31.
…
Trong nhà vệ sinh tối om, tên phản bội mời tôi một điếu thuốc nhưng tôi từ chối.
“…” – Tôi nhớ ra điều gì đó, “Cậu không sợ à?”
“Cái gì?” – Tên phản bội tập trung “xả lũ”.
“Không sợ tôi là hung thủ à?” – Tôi nhớ trong đám chúng tôi, tên phản bội là người nhát gan nhất năm đó.
“Lục Vũ, tôi biết cậu không phải là hung thủ.”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng đúng, tên phản bội đã biết về mối quan hệ của tôi với Tiểu Yêu.
“Trước đây tôi luôn nhìn thấy những học sinh hư hỏng hút thuốc trong nhà vệ sinh…” – Đầu lọc thuốc lá của tên phản bội lập lòe.
“Thực ra tôi cũng rất hư, hư hơn tất cả bọn họ. Chỉ là không ai biết điều đó cả.” – Anh ta nói.
“Tôi biết.”
Tôi tùy ý chêm vào một câu.
“Cậu biết cái gì?” – Tên phản bội chế nhạo một chút.
Tôi cau mày, dù đã nhiều năm không gặp nhưng anh ta vẫn khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
“Haizz, năm đó cậu và cô ấy tốt như vậy.” – Tên phản bội cảm khái, “Một cô gái tốt như vậy lại bị người ta đập vào đầu năm phát, hương tan ngọc nát.”
“Cậu nói xem, lúc đó cô ấy chắc chắn rất đau đớn phải không?”
“Lúc ch.ết trong tay vẫn còn cầm chặt chiếc túi.”
“Sợ bị người cướp mất, lúc cầm túi, tay đều bị cào xước.”
Tôi giật mình.
Tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Trong bóng tối, đầu lọc thuốc lá của anh ta lập lòe.
“Trên TV, chưa từng có người nào nói là năm lần…”
“Bởi vì bố mẹ tôi đều là người của Công an tỉnh.” – Anh ta nói như vậy.
“Nhưng cái túi mà cậu đang nói tới…” – Tôi vẫn đang truy hỏi anh ta.
“À, cái túi đó, bên trong là máy nhắn tin mà cô ấy muốn đưa cho cậu.” – Anh ta nhớ lại.
“Thậm chí còn để lại cho cậu một tin nhắn, nó là gì vậy…”
Chiếc máy nhắn tin đó.
Mãi cho đến khi cuối cùng đã phá án xong, cảnh sát vẫn không trả lại cho bố mẹ cô ấy.
Tôi đã truy hỏi đến cùng, và câu trả lời tôi nhận được là không có vật chứng nào như thế.
“Sao cậu lại biết trong túi có gì…” – Tôi ngơ ngác vươn tay ra.
Đầu lọc thuốc lá cháy dí thẳng đứng lên mu bàn tay tôi.
“Lục Vũ à.” – Anh ta dí dí đầu lọc thuốc lá, “Bố mẹ tôi là người của Công an tỉnh, bọn họ đã giúp tôi tìm một người chịu tội thay.”
“Cậu biết không, tôi nghĩ tôi bị ám ảnh với việc g.iết người trong mùa lũ.”
“Bởi vì khi nước vừa dâng lên, hiện trường và tang vật đều bị cuốn trôi hết.”
“Chỉ cần bắt bạn cùng bàn của cậu học thuộc lời thú nhận của tôi là được rồi.”
Dây thần kinh của tôi nhảy dựng lên không kiểm soát được.
Ngay lập tức, tôi nắm lấy cổ áo của anh ta.
“Tao có thể gi.ết mày ngay bây giờ!”
Nhưng anh ta vẫn mỉm cười:
“Cứ nói to lên, gọi hai người họ tới đây, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội biết được tôi đã làm gì đâu.”
Mắt tôi mở lớn như muốn rách cả mí mắt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta.
“Để tôi nói cho cậu biết lí do tại sao.” – Anh ta nói.
“Bởi vì tôi ghen tỵ với cậu.” – Anh ta nói, “Cậu có thành tích tốt, còn có cả nhân duyên.”
“Ngày đó anh Kiến đến đánh cậu, tôi còn tưởng rằng cuối cùng tôi cũng có thể hành ch.ết cậu.”
“Cuối cùng kết quả là cậu vẫn ở bên cô gái xinh đẹp như thế.”
“Cô ấy bị mù rồi à? Cậu đã bị đánh rồi, sao còn ở bên cậu chứ?”
“Thực ra cô ấy có ý với tôi, khi tôi bưng trà rót nước cho cô ấy, cô ấy sẽ mỉm cười với tôi. Điều này không phải là có ý với tôi sao?”
“Vừa ám chỉ với tôi, lại vừa ở bên cậu. Cái quái gì vậy, con khốn.”
“Các cậu đều cảm thấy cô ấy thông minh, nhưng thực ra cô ấy rất ngu ngốc.”
“Hôm đó cô ấy đến trường cũ tìm cậu. Trên đường đi, tôi nói với cô ấy rằng cậu xảy ra chuyện rồi. Tôi nói cậu bị anh Kiến bắt đi, cậu sắp bị anh Kiến đánh ch.ết. Cô ấy nghe vậy liền lập tức chạy theo tôi. Cậu nói xem, không phải cô ấy ngốc lắm sao?”
“Tôi cười ch.ết mất.”
“Khi tới nơi, tôi đã đánh vào sau đầu cô ấy một cái, kéo cô ấy vào trong con hẻm nhỏ.”
“Cô ấy sắp ch.ết rồi, lại trông không còn ưa nhìn nữa nên cuối cùng tôi chỉ có thể đập ch.ết cô ấy thôi.”
“Không cần phải nghĩ nữa, tôi cố ý kết ân oán sống ch.ết với lớp trưởng và anh Kiến rồi.”
“Cả hai người họ đều có chí khí cao, không có chuyện gì chưa gặp qua, chê xui xẻo.”
“Cậu nghe thấy cũng không sao. Không có chứng cứ, ai sẽ tin cậu đây?”
“Lục Vũ, ông đây chính là muốn nói cho một mình cậu biết.”
Anh ta mỉm cười, dùng một ngón tay chạm một cái vào mặt tôi.
“Đây là cách tôi dùng để hủy hoại đám người các cậu.”
“Hủy hoại các cậu chính là thành tựu lớn nhất đời tôi.”
“Bốp!” – Một tiếng vang thật lớn.
Đó là tiếng tôi đấm vào mặt anh ta.
(***) Nhị ngũ tử (二五仔) là đồ khốn kiếp, tên phản bội.
Từ đoạn này mình sẽ chuyển từ “tên phản bội” sang “tên khốn kiếp”, đại từ nhân xưng chỉ “anh Kiến” sẽ chuyển từ “hắn” sang “anh ấy” cho phù hợp với nội dung đoạn sau.
32.
Tôi giống như một con thú phát điên, nắm đầu tên khốn kiếp, kéo anh ta từ dưới sàn lên.
Lôi ra ngoài hành lang, đặt nửa người anh ta tựa vào lan can.
Mắt tôi đỏ hoe, một tay lấy con dao nhỏ ra.
“Lục Vũ, cậu đang làm gì vậy?!” – Nghe tiếng hỏi, là anh Kiến và lớp trưởng chạy tới.
“Hắn vừa thừa nhận mình là hung thủ! Là hắn!! Là hắn!!!”
Nhưng giây tiếp theo, tôi đã bị anh Kiến lao tới đè xuống.
Anh Kiến cũng kinh sợ, “Cậu vừa nói gì vậy?!”
Tên khốn kiếp suýt ngã xuống cầu thang nhưng lớp trưởng đã dùng hết sức lực để kéo anh ta lại.
“Chờ một chút!” – Tên khốn kiếp hét lên: “Hắn đang nói dối! Chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ thì hắn đột nhiên nổi điên muốn gi.ết tôi!”
“Mả mẹ nó mày…”
Tôi giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh Kiến giữ chặt, phát ra từng tiếng hét không cam lòng.
Tôi sẽ gi.ết anh ta.
Tôi sẽ gi.ết anh ta!!!!!
“Tôi biết rồi! Lục Vũ mới là hung thủ!! Hắn biết, một khi Âm sai rời đi, cô ấy trở về thì hắn sẽ bị bại lộ! Cho nên hắn nhân lúc này muốn gi.ết chúng ta, gi.ết từng người một!”
Tên khốn kiếp hét lên:
“Hung thủ ẩn náu nhiều năm như vậy làm sao có thể thừa nhận bản thân đã làm chứ? Các cậu ngẫm lại mà xem! Lời nói của Lục Vũ không có căn cứ nào cả!”
“Hắn chắc chắn đang lo lắng sắp bị bại lộ!” – Anh ta lớn tiếng nói.
Tôi giãy giụa nhưng lại bị anh Kiến đẩy ngã mạnh xuống đất lần nữa.
Đầu tôi đập xuống đất một cái, ong ong ù đi.
Đau quá.
Năm đòn mà Tiểu Yêu phải chịu năm đó chắc là đau lắm.
33.
Khi tỉnh táo lại, tôi mới nhận ra mình đã trúng kế.
“Tên khốn kiếp cố tình khiêu khích tôi, là vì muốn khiến tôi trông như một kẻ điên, tiện đổ hiềm nghi lên đầu tôi.”
“Hắn chắc chắn rằng sẽ không có ai tin hung thủ lại thừa nhận bản thân gi.ết người.”
“Bằng cách này, việc tôi xác nhận lời của hắn đều không thể xác thực được.”
“Ngược lại, hắn có thể mưu hại nói tôi đang nói nhảm, nói tôi là hung thủ.”
“Như vậy hắn mới có cơ hội bỏ qua giai đoạn xác định hung thủ, trực tiếp ép tôi hỏi câu hỏi thứ ba không được hỏi!”
Trong phòng học, anh Kiến dùng quần áo trói tay chân tôi lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào tên khốn kiếp, “Nói không sai, đó là kế hoạch của mày.”
Lớp trưởng nói thầm với anh Kiến: “Xem ra cậu ấy không bị điên.”
Tên khốn kiếp ngồi cạnh anh Kiến.
Tôi biết bây giờ anh Kiến không tin ai cả, nhưng thực ra là đang trông chừng anh ta.
Chỉ là tôi đã lấy con dao ra nên buộc phải trói tôi lại.
“Sao không báo cảnh sát đi?” – Tên khốn kiếp quyết tâm đóng vai một người vô tội.
Đúng vậy, đây không phải là mục đích của anh ta à.
Quậy đục nước, náo loạn đến mức khiến cảnh sát phải tới thì đương nhiên việc gọi hồn sẽ kết thúc.
“Ngược lại, tôi đang thắc mắc, đồn cảnh sát có thuyền à? Hay cảnh sát sẽ bơi tới giải quyết vụ án cho cậu?” – Lớp trưởng phản bác lời anh ta.
“Dùng não đi.” – Tôi nhìn lớp trưởng, “Hôm đó là cậu đã bảo tôi ở lại, tôi không hề đi ra ngoài! Hơn nữa, sao tôi lại làm thế?!”
Lớp trưởng đã hiểu ra.
“Đúng, là tôi đã bảo cậu ấy đừng đi mà.”
Cậu ta lập tức nhìn chằm chằm về phía tên khốn kiếp với vẻ mặt nghi ngờ.
“Đợi đã! Cậu có luôn ở cùng hắn cả ngày hôm đó không?” – Tên khốn kiếp hỏi.
“Không.”
“Vì vậy cậu không thể nào phán đoán được hắn đã chờ ở trường cũ bao lâu. Có thể hắn đã chạy đi không lâu sau đó!”
“Nhưng Lục Vũ có quan hệ tốt với cô ấy như vậy…”
“Lòng người khó đoán. Tôi đã gặp rất nhiều phạm nhân, trong đó có một số kẻ có đam mê đặc biệt, chính là muốn dùng việc hủy hoại người khác để đạt được khoái cảm.”
Tên khốn kiếp kiên định nói:
“Có lẽ hắn cũng là loại người này. Vừa rồi các cậu cũng đã thấy những gì hắn làm với tôi rồi đấy!”
Tôi giãy giụa muốn đứng dậy, tên khốn kiếp vội lùi lại.
“Ít nhất có một chuyện đã rõ.”
Lúc này, Quan Sơn Nguyệt đã lâu không nói chuyện mới lên tiếng.
“Nếu không phải anh thì là anh ta.”
“Trời mưa vẫn chưa tạnh. Chúng ta còn nhiều thời gian trước khi cô ấy trở lại.”
Cơn mưa to vẫn đang trút xuống.
34.
“Mẹ kiếp.” – Lớp trưởng mắng, nhưng lại hưng phấn xoa xoa tay.
“Cậu hưng phấn cái gì?” – Anh Kiến hỏi cậu ta.
“Mẹ kiếp, món nợ của tôi cuối cùng cũng có thể giải quyết được rồi. Bố mẹ anh cũng muốn phục chức vụ ban đầu, anh không vui sao?”
“Bây giờ tôi chỉ muốn giúp cô ấy báo thù.” – Anh Kiến nhìn tôi và tên khốn kiếp.
Tôi chăm chú nhìn tên khốn kiếp.
Anh ta vẫn làm vẻ mặt vô tội đó.
“Tên khốn kiếp.” – Tôi nói.
“Tao biết, mày cảm thấy mình đang “dối trời vượt biển” *, đây chính là điểm sáng nhất trong cuộc đời mày, điều mày lo lắng nhất chính là không có ai biết.”
* Man thiên quá hải (瞒天过海): Dối trời vượt biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Lợi dụng lúc trời sương mù mà lẩn trốn, vượt qua hay hành động ngay trong lúc sương mù. Ý muốn nói là ta phải tung hoả mù để đối phương không biết ý đồ thật của ta, làm đối phương buông lỏng sự phòng thủ để giúp ta đạt được mục đích.
“Đặc biệt là tao không biết.”
“Thật tự hào về mày, ngay cả khi bọn tao đều nhận định rằng mày là hung thủ.”
“Chứng cứ trước kia đã không còn, không ai có thể làm gì được mày.”
“Mày đoán chắc rằng cho dù cuối cùng có báo cảnh sát thì cũng không thể bắt được mày. Đúng không?”
Tôi dừng lại một chút.
Tôi cũng kịp phản ứng lại.
“Thực ra đêm nay mày đến đây chỉ để tìm niềm vui thôi. Tên khốn kiếp.”
“Bởi vì đối với mày mà nói, đây chỉ là một trò chơi không thể thua được.”
“Trước khi bọn tao nhận định mày là hung thủ, mày có thể xem bọn tao tự làm trò cười cho thiên hạ, lại chứng minh thành tựu năm đó của mày lần nữa.”
“Sau đó, chạy đến trước mặt tao, tuyên bố mày là người chiến thắng.”
“Đó mới là lí do duy nhất khiến mày có mặt ở đây đêm nay.”
“Đến cuối cùng, ngay cả khi mày bị phát hiện.”
“Bọn tao cũng chỉ có thể nhìn mày ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Bởi vì.”
“Một nhân viên thu ngân siêu thị, một ông chủ quán đồ nướng, một giám đốc công ty mắc nợ rất nhiều.”
“Bọn họ đã là một đám thua cuộc, không thể làm gì được.”
Thật là một kế hoạch hoàn hảo.
Hóa ra anh ta đã thắng tất cả chúng tôi ngay từ khi mới lên kế hoạch này.
“Chỉ chịu chơi loại trò chơi không thể thua này.” – Tôi cười nhạo.
“Mày thực sự vẫn luôn là một người nhát gan như vậy.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” – Tên khốn kiếp mở to đôi mắt vô tội kia.
Tuy nhiên, khi nghe thấy tôi cười nhạo anh ta, tâm trạng của anh ta rõ ràng đã thay đổi.
“Cậu càng bịa đặt thì càng bị nghi ngờ hơn đấy. Lục Vũ.” – Anh ta kiềm chế bản thân.
“Nhưng tên khốn kiếp à, mày không chắc chắn có thể thắng đâu.” – Tôi nhìn anh ta.
“Bởi vì mày không tính tới một việc.”
“Gọi hồn là có thật.”
“Cô ấy vẫn luôn dõi theo mày, tên hung thủ này.”
“Mà tao đang ngồi đây.”
“Tao đã biết câu hỏi thứ ba là gì rồi.”
“Tao không quan tâm người khác nghĩ gì về tao hay pháp luật phán tội tao ra sao.”
“Đêm nay tao và cô ấy sẽ gi.ết mày.”
35.
Hơi thở của tên khốn kiếp ngừng lại.
Đúng vậy, làm sao tôi có thể quên được.
Anh ta có thể thiết kế cái bẫy để hại tôi.
Tất nhiên tôi cũng có thể thiết kế cái bẫy cho anh ta.
“Trên đời này không có ma quỷ.” – Tên khốn kiếp nói.
“Này, tôi đang nghe đấy.” – Quan Sơn Nguyệt bất mãn nói một câu.
“Đúng vậy, loại người như mày làm sao có thể tin được trên đời này có ma quỷ.”
“Nếu không, lúc ở trong nhà vệ sinh, mày đã không làm tổn thương tao bằng chân tướng sự việc.”
Tôi nói.
“Tên khốn kiếp, tao muốn cảm ơn mày đã thành thật vì đã để tao nhìn thấu mày.”
“Mày cảm thấy mình rất đặc biệt. Mày cảm thấy cả thế giới đều xoay quanh mày.”
“Nhưng hiện thực lúc đó lại giày vò mày.”
“Mày không có thành tích, cũng không có bạn bè.”
“Mày đóng vai em trai của anh Kiến, nhưng mọi người thậm chí không coi mày là em trai của anh ấy, coi mày như súc sinh mà sai khiến.”
“Mày khóc rất nhiều vào ban đêm.”
“Giấu mình trong chăn, oán trách rằng bọn tao đã cướp đi cuộc sống của mày.”
“Mày ghét lớp trưởng. Cái gì cậu ta cũng biết một chút, cướp đi trí tuệ của mày.”
“Mày ghét bạn cùng bàn của tao, người hay vẽ vời, cướp đi tài năng nghệ thuật của mày.”
“Mày không hiểu tại sao tao bị bắt nạt mà vẫn được cô ấy thích.”
“Dù chỉ một ánh mắt hay động tác nào mà cô ấy tùy ý làm đều bị mày hiểu thành đang ám chỉ với mày.”
“Mày ghét việc tao chắc chắn đã dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó để cướp cô ấy đi.”
“Nhưng để tao nói cho mày biết.”
“Bọn tao không cướp mất bất cứ thứ gì của mày cả.”
“Không có bọn tao, mày vẫn sẽ là bùn nhão.”
“Không có bọn tao, mày cũng chỉ có thể làm em trai của người khác, theo sau mông người ta, hút thuốc lá.”
“Không có bọn tao, trong mắt cô ấy sẽ hoàn toàn không có mày!”
“Bởi vì mày chính là rác rưởi!”
“Bây giờ mày đang đắc ý, bây giờ mày đã đứng lên được.”
“Nhưng vô dụng thôi, những gì mọi người nhớ tới mày chỉ có việc năm đó mày bị gọi là tên khốn kiếp. Thậm chí mày của năm đó còn không bằng cái rắm của mày!”
Tên khốn kiếp bỗng nhiên đứng dậy, cả lớp trưởng và anh Kiến đều ngăn cản anh ta.
“Tên khốn kiếp!” – Tôi hét lên, “Từ nay về sau tao sẽ không làm gì nữa, chỉ đi nói với mọi người rằng mày là tên khốn kiếp!”
“Mày có thể nhờ bố mẹ mày bắt tao.”
“Sau khi tao ra ngoài, tao sẽ tiếp tục đi tuyên dương khắp nơi!”
“Trừ phi mày gi.ết ch.ết bọn tao, nếu không ở trong mắt người khác, mày mãi mãi là tên khốn kiếp!”
“Cái tên này sẽ đi theo mày cả đời!”
“Cậu nói cái rắm gì vậy! Con mẹ nó những gì cậu nói đều do cậu tự bịa ra!”
“Vậy tại sao khi ở trong nhà vệ sinh, mày lại dí đầu lọc thuốc vào mu bàn tay tao?” – Tôi mỉm cười.
Tên khốn kiếp lập tức ngây người.
Anh Kiến kịp phản ứng lại, chạy đến trước mặt tôi, nhìn qua, thấy vết sẹo do bị bỏng vẫn còn trên đó.
“Là vết thương mới.” – Anh Kiến nói.
Mọi người nhìn tên khốn kiếp, trên trán anh ta toát mồ hôi lạnh.
Cơ thể anh ta bắt đầu run nhè nhẹ.
Anh ta cũng hiểu rằng tôi đang tính kế anh ta.
Tôi đang ép anh ta phải thú nhận.
Nếu không, anh ta chỉ có thể thừa nhận rằng những chuyện xấu xa trong quá khứ mà anh ta đã không tình nguyện thừa nhận đều là sự thật.