Trò Chơi Chấm Dứt

Lúc xuống xe, Hạng Du lấy trong cốp ra bốn cái túi bóng, hai cái màu đen, hai cái trong suốt bình thường.

Chắc hẳn trong túi đen là cá, vẫn còn sống, đang giãy đành đạch trong túi.

Hai cái khác chắc là đựng lẫn cả gia vị cùng bia bọt gì đó.

Hạng Du cầm hai túi, Phương Dĩnh Đông cũng tới cầm giúp hắn, hai người đi lên tầng. Nhà Phương Dĩnh Đông không nhỏ, nhưng chỉ có một người ở, em trai y bình thường đều ở trong trường.

Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Phương Dĩnh Đông lớn lên đẹp trai. Trong ba mươi sáu kế, mỹ nhân kế cũng không chỉ nói một mình phụ nữ, còn có cả đàn ông. Nếu đàn ông mà cũng được gọi là mỹ nhân, như vậy, y tuyệt đối chính là một mỹ nhân. Vẻ ngoài lạnh lạnh lùng lùng, chính là một lãnh mỹ nhân không hơn không kém, nhưng chỉ là vẻ bên ngoài, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Tiện tay ném đống rác rưởi trên ghế sô pha vào thùng rác, Phương Dĩnh Đông nhìn căn phòng một chút cũng không thể khen được này một chút, mặt không biểu tình, nói: “Phòng có chút lộn xộn, cậu ngồi đi.”

Hạng Du giúp y đặt lại mấy cái cốc nằm chỏng chơ lung tung trên bàn, nhìn sô pha, một đống tài liệu chất thành từng chồng, bìa đựng tài liệu cũng ngổn ngang khắp nơi, làm gì còn chỗ nào để ngồi nữa đây?

Xếp chồng đống tài liệu gọn vào một chỗ, Hạng Du ngồi xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười híp mắt nói: “Cũng được, không lộn xộn lắm.” Mặt không đổi sắc…

“…”

Phương Dĩnh Đông nghe xong lại hơi xấu hổ, đèn của phòng khách là loại nhẹ nhàng, ấm áp, hắt lên mặt y, nhìn y càng thêm hiền lành, sự lạnh lùng lúc bình thường cũng giảm đi không ít, hơn nữa trên mặt lúc này còn hơi ửng hồng, có cảm giác đây là một tác phẩm nghệ thuật cao quý.

Hạng Du cũng không phải một người quá nghệ sĩ, nhưng hắn rất biết cách thưởng thức mọi chuyện xung quanh, đối với cái gì hoặc ai đó xinh đẹp, hắn chưa bao giờ tiếc rẻ lời khen ngợi cả.

“Tôi đột nhiên phát hiện một việc.”

“Cái gì?” Phương Dĩnh Đông không phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm, chỉ mở đèn phòng bếp lên, hỏi: “Cậu tới xem có thiếu thứ gì không, bình thường không phải tôi nấu cơm.”

Hạng Du đi vào phòng bếp nhìn một vòng, mọi thứ đều đầy đủ cả rồi, cũng xem như đây là công lao của em trai y. Lại quay đầu, khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, nhìn Phương Dĩnh Đông nói: “Tôi phát hiện, bác sĩ Phương là một người rất đẹp, nếu như có thể mỉm cười một chút nữa thì… chậc chậc… chắc là càng đẹp hơn đó.”

Lúc này Phương Dĩnh Đông cũng không đỏ mặt hay gì đó như dự tính của hắn mà chỉ nhíu nhíu mày, giống như không nghe thấy hắn nói gì cả, “Bắt đầu nấu cơm đi, có muốn tôi giúp đỡ không?”

“Không cần, anh nghỉ ngơi đi.” Hạng Du nhíu mày. Hắn thật sự không biết người này đang suy nghĩ gì, vì sao mỗi lần phản ứng của đối phương lại đều không nằm trong dự liệu của hắn. Một kẻ giỏi dùng bút miêu tả người khác, giỏi quan sát xung quanh, vì sao lần nào cũng không thể nhìn thấu người này?

Hạng Du về phương diện nội trợ rất có thiên phú. Đây là Giang Dịch Tề nói, một giờ đã học được rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể một suy ra ba. Có lẽ Hạng Du làm chuyện gì cũng thật dễ dàng, hắn thông minh có thiên phú, người khác phải bỏ ra rất nhiều công sức, cố gắng rất nhiều mới có thể đạt được chút xíu thành quả, còn hắn, có khi chỉ cần năm phần cố gắng là đã đạt được, thậm chí ít hơn, khoảng ba phần?

Giang Dịch Tề rất thông minh. Một người đấu cờ vây thì không thể không thông minh được. Hai mươi lăm tuổi là độ tuổi sự nghiệp của cậu đạt đến đỉnh cao, nhưng Giang Dịch Tề cũng phải công nhận, Hạng Du giỏi hơn cậu rất nhiều. Người này là thiên tài. Thời đi học, hai người bọn họ hơn kém nhau một khóa, cậu là đàn em của hắn. Vị đàn anh này, trong trường học xem ra là một nhân vật làm mưa làm gió, học giỏi thể dục thì không nói, đến cả đấu vật cũng đều rất tốt, trốn học về sớm, luôn làm theo ý mình, nhưng mỗi lần kiểm tra lại vẫn luôn giữ vững vị trí thứ nhất, không có bất kì một lần ngoại lệ nào.

Sau nghiên cứu sinh thì trường không đào tạo chuyên sâu nữa, vì thế trường học bùi ngùi rất lâu. Hắn sống bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm thuận buồn xuôi gió. Học xong thì đã có người trong ban biên tập đến chiêu mộ, tiền nhuận bút cao dọa người, người khác phải chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài để tiếp thị hoặc là ở trong văn phòng phải đấu đá ngấm ngầm với nhau đến sứt đầu mẻ trán, còn hắn lại nhàn nhã, thoải mái ngồi gõ bàn phím, tốc độ lại còn là ít nhất 2700 một giờ.

Hạng Du sống quá thuận lợi, không hề gặp phải sự khó khăn nào chứ đừng nói đến thất bại, cho nên lời bình luận của Khả Tiếu Chi Nhân nếu trong mắt tác giả bình thường thì chẳng là cái gì cả, nhưng nếu nói về một Hạng Du kiêu ngạo, coi trời bằng vung thì lại khác. Thật ra thì Hạng Du mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng chẳng để ý mấy, chỉ là hắn đang chơi một trò chơi. Kì thật, việc sáng tác văn chương này kia cũng chỉ là một trò chơi của hắn. Cả đời này, mặc kệ là thời còn đi học, khi tìm công việc hay là sự nghiệp sáng tác của mình, không có chuyện hắn không thắng trò chơi, lần này cũng thế.

Vừa mới bắt đầu chỉ là muốn nhìn xem người mắng hắn như vậy thật ra là người thế nào. Sau này khi đã chơi đùa người ta rồi, đến khi biết được có một Nụ Cười Của Em tồn tại, thì hắn lại càng cảm thấy trò chơi này càng ngày càng thú vị. Lúc nào chán không muốn chơi nữa thì nhẹ nhàng thoát ra, thế nhưng điều kiện đầu tiên chính là phải thắng.

Hạng Du lôi cá từ trong túi ra, mổ bụng, cạo vảy, tổng cộng ba bước, động tác thành thạo. Phương Dĩnh Đông không đi ra ngoài mà vẫn tựa người vào cửa nhìn hắn làm cá.

“Bác sĩ Phương, cả căn phòng lớn như vậy chỉ có mình anh ở thôi hả?”

Hạng Du một bên nấu ăn một bên câu được câu không hỏi.

“Em trai cứ chủ nhật sẽ về, bình thường cũng chỉ có mình tôi ở.”

Nói xong rồi, suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Bố mẹ tôi đều đã qua đời.”

“Tôi xin lỗi…”

“Không sao.”

Hạng Du nhìn thoáng qua Phương Dĩnh Đông, “Cho nên anh mới đi làm bác sĩ?”

Phương Dĩnh Đông khẽ cười một cái, “Cậu viết truyện nhiều quá rồi, lại còn nghĩ ra cốt truyện thế này nữa chứ?”

Hạng Du cũng cười cười, không phủ nhận, đúng là bệnh nghề nghiệp.

“Thế nhưng cũng có thể có nguyên nhân này.”

Phương Dĩnh Đông dứt lời, quay người ra khỏi bếp.

Hạng Du có một loại ảo giác, thật ra cũng không biết có phải ảo giác hay không, con người Phương Dĩnh Đông này không hợp ở chung là vì không biết cách ở chung với người khác. Bộ dạng lúc y quay người rời đi lại có chút cô đơn…?

Nhíu mày, động tác trên tay nhanh hơn.

Cá quan đao chiên xù, cá kho ngũ vị, cá bơn hấp cay(*).

Phương Dĩnh Đông đứng bên cạnh bàn, nhìn một bàn đồ ăn, ba món cá, ngọt có, cay có, tươi có, bên cạnh còn có hai bát cháo cá.

Hạng Du vẫn lúi cúi trong bếp, Phương Dĩnh Đông cũng đi vào, nhìn một nồi đầy dầu đã được dùng qua mà ngẩn người, chắc là dùng để nấu cá quan đao chiên xù, cá chiên xù nấu ở nhà rất khó, cần phải dùng rất nhiều dầu, một cái nồi lớn, hơn nữa cũng không được chiên nguyên con.

Hạng Du đang bày thức ăn ra đầy bàn, nấm hương rau cải thìa, bưng luôn cả đĩa thịt bò xào được bày biện vô cùng đẹp mắt, xoay người thì thấy Phương Dĩnh Đông.

Hếch hếch miệng ra hiệu, “Giúp tôi bê hai bát cơm kia.”

Bận rộn hai giờ, đến khi hai người chuẩn bị ăn cơm đã hơn tám rưỡi tối rồi.

Hạng Du lại móc trong túi ra hai lon bia, mở nắp.

“Nhiều cá như vậy?” Phương Dĩnh Đông hết nhìn cá quan đao chiên xù lại nhìn đến cháo cá, giống như chỉ cần nhìn không cũng mất đến nửa ngày rồi nói gì đến ăn hết chỗ đó.

“Anh không thích ăn cá à?”

“Ai nói tôi thích?”

“Không thích? Ghét sao?”

Phương Dĩnh Đông gắp một đũa cá quan đao chiên xù lên, “Không phải, không ghét gì cả. Bình thường đều ăn là cá hấp hoặc thịt kho tàu, món này rất ít khi ăn, ngọt.”

Lại gắp lên một đũa nữa, “Thật ra thì tôi thích đồ ngọt, ngay cả Dĩnh Thu cũng không biết.”

Hạng Du nhướng mày, giống như phát hiện châu lục mới, “Thật sự không nhìn ra đó.”

Nói xong múc một thìa cá hấp, không có quá nhiều dầu, bỏ vào bát của Phương Dĩnh Đông.

“Cho rất nhiều ớt, tôi thích cay, không biết anh có ăn được không. Mặc dù đã lựa hết hạt rồi, nhưng khi ăn vẫn cẩn thận một chút.”

Phương Dĩnh Đông gật đầu, cay nghiệt, quả nhiên chính là phong cách của cậu ta. Vị cay của ớt rất kinh khủng, còn có mùi thơm của vừng trộn với hạt tiêu, mới ăn thì có lẽ không chịu được nhưng một lúc sau dư vị lưu lại, rất thơm, dù cay nhưng vẫn muốn ăn nữa.

Loại cảm giác này, rất giống Hạng Du…

Phương Dĩnh Đông ăn thêm vào đũa cá hấp nữa. Mặc dù rất cay nhưng có thêm bia, lành lạnh, man mát đã hòa tan một chút, không còn cay xé lưỡi nữa, cũng không có xương, vừa định gắp thêm một đũa nữa thì đã bị ngăn lại.

“Ăn ít thôi, không tí nữa lại đau dạ dày thì phiền.”

Bởi vì cay, Phương Dĩnh Đông uống rất nhiều bia, bình thường đều không uống một ngụm, nên vừa uống cái liền say túy lúy. Y lườm chiếc đũa Hạng Du đang chặn mình, mím chặt môi, cau mày, giống như đang trách móc: “Cũng không phiền cậu.”

“Vậy phiền ai?” Hạng Du vẫn không để y ăn tiếp. “Chỗ này còn người khác sao? Ăn cái khác đi.”

“Không!”

“…”

Rõ ràng uống say rồi. Phương Dĩnh Đông đẩy chiếc đũa của hắn ra, lại vươn đũa của mình gắp tiếp. Nhưng gắp thế nào cũng không gắp được, chu mỏ, tựa như một con cá heo xinh đẹp.

Hạng Du bỗng nhiên rất muốn sờ mặt y một cái, bộ dạng tức giận này, thật sự là dụ dỗ người khác sờ lên mà.

Kết quả chính là, hắn thật sự làm như vậy, cũng không nghĩ tới bản thân sẽ vươn tay ra, vừa vươn ra thì chính hắn cũng sợ ngây cả người.

Cảm giác rất tuyệt, không phải trơn nhẵn, dính dính mà rất nhẹ nhàng thoải mái, cũng không hề thô ráp.

Phương Dĩnh Đông hoàn toàn không có phản ứng gì, mặc kệ hắn sờ, nắn, bấu, véo, còn y vẫn một mực chiến đấu với đĩa cá hấp.

Lúc Hạng Du thu tay về không cẩn thận chạm vào môi đối phương.

Kinh ngạc nhìn nước sốt dính trên tay mình, Hạng Du cũng không có cảm giác buồn nôn, lại ngẩng đầu lên nhìn người đang không biết gì trước mặt. Người nọ ăn xong rất nhiều nước cá, ngoài miệng dính rất nhiều nước sốt bóng loáng, giống như tô son.

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại vươn tay ra, nâng cằm Phương Dĩnh Đông lên.

“Hửm?”

Phương Dĩnh Đông bị giữ chặt cằm không cử động được, mở to mắt, chớp chớp nhìn Hạng Du, đuôi mắt khẽ câu lên, vì uống nhiều rượu nên có chút đỏ.

Nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay cái, nhè nhẹ xoa bờ môi y, trơn trơn, mềm mềm, ấm áp, loại cảm xúc này thật thích.

Phương Dĩnh Đông khẽ run lên, hai mắt mở to, lắc đầu lui về phía sau.

Hạng Du không buông tay, giữ chặt cằm của y, thấy đối phương vì bị đau mà nhíu chặt lông mày, mới buông lỏng tay ra.

Một giây sau, liền ôm chặt Phương Dĩnh Đông vào lòng, cúi đầu, hôn ngấu nghiến!

Vì sao lại hôn y?

Hạng Du không biết. Hắn vẫn luôn không biết vì sao mình lại đi hôn một người đàn ông? Là đồng tính luyến ái sao? Hình như không phải. Hắn từng có bạn gái, mặc dù bây giờ không có, nhưng không thiếu người theo đuổi.

Lúc môi Phương Dĩnh Đông bị một đôi môi khác chạm vào, cơ thể y run bắn lên, Hạng Du vẫn như bình thường, bá đạo luồn đầu lưỡi mình vào, cạy mở hàm răng đối phương, đầu lưỡi vói vào trong, hơi thở mang theo sự chiếm thành đoạt đất, mỗi một lần đưa lưỡi vào liếm, nếm hương vị người kia lại làm đối phương không nhịn được khẽ run rẩy…

Hạng Du cảm giác cơ thể đối phương cứng còng, rồi chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó thế mà lại vươn tay ra, choàng lên ôm cổ mình, bắt đầu hôn đáp lại. Rất ngây ngô, chỉ biết theo bản năng nghênh đón nhưng lại vô cùng ngọt ngào.

Có chút cay, thêm cả vị cá, trộn với hương vị ngọt ngào của người kia. Nếu nói thuốc lá sẽ làm người ta nghiện vậy không cần nghi ngờ, đây cũng là một loại nghiện như thế!

Hôn rất lâu, lúc hai đôi môi rời nhau, Hạng Du hơi nhếch khóe miệng. Hắn thích vị này, không nói đến vì sao mà thích, hoặc là thích như thế nào.

Phương Dĩnh Đông tựa vào ngực hắn, thở hổn hển, đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ, ướt át, quyến rũ đến độ khiến người khác rất muốn hôn thêm lần nữa.

Hạng Du nâng eo y lên, nhìn người đang tựa trong ngực mình, mi mắt cong dài run rẩy, hô hấp dồn dập khiến bả vai khẽ rung.

“Cay…” Hạng Du trêu chọc cười một tiếng, nâng cằm y lên, để y nhìn mình, hai mắt Phương Dĩnh Đông khép hờ, cũng không mở mắt ra, trên mặt không biết là do say hay vì bị hôn mà hiện lên một mảng ửng đỏ nhàn nhạt, so với bình thường thì dịu ngoan hơn rất nhiều.

Hạng Du nói tiếp: “Còn rất ngọt.”

Mọi người vẫn nghĩ con người Hạng Du này, vẫn luôn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, thật ra thì không phải. Hắn chỉ được vẻ bên ngoài rất bình tĩnh thôi, giống như nắm chắc phần thắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, hay nói cách khác, trước kia hắn không sợ cái gì là vì hắn nắm chặt bản thân sẽ thắng. Nhưng kể từ khi gặp được Phương Dĩnh Đông, hắn đã không còn dáng vẻ này nữa rồi.

Thật ra thì hiện tại hắn không biết bản thân nên làm cái gì đây. Thế mà lại đi hôn một thằng đàn ông, còn là Khả Tiếu Chi Nhân, kẻ hắn vẫn muốn chơi xỏ. Coi như đây cũng là một cách thức để hắn chơi người khác, Hạng Du sẽ không thèm để ý, có hôn nấy hôn nữa thì hắn cũng chẳng để vào mắt, dù sao thì cảm giác cũng không tồi.

Thái độ giống như trước đây, vẫn rất bình tĩnh. Đối phương chỉ dựa vào ngực hắn, không có chút phản ứng nào nữa. Hạng Du cũng bắt đầu phát điên, càng không cần giả bộ ngụy trang gì nữa, lộ nguyên hình luôn.

Cúi đầu nhìn Phương Dĩnh Đông, hô hấp đã dần ổn định, sức nặng toàn thân dựa vào người hắn. Người này, thế mà ngủ mất rồi!

Thở dài, Hạng Du ôm ngang người lên, đi vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn lên, đắp cho y. Tắm cho y sao? Thôi khỏi đi. Ghét lắm! Hắn còn chưa từng phải hầu hạ ai bao giờ đó! Đây là Hạng Du tự thuyết phục chính mình. Ừ. Chính là như vậy.

Hạng Du tắt đèn ngủ, đi ra tận cửa rồi, nghĩ nghĩ lại quay về, cúi đầu nhìn một chút, ấn một nụ hôn cực nhanh lên môi người kia.

Sau đó nhẹ nhàng mắng tục một tiếng, chết tiệt, tại sao lại là cảm giác kia, xui xẻo, uống bia nhiều quá rồi. Hạng Du nghĩ thầm, đi ra khỏi phòng ngủ, còn nhẹ nhàng gài cửa lại.

Cứ một mình ngồi ở phòng khách như vậy, sau khi dọn dẹp cái bàn, không có chuyện gì làm cũng không muốn ngủ, lại sợ Phương Dĩnh Đông ăn nhiều ớt như vậy, nửa đêm đau dạ dày nên hôm nay không có ý định trở về.

Đi vào phòng làm việc tìm máy tính để bàn của Phương Dĩnh Đông, mở máy lên, gõ mật mã. Đầu tiên Hạng Du gõ sinh nhật Phương Dĩnh Đông, mật mã sai, thử mấy lần nữa, đều không được, cuối cùng không còn cách nào, tiện tay đánh liều gõ thử Ác Tục Du Hí, thế mà lại dễ dàng mở được máy tính.

Hạng Du cười cười, lên mạng, vào diễn đàn. Diễn đàn hôm nay vô cùng náo nhiệt, nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì hôm nay trên bảng xếp hạng, Ác Tục Du Hí lần đầu tiên bị xếp vị trí thứ hai, đứng đầu bảng là một tay viết mới, chưa từng thấy bao giờ. Ồ, lại còn là một nick mới vừa đăng kí, tên là Đại Ma Vương.

Hạng Du cũng rất tò mò, mở topic của Đại Ma Vương lên, là đô thị tình duyên, thế nhưng nhìn một lúc lâu, không có nhân vật nữ, nhân vật nam chính là tổng biên của tổ ngôn tình trong ban biên tập. Vẫn chưa ra hết, mỗi một lần post 5 đến 6 vạn chữ. Đại khái là viết về chuyện tình của nam nhân vật chính với một biên tập viên khác. Rất dễ nhìn ra được, Đại Ma Vương viết nam nhân vật chính rất xấu xa, vẫn luôn nghĩ cách để chơi người biên tập kia. Nhưng lại không phải là kiểu chơi xấu. Hạng Du khó hiểu, loại cảm giác này, tại sao lại quen đến thế nhỉ?

Ngòi bút của Đại Ma Vương cũng không phải là vật trong ao, điểm này Hạng Du có thể chắc chắn. Comment bên dưới cũng có rất nhiều loại, có ủng hộ, có mắng chửi, rất nhiều người vô cùng hưng phấn, từ trong đám bình luận không khó để nhìn ra, đều nói gì mà nam chính cố lên, đừng từ bỏ, rồi sẽ có một ngày vị biên tập kia sẽ nhận ra.

Hạng Du lại càng kì quái, hiểu cái gì?

[Đô thị tình duyên] Bảy năm, chưa chắc là tình yêu by Đại Ma Vương.

Tiết tử

Gặp em đã bảy năm, theo đuổi em bảy năm, bảy năm chỉ một mình em. Nếu nói theo đuổi là một loại nghệ thuật, vậy thì anh chính là tên điên trong cái sự nghệ thuật đó. Em không biết, không rõ, bảy năm, em không hiểu được anh vẫn luôn yêu em.

Có lẽ trong mắt em những điều này cũng không phải là yêu, như vậy, nếu như tiếp tục, sau bảy năm, đây rốt cuộc… có được coi là yêu hay không?



END 6

(*) – Cá chiên xù: làm sạch ruột cá, rửa hết nhớt, không bỏ vảy, cho cả con cá vào chảo, liên tục rưới dầu sôi lên cho vảy cá xù ra, sau khi cá chín thì vớt ra rưới sốt chua ngọt lên trên, ăn với rau. Còn loại anh Du nấu thì cầu kỳ hơn (tuy nhiên bản thân không nghĩ ảnh làm được đến cỡ này =))~)

– Cá kho ngũ vị: cá làm sạch ruột, bỏ vảy, cho vào kho với nước tương, nêm nếm, kho chung với củ cải trắng, ngũ vị thường là ớt, gừng, tiêu đen, hành lá và tỏi. Món này chủ yếu là ăn cho ấm bụng và dễ ăn với người không chịu được mùi tanh của cá.

– Cá hấp cay: làm sạch cá, bỏ vảy, hấp nguyên con với sốt tương và xì dầu dấm, lúc hấp để hỗn hợp gừng, ớt, xắt sợi lên trên mặt cá vào nhồi vào bụng cá, ăn ấm bụng.



Trà: Làm 3 món hết 3 món cay, hiểu ảnh này ác cỡ nào == Ta không ăn cá, chỉ biết làm thôi nên chỉ có thể chú thích về cách làm chứ không chú thích thêm được hương vị =))))))))))))))))))

Kú: Nhờ có Trà chú thích cho đám này. Ta còn không biết làm 3 món này == ăn cũng không ăn thế nên là ╮(‾▿‾)╭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui