Trò Chơi Chết Chóc

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Đám người kéo đến nhà Lý Nhị, để Từ Đình lại trước, Bạch Thiên thì một mình đưa đứa bé trai về nhà rồi chỉ lát sau đã trở về hội hợp lại với những người chơi khác.

Mà trong khoảng thời gian đó, họ không gặp được bất cứ người dân nào trong thôn.

Nếu không phải thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gà gáy, có khi người ta đã lầm tưởng đây là một ngôi làng chết.

"Có lẽ mọi người đang ở ngoài sân phơi thóc?" Tôn Chiêu Đệ nói: "Ở đó rất rộng rãi, có lẽ trưởng thôn đã gọi mọi người tới đó cả rồi."

Lý Vượng Đức nói: "Đi thôi, chúng ta cũng qua đó."

Bạch Thiên mở chiếc túi vải bò, thò tay vào quờ quạng, móc ra một con dao phay đưa cho người đứng cách anh ta gần nhất là Dư Tô: "Cầm đi."

Dư Tô không nhận, chỉ im lặng vén vạt áo rút ra một con dao được bọc vải dắt bên lưng quần.

Bạch Thiên nhướn mày, bật cười: "Tôi rất thích cô."

"..." Lời bày tỏ đến bất ngờ này là sao đây?

Phong Đình cũng mang theo một con dao đốn củi, trên người Lý Vượng Đức giấu một cái liềm, người duy nhất không mang vũ khí chỉ có Tôn Chiêu Đệ.

Bạch Thiên đưa cho cô ta con dao phay, phần mình lại lôi một con dao khác ra từ trong túi rồi đeo túi lên.

Năm người bọn họ giữ tốc độ vừa phải, cùng tiến về phía sân phơi thóc.

Cách sân phơi thóc vẫn còn xa, bọn họ chưa gì đã thấy đám người đang đứng chật kín khoảng đất trống, cũng nghe được tràng tiếng ồn ào huyên náo.

Đám dân làng xúm lại một chỗ, thậm chí mấy người phụ nữ cũng dắt theo cả trẻ con tụm chung lại, ai ai cũng đang mở miệng cất lời, trông dáng vẻ đều vô cùng kích động.

Người bị vây ở chính giữa nhất định chính là trưởng thôn, Dư Tô thấy ông ta hơi đáng thương, việc lần này đừng nói là trưởng thôn mà có là đạo trưởng cũng chẳng giải quyết được.

Năm người bước lại gần hơn một chút mới nghe được vài lời lớn tiếng từ đám tạp âm ồn ào hỗn loạn.

"Giờ rốt cuộc phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi yên đây chờ chết?"

"Có ma thật, trên đời này có ma thật!"

"Thôi xong rồi, chúng ta xong thật rồi!"

"Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem!"

"Làm sao bây giờ... chúng ta phải làm sao đây?!"

Lời đám dân làng thốt ra chỉ xoay quanh mấy vấn đề này, tất cả đều chất đầy vẻ hãi hùng và bất lực.

Mà lúc này đây, có một người đàn bà trung niên đứng ở phía ngoài cùng chợt nhận ra mấy người Dư Tô, trỏ vào đám bọn họ hô vang: "Á, cháu Lôi và đám trẻ đến rồi!"

Đám tạp âm nhỏ bớt đi rất nhiều, đám dân làng vội hướng mắt nhìn về phía năm người bọn họ.

Vương Thiết Trụ cũng lẫn trong đám người, nhưng giờ hắn ta đang ngồi bệt xuống, sắc mặt nhợt nhạt tái mét, xem ra hắn vẫn chưa hồi phục lại được sau cú đạp ban sáng của Dư Tô.

Nhưng giờ đang ở nơi đông người, hắn ta không sợ bọn họ nữa, dù rằng thân thể vẫn đau nhức khó chịu, nhưng hắn vẫn chỉ hướng Dư Tô mà mắng to: "Mày còn dám vác mặt về cơ à, hôm nay ông đây phải làm thịt mày!"

Phong Đình bước lên, chắn trước mặt Dư Tô: "Ông qua đây thử xem?"

Bạch Thiên rút dao ra, gương mặt hưng phấn bừng bừng: "Mau tới đây đi, mau lên!"

Vương Thiết Trụ: "..." Thôi bỏ đi, hắn không chọc nổi đám người này.

Im lặng một hồ, hắn ta làm bộ hung hãn hỏi họ: "Chúng mày bắt vợ tao đi đâu rồi?"

"Còn cả con trai tao nữa?!" Người đàn ông nhà họ Bạch tên Bạch Lai Phúc trợn trừng nhìn Bạch Thiên và Lý Vượng Đức bằng ánh mắt như muốn giết người, nói xong hắn ta còn vươn tay sờ phía sau gáy: "Hai chúng mày không chỉ cướp con tao mà còn đánh ngất vợ chồng tao, chúng mày đánh bọn tao đến mức chảy cả máu đầu đấy có biết không! Chúng mày cố tình muốn giết người!"

Tôn Chiêu Đệ vội nói: "Bọn tôi đã đưa Từ Đình đi rồi, giờ cô ấy đã tới trấn trên, đang ngồi xe rời đi rồi, mấy người đừng hòng bắt được cô ấy!"

Vương Thiết Trụ ngẩn ngơ một hồi, rồi thét "A" một tiếng thật lớn, dùng hết sức bật dậy từ dưới nền đất, định nhào tới, ra tay đánh người.

Nhưng hắn ta chỉ chạy được mấy bước bằng một tư thế quái dị hết mức, rồi lại ngã ruỳnh xuống đất.

Hắn ta vừa tức lại vừa đau, lại còn thấy bẽ mặt, bứt rứt đến đỏ bừng mặt, gân xanh cũng nổi lên chằng chịt, nhưng lại chỉ có thể nện huỳnh huỵch trên mặt đất, mắng chửi bọn họ liên hồi.

Bạch Lai Phúc nắm được mấu chốt trong lời Tôn Chiêu Đệ, vội hỏi: "Mày chỉ nói vợ Thiết Trụ được thả ra rồi, vậy còn con tao đâu? Chúng mày giấu con tao đi đâu rồi?!"

Bạch Thiên cười khẽ hai tiếng, nói: "Không phải lũ buôn người đều đi cướp người đó sao, ai bắt được thì là của kẻ đó, vậy nên bây giờ thằng nhóc kia là của tôi rồi. Nếu có bản lĩnh thì ông cứ đến bắt lại đi."

Đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy mà Bạch Lai Phúc lại lùi bước, há chẳng phải bảo hắn ta không có bản lĩnh sao?

Máu huyết hắn ta bỗng chốc dồn thẳng lên não, không thèm suy nghĩ gì mà vung tay lao thẳng về phía Bạch Thiên.

Hắn ta cứ nghĩ là dù trong tay Bạch Thiên đang cầm dao nhưng cũng chẳng dám chém người thật. Nhưng hắn sai rồi, Bạch Thiên không những dám chém, mà còn chém vô cùng dứt khoát.

Đến khi lưỡi dao khảm vào cánh tay Bạch Lai Phúc mới hiểu điều này.

Bạch Lai Phúc ngẩn ra trong chớp mắt rồi ngay sau đó thét lên một tiếng thảm thiết như lợn bị giết thịt.

Tay trái của Bạch Thiên vươn ra tóm lấy tay hắn, tay phải rút lưỡi dao đang cắm trên da thịt hắn ta ra, giơ dao lên chuẩn bị bổ thêm một nhát nữa xuống.

Dư Tô nhìn mà trợn mắt há mồm, cô không nghĩ trên đời lại thật sự có kẻ cầm dao chém người mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

Bạch Lai Phúc vội vàng trốn tránh, mắt thấy lưỡi dao chuẩn bị bổ thẳng xuống người mình, hắn ta dồn toàn bộ sức lực giãy tay ra, vừa chạy vừa bò về phía sau đám người.

Đám dân làng nhìn mà cũng ngây ngẩn, đến khi Bạch Lai Phúc đẩy bọn họ ra rồi hoảng hốt nép đằng sau, đám thôn dân mới hoàn hồn.

Lúc này trưởng thôn không thể không cắn răng mà mở miệng trước tiên: "Cháu Thiên, sao cháu có thể..."

Dư Tô không muốn kéo dài thời gian thêm, vì không muốn bọn họ tiếp tục lằng nhằng về chuyện này, cô vội nói: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là hồn ma giết người đó sao? Chuyện này còn chưa giải quyết được, tiếp sau đây toàn thôn chúng ta không ai chạy nổi được, tất cả đều sẽ phải chết!"

Nghe lời nhắc nhở của Dư Tô, ngoại trừ Bạch Lai Phúc tay mang thương tích, mặt cắt không còn giọt máu và Vương Thiết Trụ đang ngùn ngụt lửa giận, những người khác mới ý thức lại được chuyện quan trọng nhất cần để tâm hiện giờ.

Đã được chứng kiến sự ngông cuồng của Bạch Thiên, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ sệt, im lặng không dám nói một hồi, không còn ồn ào như khi trước nữa.

Dư Tô nhân lúc này nói luôn: "Chắc giờ mọi người đều tin trên đời này có ma quỷ thật rồi. Mấy người có thắc mắc tại sao những nơi khác đều bình yên mà chỉ có thôn Hướng Dương lại xảy ra chuyện ma hiện hồn giết người không?"

Tiểu Hoa lúc này đang đứng cạnh mẹ, cất tiếng hỏi: "Tại sao vậy Tiểu Thúy?"

Dư Tô liếc nhìn cô bé, ánh mắt quét qua đám dân làng, trầm giọng nói: "Chuyện lần này rõ ràng là do oan hồn trở về báo thù. Ai bụng dạ xấu xa người đó tự biết."

Gương mặt đám dân làng ai ai cũng lộ vẻ hốt hoảng sợ sệt, thậm chí có mấy người còn tỏ ra sợ hãi tột độ.

Dư Tô vừa dứt lời đã có người chỉ Vương Thiết Trụ, nói: "Không phải bảy năm trước Thiết Trụ có mua một cô vợ đó sao? Sau đó cô gái đó đang sống sờ sờ lại bị anh ta đánh chết!"

Vương Thiết Trụ biến sắc, vội vàng chen vào: "Chuyện xảy ra từ bao giờ rồi, tự nhiên anh đào ra làm gì! Nói như vậy thì năm kia Lý Thiết Đản cũng đánh chết vợ mình đó!"

Lý Thiết Đản bị lôi ra vội thanh minh: "Tôi không cố ý mà, chỉ là tôi tức quá mới đập đầu cô ta vào tường mấy cái, ai mà ngờ được cô ta bị đụng vài nhát thôi đã không chịu được!"

Hắn ta dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì, chỉ thẳng Vương Thiết Trụ, nói: "Mọi người cũng đừng quên người chết đầu tiên chính là người nhà Vương Thiết Trụ! Chắc chắn là người đàn bà ngày xưa bị anh ta đánh chết giờ trở lại báo thù! Mấy người quên mất bộ dạng khi chết của người đàn bà kia rồi sao? Toàn thân không có một chỗ nào tử tế lành lặn! Nếu có báo thù thì cũng chính là cô ta hiện hồn về trả thù!"

Thấy đám người xông vào xâu xé lấy nhau, Dư Tô vừa tức lại vừa buồn cười.

Tôn Chiêu Đệ cũng tức tới không kiềm chế nổi, giận dữ nói: "Dù sao hiện giờ cũng không đến lượt chúng ta chết, cứ đợi bọn họ chết gần sạch rồi thì chúng ta mới làm nhiệm vụ tiếp, tôi không muốn bỏ qua cho đám rác rưởi cặn bã này, tôi muốn tận mắt nhìn bọn họ phải chết!"

Lý Vượng Đức bình tĩnh nói: "Không được, bọn họ chết rồi thì chúng ta biết tìm đâu ra manh mối?"

Phía bên kia đám người càng lúc càng ồn ào ầm ĩ hơn, trưởng thôn vội lên tiếng cản bọn họ lại: "Đừng có nhao nhao lên nữa, bây giờ là lúc đùn đẩy trách nhiệm cho nhau sao?"

Đám người lập tức ngậm miệng, im lặng trở lại, nhưng vẫn lườm nguýt nhau không phục.

Có người trong đám dân làng cất tiếng: "Tôi chưa bao giờ mua vợ mua con gì, vậy con ma hiện hồn báo thù kia chắc sẽ không giết cả tôi chứ?"

Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, nói: "Trong mấy dân làng tối hôm qua bị giết cũng có mấy kẻ chưa bao giờ mua người."

Nghe được lời này, tên dân làng vừa mới thả lỏng được đôi chút đã lập tức căng thẳng trở lại.

Cho tới lúc này mấy người Dư Tô mới biết trong đám dân làng bị giết đêm qua đã có kẻ chưa từng tham gia buôn người.

Tuy rằng nói dường như tất cả đám người trong thôn đều là đồng phạm với nhau, nhưng những kẻ trực tiếp làm chuyện ác còn sống thì đáng lẽ cũng chưa tới phiên mấy kẻ đồng lõa. Nhưng mà đồng phạm đã chết rồi, vậy lẽ nào hồn ma kia bắt đầu ngẫu nhiên ra tay giết người?

Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thêm, không chừng cũng sắp đến lượt người chơi và NPC nhiệm vụ phải bỏ mạng.

Ngôi làng này vốn đã không nhiều người, nếu cứ theo tình hình mỗi đêm số người chết đều được nhân đôi lên như bây giờ, tối nay sẽ có tới mười sáu người phải chết.

Đến tối mai sẽ là ba mươi hai người! Vậy gần như toàn bộ người dân trong thôn sẽ đều bị giết sạch!

Thời gian còn lại của đám ngươi chơi không còn nhiều lắm.

"Hồn ma kia chắc hẳn là người phụ nữ bị Vương Thiết Trụ giết hại bảy năm trước." Phong Đình đột nhiên cất lời.

Tôn Chiêu Đệ hỏi: "Tại sao? Sao anh lại biết là cô ta?"

Phong Đình chầm chậm nói: "Người bị giết là hai vợ chồng già nhà họ Vương, bảy năm trước Vương Thiết Trụ cũng chỉ mới chừng hai mươi ba, hai mươi lăm tuổi, ở vùng sơn thôn hẻo lánh hoang vu như thế này, một mình hắn ta không thể mua nổi vợ, chỉ có thể nhờ vào tiền của cha mẹ cho. Nếu vậy thay vì bảo hắn ta mua vợ, không bằng nói bố mẹ hắn mua thì đúng hơn.

Còn có một chi tiết quan trọng khác, dù tất cả các nạn nhân đều chết rất thảm thương nhưng chỉ có hai vợ chồng già kia sau khi bị giết rồi cả người còn bị đổ đầy chất bài tiết. Như vậy có nghĩa họ chính là những kẻ hồn ma này căm hận nhất."

Tôn Chiêu Đệ nghe xong mấy lời này bèn gật đầu liên hồi, khâm phục nói: "Anh nói có lý lắm, nếu không có lời này của anh tôi cũng đã quên mất chi tiết này! Vậy có phải tiếp theo chúng ta cần nghe ngóng chuyện liên quan đến người phụ nữa kia không?"

Mọi người còn chưa kịp trả lời cô ta, Bạch Thiên đã lăm lăm con dao bước về phía Vương Thiết Trụ.

Lúc này Vương Thiết Trụ mới băng bó vết thương cho Bạch Lai Phúc xong, vừa ngẩng đầ lên đã thấy Bạch Thiên cầm dao phăm phăm bước tới.

Hắn ta suýt đã sợ đến bĩnh ra quần, vội run lẩy bẩy lùi sang một bên: "Lai Phúc, nó qua tìm anh đấy, tôi, tôi đi trước đây!"

Ai mà biết Bạch Thiên vừa nhấc tay, lưỡi dao đã dí thẳng vào mặt hắn ta, Bạch Thiên mỉm cười: "Đừng đi, tôi tới tìm ông đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui