hai cái chân của cô kẹp chặt eo của anh mông nâng cao lên muốn cho dương vật của anh đi vào sâu hơn, mãi đến khi tinh dịch nóng bỏng bắn vào bên trong…
Sau khi về nhà Lâm Thiển đi tắm rửa, qua cái gương cô nhìn thấy gò má mình ửng hồng.
Không biết do rượu hay là lời nói của Lưu Hân kích thích, tiểu huyệt cô tê dại, cô lại nhớ đến ngón tay của Bùi Hành Trì đùa bỡn hoa huyệt của mình.
Cô thử sờ vào sau đó lại nhanh chóng bỏ ra.
Vẫn nên đi ngủ thôi.
Nằm trên giường, trong cơn mơ màng cô cảm giác như mình trở lại biệt thự ở lăng đảo.
Cơ thể trần trụi của người đàn ông đẹp trai ấy nằm cạnh cô, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang trêu đùa xoa nắn hai bên mông thịt, ngón tay trượt dọc theo khe thịt sờ xuống miệng huyệt sau đó nhét vào bên trong rồi đưa đẩy.
“Ưm… Ngứa quá…” Cô nâng mông muốn anh cắm vào sâu hơn một chút.
“Kẹp chặt như vậy sao?” Bùi Hành Trì cười, ngón tay anh dùng sức thọc vào rút ra như mong muốn của cô, anh cắn vào lỗ tai của cô ái muội nói.
“Lâm Thiển em đúng là cô gái dâm đãng mà.”
Không rảnh quan tâm đến lời châm chọc của anh, lúc này dục vọng cơ thể đã hoàn toàn chiếm ưu thế.
“Tôi muốn…”
“Muốn gì?”
Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, anh từng bước dụ dỗ cô, lần này cô lớn mật nói.
“Muốn anh cắm vào tôi, dùng cái đó cắm vào người tôi.”
“Cái đó gọi là gì? Tôi đã dạy em rồi.”
Cô hoảng hốt nhớ ra người đàn ông này đã dạy cô vật hình trụ thô to này gọi là dương vật, hắn còn nói phải dùng dương vật để đụ vào tiểu huyệt của cô.
Cô vươn tay nắm lấy nó, vừa cứng lại vừa nóng, chất nhờn đang chảy ra từ trên đầu.
Cơ thể cô càng khó chịu, cô muốn hắn thọc vào rút ra thật nhanh, muốn cái quy đầu nóng như lửa của anh đâm vào hoa tâm hồng hào của cô.
“Cắm tôi đi… Tôi muốn dương vật to lớn kia cắm tôi…” Trong mắt cô tràn đầy sự khát vọng.
Đôi mắt của người đàn ông còn nóng hơn cô, anh thở hổn hển gác đùi cô lên trên cánh tay, côn thịt thô to đi vào trong tiểu huyệt ướt nhẹp.
“A… A a… Thật thoải mái…”
Cơ thể của cô trở nên hưng phấn không kiềm chế được, cô ôm eo hùa vào va chạm của anh.
Người đàn ông cúi xuống mút cặp vú tròn trịa của cô, anh còn cắn hai đầu vú đỏ bừng của cô.
Dương vật to lớn kia không ngừng đâm mạnh vào trong tiểu huyệt chật hẹp.
“Lâm Thiển….” Hai hòn trứng đâm vào mông thịt phát ra những tiếng bạch bạch rung động, anh lại gọi tên của cô.
“Tôi muốn đánh vào mông em, tại sao lại rình lúc tôi đang ngủ chạy trốn…”
“Nói nhanh… Nếu không thì không đụ em…”
“Chúng ta đều đã kết hôn a… Anh đã có vợ, tôi cũng đã có chồng… Như vậy không đúng…”
Ánh mắt người đàn ông mơ hồ, anh dường như càng sung sướng hơn.
Lật người cô lại, côn thịt cắm vào càng sâu.
“Như vậy sao a… Tôi không quan tâm….
Tôi phải đụ em…”
“A…” Một tia ánh sáng nảy lên trên đầu cô, cô cao trào.
Lâm Thiển mở mắt ra, bên dưới đã ướt dầm dề, dư vị cao trào ở trong mộng vẫn không ngừng lan tràn trong cơ thể của cô.
Cô xấu hổ đấm mạnh vào cái gối đầu.
Sáng sớm hôm sau, cô đã đến khách sạn nơi tổ chức hội nghị, nơi này là một toà nhà rất nổi tiếng ở thành phố Giang.
Cô đi vào thang máy, ấn tầng 47 mà mình muốn đi.
Khi thang máy chuẩn bị khép lại, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của một người đàn ông đã ngăn lại.
“Ngại quá.” Một giọng nói trầm thấp từ tính quen thuộc vang lên.
Lâm Thiển đứng giữa đám người, cô ngơ ngác nhìn nam chính trong mộng xuân của cô hôm qua đang bước vào.
Nhưng bộ dạng anh rất nghiêm túc, mặc tây trang đi giày da, hoàn toàn khác xa so với hai ngày ở lăng đảo và trong giấc mơ của cô đêm qua.
Dường như anh không để ý mà liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô một giây nào nữa.