Trò Chơi Chết Chóc

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Tác giả: Tôi có chuyện này phải nói, màn chơi thứ mười bốn là màn chơi thứ mười bốn, kết thúc không phải là kiểu "tất cả mọi thứ diễn ra từ đầu tới giờ đều là màn chơi thứ mười bốn của nhân vật chính", mọi người đừng có đoán vậy nhé.

...

Dư Tô nghiêng đầu, mỉm cười với chàng trai đang hoảng hốt.

Đạo cụ của cô gái đã mất hiệu lực rồi, tay lực lưỡng vừa định chạy ra ngoài đuổi theo cũng dừng bước, ngạc nhiên nhìn Dư Tô.

Chắc hẳn ba người chơi đều không ngờ hồn ma lại xuất hiện vào lúc này.

Dư Tô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tay lực lưỡng rồi chầm chậm vươn tay chỉ chàng trai trẻ tuổi.

Tức khắc, nỗi kinh hoàng hiện lên trên gương mặt chàng trai, rồi anh ta lại luống cuống giấu cảm xúc đi. Dù không thấy gương mặt anh ta nhưng tay lực lưỡng cũng đã hiểu được phần nào sự tình qua hành động của Dư Tô rồi.

Hồn ma này đang nói cho anh ta biết... đây chính là hung thủ.

Dù không rõ tại sao Dư Tô lại dám chắc như vậy, nhưng ở vào tình hình hiện tại, dù chàng trai nọ không phải hung thủ thì anh ta vẫn sẽ ra tay!

Hồn ma xuất hiện để giúp anh ta cản đường chàng trai, khiến anh ta có thể giết chết đối phương.

Giờ... anh ta chỉ cần giết người chơi này là sẽ biết ngay hồn ma có đoán ra hung thủ thật hay không.

Dư Tô nhìn chàng trai lộ vẻ hoảng loạn, bắt đầu tháo chạy, nhưng tay lực lưỡng đã đuổi theo ngay, chỉ trong phút chốc anh ta đã bắt kịp chàng trai trẻ giữa khoảng sân, đẩy chàng trai ngã xuống đất.

Dư Tô dửng dưng đứng nhìn, cô đã nắm chắc trong tay phần thắng.

Khi tay lực lưỡng tấn công, cô đã cố tình cản bước chàng trai, khiến anh ta bị thương khá sâu.

Nếu tay lực lưỡng có giới hạn giết người thật thì đã chẳng ngang ngược xông vào chàng trai trẻ, vì nếu không giết được chàng trai thì tay lực lưỡng cũng sẽ lộ vai hung thủ.

Vậy nên trước đó anh ta không tiếp tục giết người quả đúng là vì không muốn dùng cách này để hoàn thành nhiệm vụ thật.

Dù rằng cũng có xác suất nhỏ mỗi đêm hung thủ chỉ có thể giết hai người chơi, nhưng xác suất ấy nhỏ đến độ có thể bỏ qua ngay. Màn chơi chỉ có tổng cộng sáu người, mỗi ngày hung thủ giết hai, lại thêm hồn ma giết được thêm một người nữa thì những kẻ còn lại biết chơi kiểu gì đây?

Hơn nữa đây cũng chỉ là màn chơi thứ ba, thứ tư của những người này, vốn cũng chẳng tới mức khó lắm.

Vậy là có thể bỏ qua tay lực lưỡng rồi.

Với Dư Tô mà nói, chàng trai trẻ là người đáng nghi nhất. Rất có thể cô gái giúp anh ta cũng vì thời gian suy nghĩ quá ngắn, không thể suy xét chu toàn được. Cô ta sợ tay lực lưỡng là hung thủ thật, nếu chàng trai chết thì cô ta cũng chẳng phải đối thủ của tay lực lưỡng.

Lúc này, ở ngoài sân, tay lực lưỡng đang giáng cho chàng trai một cú đấm vào thái dương, khiến anh ta bất tỉnh nhân sự.

Rồi sau đó tay lực lưỡng trở lại nhà cầm chiếc cuốc lên.

Cô gái thấy vậy cũng lùi về sau theo bản năng. Tay lực lưỡng liếc nhìn cô rồi lại quay đầu trông hồn ma đang lơ lửng trong không trung, tiến thẳng về phía chàng trai trẻ.

Sau khi anh ta rời đi, cô gái mới chạy ra cửa, lo lắng nhìn anh ta tiến về phía chàng trai, run giọng hỏi: "Em, em chắc chắn đó là hung thủ chứ? Lỡ như... chị, chị không muốn chết!"

Dư Tô không nói gì, thậm chí còn chẳng nhìn cô ta.

Luật chơi của hồn ma là không được lộ thân phận của mình trước người chơi, tốt hơn hết cô nên khóa chặt miệng, không làm những điều thừa thãi.

Tay lực lưỡng giơ cuốc lên cao, nhắm thẳng vào cổ họng chàng trai.

Máu tươi văng ra, bắn lên người tay lực lưỡng.

Sau đó, tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ vang lên.

Mắt Dư Tô hoa lên, chốc lát sau, cô nhìn thấy gian phòng khách quen thuộc và Đường Cổ đang ngồi cạnh mình.

Đường Cổ nhìn cô, mỉm cười: "Màn chơi này đúng là dễ thật."

Vương Đại Long ngồi thẳng dậy ngay, tò mò giục: "Mau xem hai người được tặng quà gì nào!"

Phòng Đình bước tới ngồi cạnh Dư Tô, vươn tay xoa đầu cô.

Dư Tô nghiêng đầu nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào.

Cô tựa đầu vào vai Phong Đình, mở ứng dụng kiểm tra.

Trong hòm thư vẫn là món quà thưởng tiền mặt trị giá lớn tới nỗi khiến người ta phải há hốc mồm. Nhận quà xong, Dư Tô bèn mở phần thưởng đạo cụ.

Vừa ấn nút nhận đạo cụ, đột nhiên Dư Tô sững lại...

[Viên đá cầu nguyện ma quỷ] Thể theo ý nguyện bản thân, người chơi có thể lựa chọn ở lại thế giới giả hoặc quay trở về hiện thực, chỉ có thể sử dụng một lần, xin người chơi hãy lựa chọn cẩn thận. Chú ý, người chơi chỉ có thời gian ba ngày để quyết định có sử dụng đạo cụ hay không, sau ba ngày, đạo cụ sẽ mất hiệu lực.

Cô cảm giác như có một tia sấm vừa đánh trúng đầu mình. Đầu cô trống không, máu huyết trong người như ngưng lưu thông, quên sạch cả cái hành động thuộc về bản năng như hít thở.

Có thể ở lại thế giới giả, hoặc quay trở về hiện thực... nghĩa là gì?

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là giả?!

"Sao vậy, tác dụng của hòn đá này là gì thế?" Phong Đình vươn tay ôm lấy vai cô, dịu dàng hôn lên trán Dư Tô.

Vương Đại Long cười khì khì, nói: "Chắc chắn là đá cầu sớm sinh quý tử rồi."

Đường Cổ mỉm cười, nói: "Hoặc là hòn đá đánh chồng chuyên dụng cũng nên."

Là giả?

Là giả?!

Giọng nói của họ cứ hệt như tiếng muỗi vo ve vang lên không ngớt, nhưng Dư Tô chẳng nghe nổi câu nào, đầu óc cô chỉ quanh quẩn với hai chữ "Là giả".

Một nghĩ đáng sợ đến độ khiến toàn cô lạnh ngắt bất giác hiện lên trong đầu cô. Sau khi hoàn thành màn chơi thứ mười bốn, rất nhiều người chơi đã lẩm bẩm hai chữ "Là giả" này...

Chẳng lẽ... sao... sao có thể như vậy?!

Dư Tô đã hoàn thành màn chơi thứ mười bốn rồi, thậm chí vượt qua cả màn chơi mười lăm, hơn nữa mọi chuyện cũng trôi qua tới chín trăm ngày rồi! Cô ở đây lâu tới vậy mà không phát hiện ra bất cứ chuyện gì kỳ lạ xung quanh, sao mọi thứ có thể là giả được?!

Nhưng... nếu là thật thì phần mô tả của đạo cụ có hàm ý gì?

Dư Tô nắm chặt hòn đá đen tuyền trong tay, tay cô đau đến mức mất cảm giác.

Không biết bao lâu sau cô mới chầm chậm ngẩng đầu lên. Cô nhìn Phong Đình, khàn khàn hỏi: "Các người là giả sao?"

Phong Đình sửng sốt, bật cười: "Em nói gì vậy?"

Anh vươn tay sờ trán Dư Tô: "Có sốt đâu nhỉ, có phải em gặp chuyện gì trong màn chơi không?"

Không có gì kỳ quặc cả, Dư Tô không phát hiện ra gì, không phát hiện ra bất cứ điều gì...

Cô nắm hòn đá chặt đến mức món tay cũng bắt đầu gãy, nhưng vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Nếu mọi thứ là giả thì sau khi sử dụng hòn đá cô mới thật sự hoàn thành màn chơi thứ mười bốn ư?

Vậy... có đáng để thử không?

Dư Tô nhắm chặt mắt, cố hồi tưởng lại nhiệm vụ số mười bốn của mình, nhưng vẫn chỉ nhớ được phòng khám bệnh với lũ quỷ thai nhi, chuyện về sau đã hóa hết thành cảm giác trống rỗng tuyệt vọng, bất lực, không để lại bất cứ ký ức nào trong cô.

Phải làm sao đây? Cô phải dùng hòn đá sao?

Mọi người đều không được thưởng món đạo cụ này, chỉ mình cô nhận được nó thôi. Vậy có nghĩa trong thế giới này chỉ có mình cô là thật, tất cả, tất cả những người khác đều là giả?!"

Dù Ứng dụng luôn thích chơi khăm người chơi nhưng chưa từng trao tặng những món đạo cụ bẫy họ.

Theo như mô tả của viên đá, hai từ "ở lại" thế giới giả và "quay trở về" hiện thực đã đủ để cô biết thế giới mình đang ở lúc này là giả rồi.

Nếu là vậy... thì đáng ra cô phải lựa chọn sử dụng đạo cụ không chút do dự mới phải thôi.

Nếu là giả, thì không nên lưu luyến, những người thân thật sự vẫn đang ở ngoài kia đợi cô!

Thời gian ba ngày suy nghĩ sao? Nếu đã biết là giả rồi thì cô không muốn ở lại đây thêm dù chỉ một ngày.

Dư Tô hít một hơi thật sâu, cắn môi siết lấy hòn đá, thầm đưa ra sự lựa chọn của mình.

Cơn choáng váng mất thăng bằng ập đến, khiến cô hôn mê mà chẳng còn cơ hội nhìn những người bên cạnh lần cuối.

-

Dư Tô dần tỉnh lại trong tiếc khóc nức nở và chửi rủa khe khẽ.

Vừa tỉnh dậy, đột nhiên một loạt những ký ức lộn xộn đã ùa vào đầu cô như thác lũ!

Dư Tô choáng váng, cảm thấy mình đang nằm ngửa, không thể mở mắt ra nổi.

Những ký ức cuộn trong đầu cô cũng được não bộ tiếp thu trong chừng ba mươi giây ngắn ngủi.

Đến lúc ấy Dư Tô mới nhớ ra tất cả mọi chuyện, tất cả mọi chuyện có liên quan tới màn chơi số mười bốn.

Bắt đầu từ phòng khám với lũ ma thai nhi, đến thế giới thứ hai chết chóc điên rồ, thế giới thứ ba nơi mình biến thành một đứa trẻ, thế giới thứ tư không rõ thực giả, rồi lại thế giới thứ năm... không có sự tồn tại của Ứng dụng, tiếp tục là thế giới thứ sáu chân thực cùng màn chơi số mười lăm...

Cô đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.

Cô ngơ ngác nằm trên giường, thậm chí còn quên cả mở mắt ra nhìn xung quanh.

Tiếng khóc rấm rức và mắng chửi khe khẽ bên tai cô dần trở nên rõ ràng.

Cô nghe có tiếng người phụ nữ đang than khóc, và một giọng nữ khác cất lời mắng mỏ: "Bà còn có mặt mũi nào mà khóc nữa? Con gái tôi đang yên ổn tử tế, thế mà vừa gặp bà lại đột nhiên ngất xỉu?! Bà nói đi, rốt cuộc bà đã nói gì với con bé! Sao tự nhiên nó lại ngất như vậy!"

Người phụ nữ vừa nói vừa khóc, bà run giọng: "Nếu sớm biết như vậy thì có chết tôi cũng không để con bé gặp bà! Ngày ấy bà suýt đã giết nó, giờ qua bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn còn muốn nó chết thêm một lần nữa sao!"

Người phụ nữ còn lại chỉ biết khóc, thỉnh thoảng lại thì thầm câu xin lỗi hoặc tôi không biết.

Sau đó, có giọng nam thở dài não nề, nói: "Thôi được rồi, mẹ bọn nhỏ, bác sĩ cũng đã nói rồi mà, con bé chỉ thiếu máu nên mới ngất thôi, truyền xong bình nước này là tỉnh thôi. Đừng trách bà ấy nữa, bà ấy cũng không ngờ đột nhiên con lại ngất xỉu như vậy."

"Ông còn nói giúp bà ta nữa à?!" Người phụ nữ giận dữ: "Mấy hôm nay con nó ở nhà yên ổn khỏe mạnh, vừa ra ngoài đã ngất xỉu, tôi không tin chỉ là do thiếu máu thôi! Có khi... Tiểu Ngư nhìn thấy bà ta, đột nhiên nhớ lại chuyện ngày nhỏ! Chắc chắn nó sợ quá nên mới bất tỉnh! Trời ơi, con gái đáng thương của tôi..."

Dư Tô cảm thấy như có người chạy tới lao vào người cô.

Dư Tô thậm chí còn không muốn mở mắt, hiện giờ cô không muốn nhìn thấy cái thế giới này một chút nào.

Hòn đá ấy vẫn lừa cô, đây không phải thế giới thực, đây vẫn là giả, đây vẫn là màn chơi số mười bốn, cô vẫn chưa thoát được, cô vẫn đang ở đây không thoát ra nổi....

Tất cả những ký ức của màn chơi số mười bốn khắc thật sâu, thật rõ ràng trong đầu cô. Không cần cố gắng hồi tưởng thì những cảm giác bất lực, đau đớn, kinh hoàng và tuyệt vọng ấy cũng cứ lần lượt cuộn trào trong đầu cô, mãi không nhạt bớt nổi.

Nếu nó cố tình xóa đi một phần ký ức để khiến Dư Tô hiểu lầm đây là hiện thực giống như những lần trước thì có lẽ sẽ còn dễ chịu hơn phần nào. Ít ra còn bớt đi được một phần ký ức.

Nhưng giờ cô lại nhớ tất cả mọi chuyện, từng cánh cửa Dư Tô cứ ngỡ là hy vọng bày ra trước mắt cô rồi lại khiến cô thất vọng, cái cảm giác bất lực rệu rã lại càng khiến cô tuyệt vọng hơn.

Thậm chí giờ cô còn phải trở lại cái thế giới mà mình không muốn về nữa.

Ở đây, người cô yêu đã cưới một nữ cảnh sát, hai người họ sống với nhau thật hạnh phúc, chẳng có chút quan hệ gì với cô.

Những người bạn cô cố gắng tiếp cận coi cô là một đứa điên, không muốn tiếp xúc với cô.

Cô chẳng có gì cả, thậm chí còn mất cả khoản tiền Ứng dụng thưởng.

Cô chẳng làm nên trò trống gì, còn xin thôi việc, về nhà ăn bám bố mẹ, giờ lại có thêm cả một người mẹ ruột vừa mới ra tù nữa!

Dư Tô không muốn nhìn thấy cái thế giới như vậy dù chỉ một giây! Dù người yêu hay bạn bè là giả thì cũng hãy trả họ lại cho cô!

Tại sao... cái trò chơi chết tiệt này vẫn chưa kết thúc?

Dư Tô nhắm chặt mắt, nhưng hàng lệ vẫn chầm chậm chảy xuống theo khóe mắt, rơi xuống tóc cô.

Nước mắt của Dư Tô khiến người phụ nữ đang nằm khóc nức nở trên người cô biết cô đã tỉnh lại rồi.

Bà Dư nhỏm dậy ngay lập tức, bà vịn hai vai Dư Tô, quan tâm hỏi cô: "Tiểu Ngư, con tỉnh rồi sao?"

Dư Tô không muốn mở mắt, nhưng cô cũng không thể không tỉnh dậy.

Cô hé mắt, thấy bà Dư đang vươn tay lau nước mắt cho mình, bà cười, nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!"

Tốt ư? Tốt chỗ nào?

Ông Dư cũng bước lại, ông cười nhìn cô, hạ giọng: "Con không sao chứ? Bác sĩ nói con bị thiếu máu, khi nào về nhà mẹ con sẽ làm cho con thêm nhiều món ngon để bồi bổ."

Sau lưng ông Dư là một bóng người gầy gò đang chầm chậm tiến lại.

Bà còn chưa lại gần, bà Dư đã quay đầu, cất giọng mang vẻ thù hằn: "Bà còn không đi đi mau lên? Bà lại đây nhỡ con gái tôi lại ngất nữa thì sao? Nó không muốn gặp bà, lần sau bà đừng có xuất hiện nữa!"

Cơ thể người phụ nữ nọ co rúm lại, bà đứng từ xa nhìn Dư Tô, vươn tay gạt lê rồi miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Được, tôi đi đây, giờ tôi đi đây... Tiểu An, mẹ xin lỗi con, về sau mẹ sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa, con đã có người bố người mẹ tốt rồi, con phải thật khỏe mạnh nhé..."

Vừa nói bà vừa lùi lại cửa phòng, ánh mắt chứa đầy day dứt và hối hận.

Dư Tô nhìn người phụ nữ mang gương mặt giống mình bước khỏi cửa, biến mất nơi góc ngoặt.

Cô chớp mắt, cô nén nước mắt, hít sâu một hơi rồi ngồi dậy, rút kim truyền nước biển ra rồi nói: "Bố, mẹ, chúng ta về thôi."

Dư Tô giật mạnh kim truyền ra mà còn chẳng buồn cau mày lấy một cái, khiến cả ông Dư lẫn bà Dư cùng sửng sốt.

Nhưng sau khi đưa mắt nhìn nhau, họ cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh cùng Dư Tô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui