Trò Chơi Chết Chóc

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Dư Tô rút chìa khóa mở cửa. Cửa vừa hé, giọng nói mừng rỡ của Hồ Miêu đã vang lên: "A! Hai anh chị về rồi!"

Bạch Thiên bỏ chuột, tiến lại giúp họ xách hành lý.

Đường Cổ ngồi trên sofa, thong dong liếc nhìn hai người họ rồi chầm chậm cất tiếng: "Về mà sao không gọi điện trước để bọn tôi lái xe tới đón cho tiện."

Dư Tô mỉm cười, nói: "Chúng tôi muốn mọi người bất ngờ mà."

Trước đó họ cũng đã gọi điện về nhà báo tin mừng nhưng không nói bao giờ trở lại.

Vương Đại Long và Hồng Hóa trên tầng nghe tiếng động, rời phòng nhìn thấy hai người về bèn chạy ào xuống nhà.

Bạch Thiên đã hồ hởi lôi một chiếc vali lên bàn trà, mở khóa nhìn đống quà hai người mang về.

Tất cả mọi người cùng ùa ra, Bạch Thiên lấy quà vặt đặc sản ra đút cho mỗi người một miếng, Hồ Miêu hớn hở kêu lên, ôm con búp bê thủ công mặc trang phục dân tộc.

Đường Cổ đứng sau cuối đám người bất lực lắc đầu, cười: "Một đàn trẻ con."

Vừa dứt lời Bạch Thiên đã nhét quà vặt vào mồm anh.

Đường Cổ nhai mấy miếng, nhướn mày nói: "Ngon đấy, thơm."

Phong Đình và Dư Tô đứng cạnh nhìn những người đồng đội thân thuộc mà lòng tràn ngập một niềm vui không tên, lòng Dư Tô không khỏi thầm nghĩ: Mọi người đều còn sống, tốt quá.

Nhận ra mình vừa nghĩ gì, Dư Tô sững sờ. Có lẽ do lo lắng họ gặp phải chuyện bất trắc trong màn chơi số mười bốn nên cô mới nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Phong Đình đứng cạnh nắm tay cô. Anh khẽ ho khan, nói với những người đồng đội đang ồn ào như đám khỉ nhỏ: "Tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo cho mọi người."

Bạch Thiên liếc nhìn hai người, nói: "Không ăn, cảm ơn."

Dư Tô:???

Hồng Hóa nhóp nhép nhai thịt khô, lúng búng nói: "Bạch Thiên bảo không ăn bánh gato, ăn đặc sản thì được."

Hồ Miêu bỏ quà xuống, cô tiến lại ôm chặt lấy Dư Tô, chân thành nói: "Dù căn hộ của chúng ta chuẩn bị nồng nặc mùi yêu đương chua loét của anh chị nhưng em vẫn phải chúc mừng! Chúc hai người... trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!"

Dư Tô véo cô: "Sinh cái gì mà sinh! Người ta hẹn hò chứ không phải kết hôn!"

Đường Cổ chầm chậm cất tiếng: "Hai người lớn tuổi lắm rồi, hẹn hẹn cái gì nữa, cũng có phải mới quen biết nhau đâu, mai đăng ký kết hôn luôn đi, để tôi chở hai người."

Dư Tô: "... Anh bảo ai lớn tuổi?"

Vương Đại Long day trán: "Phụ nữ ai cũng quan tâm tới vấn đề tuổi tác nhỉ?"

Cảm giác bất an tan thành mây khói trong tràng cười đùa, cứ thế cho tới tận khi Dư Tô và Phong Đình lên tầng hai cất hành lý.

Phong Đình xách vali lên giúp Dư Tô, cô mở cửa phòng ngủ, vừa định tránh ra để Phong Đình bước vào lại vô ý liếc mắt qua khung cửa sổ trong phòng. Tim cô chợt chùng xuống.

Thấy Dư Tô đứng đờ ra trước ngưỡng cửa, Phong Đình hỏi: "Em sao vậy?"

Dư Tô sực tỉnh, cô lắc đầu, tránh đường cho anh tiến vào.

Xong xuôi, Phong Đình lại về phòng mình thu dọn đồ đạc. Dư Tô ngồi bên giường xếp từng món đồ vào tủ quần áo. Đến tận khi xếp xong rồi cô vẫn ôm cảm giác lạ lùng lúc nhìn thấy khung cửa sổ.

Dư Tô suy nghĩ trong thoáng chốc rồi bước khỏi phòng, đưa mắt nhìn xuống nhà. Thấy mọi người vẫn đang ngồi dưới phòng khách, cô bèn đi xuống hỏi bốn người từng hoàn thành màn chơi số mười bốn: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về hiện thực mọi người có cảm giác gì quái lạ không? Tại sao nhìn thấy một số cảnh tượng tôi lại cảm thấy... căng thẳng, muốn trốn tránh vậy?

"Có chứ," Bạch Thiên nói: "cảm giác này sẽ kéo dài trong một thời gian."

Đường Cổ gật đầu: "Tôi cũng vậy, phải đến hôm qua mới hết."

Vương Đại Long cau mày: "Tôi thì nhẹ nhàng hơn, sau khi xuất viện tôi chỉ nảy sinh cảm giác này duy nhất một lần nên cũng không để ý lắm."

Hồng Hóa nói: "Tôi cũng không thấy gì, có lẽ do nằm viện lâu quá nên tôi không có cơ hội nhìn thấy cảnh gì gợi đến nhiệm vụ? Đến lúc xuất viện thì cảm giác thấp thỏm cũng biến mất rồi."

Dư Tô hỏi Bạch Thiên: "Sao trước đó anh không đề cập tới chuyện này?"

Bạch Thiên vừa nhai quà vặt vừa lắc đầu: "Nó cũng chỉ là một thứ cảm giác khó hiểu giống như khi nhớ lại nội dung nhiệm vụ thôi, không nhất thiết phải đề cập tới."

"Vậy sao?" Dư Tô nói, "Chắc tôi lại lo quá lên rồi."

Lúc này Phong Đình đứng trên tầng hai hỏi vọng xuống: "Mọi người nói gì vậy?"

Dư Tô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh thì sao, lúc hoàn thành màn chơi anh có cảm thấy căng thẳng khi chứng kiến một số cảnh tượng nhất định không?"

Phong Đình ngạc nhiên, gật đầu: "Cũng có đôi ba lần."

Dư Tô nhẹ nhõm hơn phần nào: "Vậy có nghĩa đây đúng là di chứng của trò chơi."

Nhưng không biết nội dung của màn chơi này là gì, tại sao sau khi kết thúc nó vẫn có thể ảnh hưởng mạnh mẽ tới người chơi?

Nhưng sau lần này thì Dư Tô không còn nảy sinh cảm giác quái lạ đó nữa.

Sáng hôm sau, Dư Tô và Phong Đình lên đường tới thành phố G.

Dư Tô vẫn nhớ địa chỉ của NPC nam nọ, anh ta nhờ cô đến thăm gia đình mình sau khi thoát khỏi màn chơi.

Sau khi tới thành phố G, hai người bắt taxi tới chung cư Bạch Hạc, tài xế đưa họ tới con đường khá gần khu chung cư.

Bọn họ xuống xe, cạnh đó là một dãy các cửa hàng, hai người mua ít sữa và hoa quả, giả làm bạn anh chàng NPC nọ rồi bước vào chung cư.

Tới trước chung cư, Dư Tô nhìn cánh cổng ra vào cũ kỹ sừng sững mà bước chân đột nhiên khựng lại.

Phong Đình dừng lại, hỏi cô: "Sao vậy? Lại là cảm giác đó sao?"

Dư Tô lắc đầu, cô nhìn chằm chằm cổng chung cư, chậm rãi cất lời: "Lần này khác. Em chỉ cảm thấy nơi này quen quen, cứ như... trước đây em đã từng thấy nó rồi."

Phong Đình mỉm cười: "Chung cư kiểu cũ thế này nhiều lắm, chắc em từng thấy khu chung cư nào đó na ná nơi này rồi?"

Dư Tô quay đầu, chậm chậm đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, càng nhìn cô càng thấy ngờ vực...

Sao cô lại cứ cảm thấy tất cả những thứ quanh đây đều không hề xa lạ?

Theo lý mà nói, khi có mặt tại một nơi trước kia chưa từng bước tới, con người sẽ nảy sinh cảm giác xa lạ. Nhưng cô hoàn toàn không thấy lạ lẫm, thậm chí còn thấy có vài điểm rất thân quen.

Nhưng nếu cố nghĩ sâu thêm cô lại hoàn toàn không nhớ ra mình từng bắt gặp cảnh này ở đâu.

Chuyện này quá kỳ lạ, tại sao cô lại cảm thấy nơi xa lạ này quen thuộc với mình?

Chẳng lẽ nó từng xuất hiện trong màn chơi sao?

"Chúng ta đi thôi." Phong Đình nắm tay cô.

Dư Tô quay đầu lại, ngước mắt nhìn anh rồi gật đầu. Cô cùng Phong Đình tiến vào cổng chung cư.

Lòng bàn tay anh ấm áp, khi anh khẽ khàng nắm lấy ngón tay cô, nhiệt độ ấm nóng từ đầu ngón tay Dư Tô lan ra, khiến lòng cô phẳng lặng trở lại.

Cô tạm thời gạt đi nỗi ngờ vực trong lòng. Cả hai cùng tiến về hướng phòng bảo vệ, nhờ liên hệ với gia đình anh chàng NPC.

Phong Đình bình tĩnh cất lời: "Chúng tôi là bạn cũ của con trai nhà họ, nghe chuyện anh ấy nên chúng tôi mới đến gặp gia đình."

Nghe vậy, bảo vệ khu chung cư hiểu ngay, khẽ thở dài nói: "Gia đình đó đáng thương thật, vất vả lắm mới nuôi được cậu con trai học đại học. Rồi cứ thế mất con. Nghe bảo cậu này chết mất cả xác..."

Dư Tô đứng chéo đằng sau Phong Đình, trông bác bảo vệ thao thao bất tuyệt mà một đoạn ký ức vụn vỡ lại chợt xẹt qua đầu cô.

Cô hỏi: "Hồi trước... bác là bảo vệ trường Y phải không ạ?"

Đó là trường cấp ba của Dư Tô, gương mặt của người đàn ông trước mắt này đây lại hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh bác bảo vệ ngày ngày ngồi trong phòng uống trà trong ký ức của cô.

Bác bảo vệ ngạc nhiên, gật đầu nói: "Đúng rồi, sao vậy, cháu là học sinh trường Y à?"

Một cảm giác kỳ quặc bộc phát, Dư Tô chỉ đành gật đầu: "Vâng ạ, không ngờ tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà lại gặp được bác."

Bác bảo vệ cười khan: "Trùng hợp thật."

Một người phụ nữ trung niên tiều tụy bước từ tòa chung cư ra. Bà chậm chậm bước tới cổng, nhìn Dư Tô và Phong Đình từ xa.

Dư Tô thấy bà vừa vươn tay gạt lệ.

Người phụ nữ đứng cửa, vành mắt đỏ bừng, bà đưa mắt nhìn hai người một hồi rồi mới cất lời: "Các cháu là bạn của Tiểu Thụy sao?"

Phong Đình gật đầu, nói: "Vâng ạ, trước đó chúng cháu khá thân thiết, nhưng về sau công việc bận quá nên không còn liên lạc nữa. Giờ nghe tin chúng cháu mới đến gặp gia đình được... Mong là chúng cháu không quấy rầy bác."

Người phụ nữ lắc đầu, gượng cười: "Cảm ơn các cháu đã nhớ tới nó, chuyện qua lâu lắm rồi, trừ cô và bố nó ra mà vẫn còn người nhớ nó, thật mừng. Các cháu vào đi."

Bác bảo vệ nghe vậy bèn để họ vào.

Phong Đình nắm tay Dư Tô, tiến vào tòa chung cư theo người phụ nữ trung niên.

Bước vào, cái cảm giác quen thuộc lạ thường ấy lại cứ ào ào ập tới.

Khung cảnh và cách bố trí phòng ốc trong khu chung cư không sao khiến cô thấy lạ lẫm nổi.

Trước đó mỗi lần tới nơi nào mới mẻ, cô đều nảy sinh cảm giác không thích ứng kịp với một địa điểm lạ. Dù là tới một quán ăn mới khai trương thì cũng vẫn sẽ một hai lần thấy là lạ.

Nhưng lần này, cô không hề có cảm giác ấy.

Phong Đình quay đầu cười với Dư Tô, nắm tay rồi khẽ bấm vào lòng bàn tay cô.

Dư Tô bật cười, tạm ép nỗi ngờ vực xuống.

Có lẽ cảm giác này cũng là di chứng của trò chơi như hôm qua vậy.

Hôm qua, cứ thỉnh thoảng cô lại thấy căng thẳng, sợ hãi, thậm chí có cảm giác muốn trốn tránh, nhưng hôm này cô lại chỉ thấy cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc.

Vậy sau ngày mai liệu cảm giác này có biến mất triệt để không?

Chỉ cần chờ đợi thêm chút nữa là sẽ ổn thôi.

Hai người theo người phụ nữ nọ lên tầng, tiến vào nhà. Phong Đình gửi người phụ nữ hoa quả và sữa, bà bèn cảm ơn, nhận lấy quà rồi để sang một bên. Bà tiến lại gần chiếc tủ đặt nơi góc nhà, thở dài não nề rồi gỡ tấm vải trắng phủ bên trên xuống.

Dưới đó là một tấm ảnh đen trắng và ít hoa quả tươi.

Đương nhiên Dư Tô biết người trong tấm ảnh. Vừa thấy anh ta thì cảnh tượng đám thai nhi ma bò rậm rịt nhào vào người họ, dứt từng miếng thịt họ ra đã hiện lên trong đầu cô.

Dư Tô còn nhớ tương đối nội dung của nhiệm vụ nọ, chỉ quên mất vài mẩu đối thoại với anh chàng NPC.

Dù nhìn thấy ảnh anh ta cô cũng chẳng nhớ ra nổi.

Hai người tiến lên, cúi đầu trước tấm ảnh. Người phụ nữ đứng cạnh gạt lệ, hạ giọng lẩm bẩm gì đó với con trai.

Dư Tô an ủi bà mấy câu, ngồi một lát rồi rời đi cùng Phong Đình.

Trên đường trở về, Dư Tô ngồi tựa đầu vào cửa xe, nhìn cảnh xe cô lướt đi như bay bên ngoài mà cô lại nảy sinh cảm giác quen thuộc như khi trước.

Dư Tô nhíu mày cố gắng nhớ lại, đúng lúc như sắp nhớ được gì rồi thì Phong Đình bên cạnh lại nắm lấy tay cô, anh hạ giọng: "Mấy hôm nay em hơi là lạ, sao cứ mơ màng suốt vậy?"

Dư Tô lắc đầu, không nói gì.

"Đừng nghĩ ngợi nữa, vài ngày nữa thôi là sẽ ổn." Phong Đình kéo tay cô, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Dư Tô, anh khẽ vuốt ve nó, cười: "Ứng dụng thật bủn xỉn, chỉ cho mỗi một chiếc nhẫn, khi nào về chúng ta sẽ mua thêm một đôi, anh cũng muốn đeo nhẫn."

Dư Tô cười: "Có nhiều người đàn ông kết hôn xong vẫn không muốn đeo nhẫn, anh chưa cưới mà đã muốn đeo rồi à?"

Phong Đình nhướn mày: "Hoa khôi trong đội cảnh sát bày tỏ tình cảm với anh mấy lần rồi đấy."

"Anh là đồ tự kỷ, có khi người ta chỉ tỏ ra tử tế với mọi người thôi."

Phong Đình siết tay cô: "Em cứ ra vẻ không quan tâm đến anh suốt."

Dư Tô bật cười, cô quay sang ôm anh: "Được rồi được rồi, lát xuống xe chúng ta sẽ đi mua nhẫn! Sao trước đó em lại không biết anh ấu trĩ thế này nhỉ?"

Phong Đình vỗ đầu cô, "Giờ em có hối hận cũng muộn rồi."

Sau khi xuống xe, hai người bèn bước vào một tiệm đá quý gần đó.

Dư Tô vẫn rất thích chiếc nhẫn Ứng dụng tặng, không muốn đổi. Cô bèn nhờ nhân viên tìm một chiếc có vẻ bề ngoài tương tự kiểu nhẫn mình đeo.

Sau đó họ cũng tìm ra một chiếc giống thế thật. Dù không phải giống hoàn toàn nhưng đặt cạnh nhau vẫn như một đôi.

Phong Đình quẹt thẻ trả tiền, vừa cầm được nhẫn anh đã đòi Dư Tô đeo cho mình.

Trên đường về nhà, Dư Tô rút điện thoại chụp một tấm ảnh nắm tay gửi vào nhóm chat khoe khoang tình cảm, Bạch Thiên bèn tuyên bố ngay hôm nay sẽ không nấu cơm cho họ ăn, bảo họ tự đi mà ăn bánh gato.

Hai người ngồi trên xe, lấy điện thoại Dư Tô để trò chuyện với mọi người, Đường Cổ bèn nói: Khi nào thì đi đăng ký kết hôn?

Vương Đại Long: Ngày mai!

Hồng Hóa: Ngày mai!

Hồ Miêu: Ngày mai!

Bạch Thiên: Một lũ bắt chước.

Dư Tô thấy buồn cười, bèn bỏ điện thoại xuống, Phong Đình lại hỏi: "Thế khi nào chúng ta tổ chức lễ cưới vậy?"

"..." Tai Dư Tô nóng bừng: "Anh cầu hôn thế này à? Cầu hôn trên taxi?"

Tài xế không nén nổi phải bật cười, liếc nhìn Phong Đình qua tấm gương chiếu hậu, nói với khẩu khí của người từng trải: "Chàng trai à, cậu làm thế này là không được rồi, cậu về lên kế hoạch nhanh đi, phải khiến cô dâu của cậu bất ngờ, vui vẻ thì mới lừa được người ta về nhà!"

Phong Đình như cân nhắc gì đó một lát rồi mới nói: "Vâng ạ, cảm ơn bác tài, để cháu nghĩ xem nên lừa cô ấy thế nào."

Ngày hôm sau, Dư Tô và Hồ Miêu ra chợ mua thức ăn, lúc đi ngang qua một tấm bảng hiệu, cảm giác bất an và căng thẳng lại ập tới với Dư Tô.

Sau đó, cảm giác kỳ quái nọ thật sự biến mất như Phong Đình nói.

Phong Đình nộp đơn xin thôi việc, khoảng nửa tháng sau sẽ chính thức rời đơn vị.

Trong khoảng thời gian này, Dư Tô có tham gia nhiệm vụ cùng các người chơi mới trong Hội, Hội bọn họ cũng đã có danh tiếng trong giới người chơi.

Tính cả hai người mới gia nhập sau nữa thì hiện giờ Hội họ tổng cộng có chín người, nhưng Hội trưởng thì đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, năm thành viên cũng đã vượt qua màn chơi thứ mười bốn.

Tất cả thành viên đều sống sót, không một ai bỏ mạng.

Dù có xét về tỷ lệ sống sót hay lượng người chơi kinh nghiệm phong phú thì cái Hội nhỏ của họ cũng đã trở thành tiêu điểm trong giới người chơi.

Dường như tên họ xuất hiện trong mọi bài thảo luận trên diễn đàn, có người còn tìm tới tận cổng chung cư tỏ ý muốn tham gia.

Sau khi bàn bạc với nhau thì bọn họ quyết định thành lập một Hội phụ.

Chỉ bảy người Phong Đình, Vương Đại Long, Hồng Hóa, Bạch Thiên, Đường Cổ, Hồ Miêu và Dư Tô là thành viên nòng cốt của Hội, tất cả những người muốn tham gia Hội chỉ có thể thành người của Hội phụ, Hội phụ này tạm thời được quản lý bởi hai thành viên mới.

Dù sao thì dạo gần đây cũng không có chuyện gì quan trọng, Dư Tô và Vương Đại Long tiến hành lựa chọn thành viên trong số các người chơi báo danh, bước đầu chọn ra các người chơi phù hợp, rồi lại thử thách trí lực họ, cuối cùng là kiểm tra thể lực, phần này do Bạch Thiên và Đường Cổ đảm nhận.

Dù có là vậy thì họ vẫn chọn được tương đối thành viên, lập được một Hội ba mươi người.

Sau khi các thành viên mới gia nhập, điều Dư Tô nhắc nhở họ trước tiên là nếu phát hiện ra họ có hành vi uy hiếp tới tính mạng người khác ngoài đời thực, cô sẽ lập tức tước ID trò chơi của họ.

Các thành viên đều đồng ý, còn Dư Tô và Bạch Thiên thì bận bù đầu trong công việc, cuộc sống muôn màu trôi qua rất nhanh.

Những cảm giác sau khi rời khỏi màn chơi của Dư Tô không xuất hiện nữa, cuộc sống dường như đã trở lại bình thường, tất cả mọi chuyện đều hệt như khi trước, yên bình, tĩnh lặng.

Chỉ phải chờ tới màn chơi cuối cùng mà thôi.

Nhoáng cái đã hơn nửa tháng, sáng, Hồ Miêu kéo Dư Tô ra ngoài dạo phố, cô bảo có hãng quần áo này mới ra bộ sưu tập mới, cô phải đi mua ngay.

Dư Tô cũng gọi cả Lâm Tiểu An tới, cô ấy từng là người bạn thân duy nhất của cô nhưng sau khi bị cuốn vào Trò chơi chết chóc thì quan hệ của họ cũng dần phai nhạt.

Đặc biệt là lần trước Lâm Tiểu An gặp tai nạn vì mình nên cô cũng không dám liên hệ nhiều cùng Lâm Tiểu An.

Lâm Tiểu An có hẹn Dư Tô đi chơi mấy lần nhưng cô đều từ chối với lý do bận việc. Dư Tô nghe rõ được sự thất vọng của Lâm Tiểu An trong điện thoại, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cách tốt nhất để bảo vệ bạn mình chính là tránh xa cô ấy.

Hiện giờ Hội bọn họ đã có danh tiếng, bắt đầu phát triển mạnh, nhiệm vụ của cô cũng đã sắp kết thúc. Có lẽ sẽ không còn gì nguy hiểm nữa.

Nhận được điện thoại của cô Lâm Tiểu An rất vui, bèn đồng ý tới ngay. Lúc Lâm Tiểu An tới nơi, Dư Tô thấy bộ đồ công sở của bạn mới nhớ ra đáng lý hôm nay là ngày làm việc của Lâm Tiểu An.

Dư Tô cảm thấy áy náy, không biết nên bù đắp cho Lâm Tiểu An ra sao. Nhưng may mà còn có Hồ Miêu, ba cô gái cười cười nói nói với nhau, bầu không khí sôi nổi lên rất nhiều.

Dư Tô phụ trách khoản trả tiền hôm nay, dù sao giờ cô cũng là người thừa tiền.

Ba người dạo quanh trung tâm thương mại cả buổi, đổi đồ mới từ đầu tới chân, tay xách đầy túi lớn túi bé rồi mới hài lòng trở về.

Sáng nay Lâm Tiểu An xin nghỉ để đi chơi với Dư Tô nên đến trưa cô phải bắt xe trở về công ty ngay. Dư Tô và Hồ Miêu bèn cùng quay về nhà.

Hồ Miêu đi trước, mở cửa tiến vào, Dư Tô cầm túi bước theo sau, vừa vào nhà cô đã sững sờ...

Sàn phòng khách phủ đầy bảng giấy trang trí hoa văn gỗ, không biết bàn trà và sofa bị chuyển đi đâu mà được thay bằng chiếc bàn cỡ lớn, bày kín ghế xung quanh. Đèn trần cũng được thay mới, cửa phòng bếp thì đang đóng nhưng cánh cửa này cũng đã biến thành cửa gỗ từ bao giờ rồi.

Phải nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra đó là giấy dán.

Cả cầu thang, cửa phòng trên tầng hai và bờ tường đều được dán giấy hoa văn gỗ, trông thoáng qua không biết đâu là thật đâu là giả.

Trong phòng khách có mấy món đồ trang trí mới, trông lại thấy hơi quen quen.

Dư Tô suy nghĩ chốc lát mới chợt nhớ ra, khung cảnh này... giống màn chơi đầu tiên của cô tới sáu bảy phần!

Cửa phòng trên tầng hai được mở ra, Phong Đình mặc sơ mi trắng, cúc mở tới chiếc thứ ba, anh từ từ bước khỏi phòng.

Cùng lúc ấy, Hồ Miêu giật lấy túi đồ trong tay Dư Tô, lỉnh ngay vào bếp.

Phong Đình chầm chậm bước xuống nhà, anh vừa đi vừa cười, nói với Dư Tô: "Xin lỗi em, anh đã cố gắng rồi nhưng chỉ làm giống được thế này thôi."

Dư Tô cũng đã đoán được anh định làm gì, cô bèn vươn tay đóng cửa ra vào lại, đứng im một chỗ không cử động.

Phong Đình bước lại, anh cầm lấy hai tay cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, chầm rãi cất giọng: "Đó là nơi chúng ta gặp mặt lần đầu, dù cũng chẳng phải ký ức đẹp đẽ gì nhưng nó vẫn có ý nghĩa. Anh cũng không nghĩ ra được cách gì lãng mạn cả, đây là Đường Cổ gợi ý cho anh đấy. Nói chung... trước đó em chưa đồng ý Ứng dụng đã buộc em phải lấy thân phận là hôn thê của anh. Còn giờ thì sao, em đồng ý chứ? Tiểu Ngư, em có đồng ý cưới anh không?"

Dư Tô không thốt nên lời.

Phong Đình nhìn cô cười: "Em chỉ có hai sự lựa chọn, một là chuyển hộ khẩu vào sổ hộ khẩu của anh, hai là để anh nhập vào hộ khẩu nhà em. Em chọn một cái đi."

Dư Tô: "..."

Lúc này, cửa phòng bếp đã được ai hé mở, Bạch Thiên thò đầu ra, khẽ khàng thả cái lồng chứa một cặp vẹt xuống đất rồi lại thò đầu vào.

Phong Đình búng tay.

Cặp vẹt cao giọng kêu: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

"..." Cầu hôn kiểu gì vậy?

Dư Tô chợt thấy buồn cười, cô ho khan cố nén không cho mình bật cười rồi mới nói: "Được, em đồng ý."

Phong Đình khẽ cười, vươn tay ôm cô vào lòng. Cửa phòng bếp bật mở, mọi người ầm ĩ nhào ra. Anh cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên môi cô.

Cái ôm của anh càng lúc càng chặt, nụ hôn nhẹ nhàng cũng dần sâu hơn, khiến Dư Tô vừa ngượng vừa căng thẳng trước sự trêu ghẹo của bạn bè, rồi gần như không thể thở nổi.

Niềm hạnh phúc ngọt ngào như một làn nước bao lấy cô.

Nhưng lúc này đây, chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái cô đột nhiên nóng bừng lên, khiến cô không nén nổi tiếng kêu khe khẽ, cô đẩy Phong Đình, cúi đầu rút nhẫn ra.

Lúc tay Dư Tô chạm vào chiếc nhẫn thì cảm giác nóng rẫy đó đã tan biến, chỉ để lại một vòng dấu đỏ trên tay cô, chứng minh cho cô biết chuyện khi nãy không phải ảo giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui