Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Thiên Thu dọn dẹp sửa sang lại đồ dùng thiết yếu hằng ngày, thời điểm nàng làm xong rồi chuẩn bị đi tắm, Lâm Hạ cũng đã tắm qua, từ phòng ngủ bước ra ngoài.

Thiên Thu nhìn Lâm Hạ đầu tóc còn ướt, buông xõa tán loạn, mặc váy ngủ để lộ ra đôi chân thon dài nõn nà, không còn vẻ cường thế nghiêm túc như ở công ty, giờ phút này Lâm Hạ ở trong mắt Thiên Thu đặc biệt quyến rũ gợi cảm. Rõ ràng không bại lộ quá nhiều da thịt nhưng Thiên Thu chính là có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được suy nghĩ bậy bạ. Đáng tiếc hiện giờ là ở thế giới thực, bằng không nàng nhất định phải đè Lâm Hạ xuống dưới thân, muốn làm gì thì làm. Ý niệm sắc tình như vậy, Thiên Thu chỉ có thể giấu ở trong lòng, dẫu sao ở thế giới hiện thực, nàng đối với Lâm Hạ vẫn là có chút kiêng kị cùng sợ hãi. Hơn nữa ở thế giới thực, Lâm Hạ khả năng cũng không có thể chất đẩy liền ngã hay một chạm liền ướt như ở trong giấc mộng kia.

Tuy Thiên Thu chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, nhưng ánh mắt cực kì nóng bỏng cũng đã bán đứng linh hồn của nàng rồi.

Lâm Hạ quá mức quen thuộc ánh mắt này của đối phương, nữ xứng ở thế giới kia có bao nhiêu háo sắc thì Thiên Thu liền có bấy nhiêu háo sắc, dáng vẻ say mê đắm chìm đó, giấu đều giấu không được. Có lẽ sớm đã quen với thói háo sắc của nữ xứng, cho nên giờ phút này Lâm Hạ cũng không có quá nhiều xấu hổ buồn bực, nàng chỉ nghĩ thầm, nếu Thiên Thu vẫn tưởng hiện tại dễ dàng bắt được mình thì hoàn toàn sai, vì hiện tại mình là nữ nhân lãnh cảm, ha hả!

Thiên Thu không dám tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Hạ, nàng chỉ sợ nếu nhìn tiếp, nói không chừng liền thú tính quá độ, nàng vẫn là nhát gan, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Dọn dẹp xong rồi sao?” Lâm Hạ thuận miệng hỏi.

“Ừm, thật quấy rầy.” Thiên Thu cảm kích lại ngượng ngùng nói.

“Không sao, dù gì cũng chỉ là một hai tháng, thời gian tới tôi sẽ theo dõi cô kỹ lưỡng, miễn cho cô lại tự tìm đường chết, dày vò thân thể.” Lâm Hạ không thèm để ý.

“Lâm Hạ, cảm ơn, tôi thật sự rất thích Hạ.” Thiên Thu nói xong, đã đầy mặt đỏ ửng, nàng sợ Lâm Hạ nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào cho nên không chờ đối phương có phản ứng, đã nhanh chóng ôm áo ngủ chạy vào WC ở đại sảnh, sau đó lập tức đóng cửa lại. Nàng dựa vào cánh cửa phòng vệ sinh, trái tim đập thình thịch, cảm giác trên mặt cũng nóng như lửa đốt.

Lâm Hạ nhìn cánh cửa phòng tắm, nàng thầm nghĩ, Thiên Thu người này, bị tưới ít nước lạnh liền sẽ cuộn tròn thành một cục, mà cho một chút ánh nắng lại sẽ dữ dội phình to, co dãn âm dương như vậy thật bất bình thường. Chẳng qua nghĩ đến Thiên Thu tự ti lại khiếp đảm, vừa rồi xem như lần đầu tiên quang minh chính đại tỏ tình, tuy cuối cùng không hoàn toàn thoát khỏi tác phong nhút nhát trốn vào buồng vệ sinh, nhưng ít nhất đã dũng cảm hơn mọi thời điểm trong quá khứ. Lâm Hạ đã quen với chuyện từ nhỏ được người khác tỏ tình nhưng lúc Thiên Thu công khai thổ lộ, nội tâm nàng cũng không có cảm giác bài xích, ngược lại còn có chút ít vui vẻ khó mà đong đếm, chẳng qua chỉ xem nhẹ.

Lâm Hạ nhìn về phía phòng tắm một cái, sau đó trở về phòng mình. Mọi ngày, xuất phát từ thói quen an toàn của phụ nữ sống độc thân, Lâm Hạ trước khi ngủ đều sẽ khóa trái cửa. Nhưng lần này, nàng lại không khóa cửa, nàng tự bào chữa bằng lý do trong nhà có thêm một nữ nhân trưởng thành, độ an toàn cũng tăng lên, cần thiết khóa cửa phòng ngủ hay không đều không quan trọng.

Thiên Thu tắm rửa xong ra ngoài, thấy Lâm Hạ không còn ở đại sảnh nữa, lại nhìn thấy cửa phòng Lâm Hạ đã đóng. Tuy Thiên Thu sau khi tỏ tình vẫn tránh né xấu hổ, nhưng mất mát lại càng nhiều. Chẳng qua nàng nghĩ, Lâm Hạ không đợi mình ra ngoài để cự tuyệt, chưa chắc đã là chuyện xấu, có đôi khi, không phủ nhận liền có thể mặc định là thừa nhận. Nghĩ đến đây, tâm tình của Thiên Thu lại hứng khởi, nàng nhìn cửa phòng Lâm Hạ, cảm giác căn phòng đó đều trở nên thực đặc biệt, làm nàng luyến tiếc rời đi đại sảnh trở về phòng.

Thiên Thu ngồi trên sô pha ở đại sảnh, chính là chỗ mà Lâm Hạ từng ngồi qua, nghĩ đến mình cùng Lâm Hạ chỉ có một bức tường ngăn cách, tâm tình đừng hỏi có bao nhiêu kích động! Đương nhiên, bởi vì có ký ức ở thế giới thịt văn, trong lòng Thiên Thu vẫn là nhịn không được toát ra ý niệm đó, có nên tới gõ cửa phòng Lâm Hạ? Nàng muốn ngủ trên giường của Lâm Hạ, cũng càng muốn ngủ với Lâm Hạ. Suy nghĩ này xuất hiện hết lần này đến lần khác, sau đó lại lần lượt bị sự nhát gan của bản thân đè xuống. Cuối cùng sau hai tiếng ngồi ở sô pha đại sảnh đấu tranh nội tâm, Thiên Thu đành khuất tùng lý trí, trở về phòng mình đi ngủ.

Chẳng qua khi nằm ở trên giường, Thiên Thu làm thế nào cũng ngủ không được, lại suy nghĩ, Lâm Hạ đã ngủ rồi sao? Nếu không ngủ, nàng sẽ làm gì đây? Thiên Thu cảm thấy mình nhất định là bị trúng độc của Lâm Hạ rồi, ngập tràn đầu óc đều là Lâm Hạ, không còn thứ gì khác nữa.

Cuối cùng Thiên Thu cảm thấy rằng như vậy không ổn, dẫu sao ngày mai còn phải đi làm, nếu tiếp tục quá mức phấn khích khẳng định sẽ mất ngủ, nàng cần phải ngủ, sau đó ngày mai làm việc cho tốt, thể hiện cho giỏi, khiến cho bản thân càng xuất sắc ưu tú, mới có thể xứng đôi cùng Lâm Hạ.

Vì vậy vốn dĩ đang không ngủ được, Thiên Thu cuối cùng vẫn lựa chọn phương thức trợ giúp ngủ say như mọi ngày, chính là tự hải một phen, nhưng nghĩ đến mình đang ở trong nhà Lâm Hạ, làm như vậy thật sự không tốt lắm, chẳng qua ý niệm này đã nảy ra liền không thể đè xuống được nữa, bởi vì tưởng tượng đến Lâm Hạ đang ở cách vách, nàng liền hưng phấn cực kì, thân thể đều đã ướt.

Tưởng tượng mình giống như ở trong thế giới thịt văn, gõ cửa bước vào phòng của Lâm Hạ, sau đó……

Có lẽ bởi vì Lâm Hạ ở ngay phòng bên cạnh, cho nên thời điểm Thiên Thu tự hải, cảm giác kích thích vô cùng, có loại cảm giác xe đạp tăng tốc thành xe điện. Đây thật sự là tốc độ đã mất từ lâu, tuy rằng so với đường sắt cao tốc hay thậm chí cả máy bay trong thế giới thịt văn còn có chênh lệch nhất định, nhưng cũng đã làm Thiên Thu cực kì thỏa mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui