Chính là anh ta?
Người đàn ông khiến trái tim không ít cô gái rung động chỉ vì bóng lưng, hóa ra chính là Bùi Hành Trì, người đã từng làm cô rất nhiều lần!
Trên gò má trắng trẻo của Lâm Thiển ửng đỏ, dĩ nhiên là cô ấy còn nhớ sự việc đó 8 năm trước.
Cô năm đó mười lăm tuổi, kỳ thi tuyển sinh cấp ba đã kết thúc, vì hộ khẩu của cô không ở thành phố Dung nên không còn cách nào phải về để đăng kí hộ khẩu nhằm học cấp ba.
đến Công viên Bắc Hồ yêu thích của cô ấy để chèo thuyền.
Lúc đó là buổi chiều tà, mặt trời lặn rực rỡ và trang nghiêm lạ thường, ánh sáng theo từng gợn sóng nhẹ lênh đênh của Bắc Hồ như thấm đẫm nỗi buồn.
Cô chú ý tới một người đàn ông đang đứng trên bờ, dáng người cao gầy nhưng lại toát ra khí chất cô độc vô hình, khiến người ta cảm thấy xót xa, không đành lòng quay mặt đi nơi khác.
Có chuyện gì xảy ra với anh không?
Hay anh cũng chần chừ chưa muốn từ biệt nơi này?
Trước đây Lâm Thiển chưa từng có cảm giác tâm can như thánh mẫu như thế này bao giờ, chủ động đi qua khuyên răn anh nhưng lại trượt chân, vô tình kéo người đàn ông xuống nước.
May mắn thay, nước không sâu, phản ứng của anh cũng nhanh nhạy, nhanh chóng vòng tay qua eo và bế cô lên bờ, cả hai chỉ ướt ống quần.
Ý tốt của cô nay lại trở thành chuyện xấu, cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cúi gằm mặt khóc lóc nói:
"Xin lỗi...Tôi thấy anh đã đứng rất lâu rồi...Tôi tưởng anh nghĩ quẩn liền muốn rủ anh lên thuyền…Tôi không cố ý."
Ngay sau đó, một người đàn ông bước tới, chắc hẳn hai người đi chung với nhau, nhìn hai người cô và anh đang chật vật liền nói đùa: "Ta nói, bình thường toàn là anh hùng cứu mĩ nhân, nay lại là mĩ nhân cứu anh hùng, chỉ là mĩ nhân này còn khá nhỏ tuổi"
Cô không biết là bên kia có đang giễu cợt mình hay không, bản thân vô cùng xấu hổ, cô lấy tất cả những tờ tiền cô tìm thấy trên người, đặt vào tay người đàn ông.
“Đây là bồi thường cho anh.”
Cô không muốn chèo thuyền nữa, trả lại mái chèo và chạy về phía bờ.
Cô lang thang trên phố một lúc, khi quần đã gần khô, cô đến tiệm mì yêu thích và gọi một tô mì bò, Sách nói: “Hà dĩ giải ưu: Duy hữu Đỗ Khang?*” Lâm Thiển lúc đó chưa biết uống rượu, cô chỉ cảm thấy rằng một bát mì của thành phố Dung chính hiệu sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
(*) “Hà dĩ giải ưu: Duy hữu Đỗ Khang”: Hai câu thơ cổ trích trong “Đoản ca hành kì 2” của Tào Tháo; ý nói chỉ có chén rượu mới có thể giải sầu.
Đến khi trả tiền cô mới biết mình đã đưa hết tiền cho người vừa rồi, khó khăn lúng túng đứng tại chỗ không biết nói gì, trong lòng anh bỗng thấy buồn cười, nhặt chiếc kẹp tóc cô bỏ quên lên, nói vài câu với bạn.
Người bạn đó dõi theo ánh mắt anh ta, không thể tin được mà quay đầu nhìn lại rồi đi vào trong giải vây cho cô.
Sau này, cô không bao giờ gặp lại hai người đó nữa...!Sau bao nhiêu năm, người đàn ông mà cô đẩy xuống nước thật sự lại xuất hiện trước mặt cô.
“Là anh thật sao?” Cô hỏi khẽ.
“Thực sự là anh...” Bùi Hành Trì cúi đầu hôn lên trán cô, trong mắt anh hiện lên một tia hoài niệm dịu dàng, “Lâm Thiển, ngày hôm đó anh có việc phải rời đi, rồi anh lại quay lại nhà hàng mì ở thành phố Dung để gặp lại em, nhưng đã tìm rất lâu mà không thấy em.
"
Anh nhớ vào buổi tối hôm đó, khi anh đi bộ về khách sạn với bạn bè của mình, anh đã nhìn thấy cô gái tốt bụng “đã cứu” mình vừa rồi ngồi ở bàn trước cửa tiệm với tâm trạng vui vẻ, hai tay bưng bát húp trọn tô mì.
Khoảnh khắc đó, cứ như trên đầu có sợi lông vũ trắng bị cầm giật, ngứa ngáy khó chịu.
Người đàn ông vừa cười cô bước vào, liếc nhìn biểu cảm của cô rồi nói vài câu với người phục vụ, để lại tờ 100 tệ lại rồi xoay người bước ra ngoài.
Anh cho rằng đó chỉ là sự tình cờ, nhưng anh không bao giờ quên được cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy, cuối cùng bảo anh gặp lại được cô, tất nhiên anh sẽ không buông tay.