Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Edit: Tuladen

Nghe nói như thế, sắc mặt Hoắc Thái Vi kinh hãi nhìn về phía Giang Ánh Tuyết, “Thím ba tương lai, lời này thím không thể nói lung tung, theo tôi được biết, luật sư Cố không có đối tượng trong lòng.”

Giang Ánh Tuyết che miệng cười: “A..., phải không? Vậy có thể là thím lầm.”

Lập tức không nói thêm nữa, nhưng trong mỗi lời nói của cô đều truyền đạt về phía Hoắc Thái Vi một ý tứ: Ngay cả tôi cũng biết luật sư Cố có đối tượng trong lòng, nhưng cô lại không biết, ha ha ha a...

Hoắc Thái Vi mím môi, vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ: “ Thím ba tương lai, thím nói với tôi một chút! Người trong lòng luật sư Cố là ai?”

Vẻ mặt Giang Ánh Tuyết có một chút khó xử: “Thật ra, thím cũng chỉ suy đoán, cũng không phải chính tai nghe luật sư Cố nói, đại khái chỉ là lời đồn mọi người nói.”

Cô ta càng nói như vậy, Hoắc Thái Vi lại càng tò mò.

“Ai ôi! Thím ba tốt của cháu! Thím đừng treo ngược khẩu vị của cháu, về sau thím nghe được bất kỳ tin gì về luật sư Cố đều nói với cháu!”

Hoắc Thái Vi ôm cánh tay của cô ta, dứt khoát bỏ hai chữ “Tương lai” gọi cô ta, Giang Ánh Tuyết nghe thấy tâm tình rất tốt.

Cô ta ra vẻ khó xử nói: “Thật ra là có nữ phiên dịch trong công ty chúng ta là bạn học thời trung học của luật sư Cố, dường như quan hệ hai người cũng không tệ lắm, nên mọi người mới có lời đồn, thím cảm thấy không thể tin.”

Hoắc Thái Vi nhíu mày: “Bạn thời trung học? Tên là gì?”

Giang Ánh Tuyết nở nụ cười: “Ai còn không mấy người bạn thời trung học! Thím nhìn cháu căn bản không cần quan tâm, thay vì tốn thời gian ở trên người người khác, còn không bằng tốn nhiều tâm tư ở trên người luật sư Cố.”

Hoắc Thái Vi vừa nghe, cũng biết có đạo lý: “Thím ba, thím nói rất đúng, thấy tình cảm thím với chú tam tốt như vậy, cháu rất hâm mộ! Về sau không có việc gì thím phải dạy cháu nhiều chút.”

Giọng nói cô ta ngọt ngào động lòng người, hoàn toàn coi Giang Ánh Tuyết như người thân...

Giang Ánh Tuyết cười đến hạnh phúc: “Vậy về sau chúng ta nên lui tới nhiều.”

Hoắc Thái Vi liên tục gật đầu: “Đó là đương nhiên.”

Sau khi đợi Hoắc Thái Vi rời đi, Nụ cười trên mặt Giang Ánh Tuyết trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, tình cảm cô với Hoắc Kỷ Thành tốt sao?

Có lẽ chỉ có người ngoài cảm thấy như vậy.

Làm bạn gái như cô ta, có phải quá thất bại không?

Ngay lúc cô ta đang suy nghĩ nhỏ mọn của mình, bỗng nhiên nhận được điện thoại của em gái Giang Ánh Thần.

“Chị hai, đường đường bộ phận pháp vụ của tập đoàn Đế An nhiều tinh anh như vậy cũng không tìm thấy một người có thể lên tòa án sao? Lại phải tốn nhiều sức mời ngũ thiếu nhà họ Cố qua như vậy, thật đúng là dụng tâm lương khổ!”

Giọng Giang Ánh Thần không âm không dương, Giang Ánh Tuyết nghe mà nhíu mày.

“Giang Ánh Thần, nếu cô gọi điện thoại đến chỉ nói cái này, tôi thật sự không thời gian nghe cô lải nhải. Mặt khác, xin khuyên cô một câu, chuyện nội bộ tập đoàn Đế An một chút không liên quan với cô, có nói nhiều như vậy để làm gì?”

Dứt lời, thì chuẩn bị cúp điện thoại.


Tình hình bây giờ, cô với Giang Ánh Thần đã như nước với lửa.

“Chị hai, đừng gấp như vậy! Em cố ý gọi điện thoại cho chị đương nhiên không phải nói cái này, ngày kết hôn của em với Cẩm Dương đã định xuống, là mùng tám tháng sau.”

Trong giọng nói của Giang Ánh Thần rõ ràng có đắc ý, mặc dù ngày kết hôn định ra gặp phải một chút khó khăn, nhưng đến cùng đã đi trước Hoắc Kỷ Thành với chị hai rồi.

Nghe đến đó, tay Giang Ánh Tuyết cầm di động nắm thật chặt, không ngờ Giang Ánh Thần vẫn nhanh một bước.

“Vậy thì chúc mừng.”

“Cảm ơn chị hai chúc phúc! Đến lúc đó chị làm phù dâu có một không hai của em, đến lúc đó chị hai nhớ cướp hoa cưới đến tay, nói không chừng rất nhanh cũng có thể xuất giá.”

Giang Ánh Tuyết tức giận đến ngón tay phát run: “Em gái xuất giá, chị gái nào dám làm phù dâu, chị thấy em nên chọn phù dâu khác thì tốt hơn!”

Sau đó, trực tiếp cúp điện thoại.

Tức giận ném cốc nước trên bàn xuống đất vỡ vụn!

Có người đi qua bên ngoài phòng làm việc của cô ta, sợ tới mức bả vai co rụt lại, tổ trưởng Giang làm sao thế?

Trong phòng làm việc, Giang Ánh Tuyết tức giận đến mặt tím lại, em gái của cô này, từ nhỏ không hợp với mình, bây giờ kết hôn còn đi trước mình.

Này cũng thôi, người cô ta gả lại còn là cháu trai của bạn trai mình, biết rõ cứ như vậy về sau hai người sẽ như nước với lửa, nhưng cô ta vẫn không chùn bước, mà thỉnh thoảng gọi điện thoại đến để kích động mình.

Cô làm sao có thể có em gái như vậy!

Cùng lúc đó.

Trong văn phòng của Hoắc Kỷ Thành.

Trình Sâm trầm giọng nói: “Boss, mới vừa nhận được tin, bên ông cụ đã đồng ý hôn sự của Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần.”

Ngón tay Hoắc Kỷ Thành gấp khúc, khẽ gõ mặt bàn, “A...?”

Trình sâm tiếp tục nói: “Nghe nói là bởi vì Giang Ánh Thần thiếu chút nữa cắt cổ tay tự sát “

Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua lạnh lẻo: “Hay cho một Giang Ánh Thần, ngược lại rất có tâm cơ.”

Trình Sâm gật đầu: “Đúng vậy, nếu không phải cô ta ầm ĩ, chỉ sợ ông cụ cũng không đồng ý hôn sự của cô ta với Hoắc Cẩm Dương nhanh như vậy, bên anh cả chỉ sợ đã nhặt được bảo bối.”

Hoắc Kỷ Thành cười lạnh: “Chút mánh khóe nhỏ của cô ta thì có lợi gì? Rất nhiều chuyện trong lòng ba hiểu rõ, chẳng qua cho cái bậc thềm để bọn họ đi xuống thôi.”

Trình Sâm phụ họa nói: “Boss nói đúng, bên anh hai kia sau khi biết được tin này tức giận không chịu được, tính thân thiết với người.”

Trong lòng Hoắc Kỷ Thành hiểu rõ: “Vẫn giữ vững quan hệ không gần không xa, càng là lúc này, càng không thể nóng vội.”


Trình sâm vuốt cằm: “Thuộc hạ hiểu rõ.”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày không nói gì, nếu lúc này anh thân thiết với anh hai quá, chỉ sợ ba sẽ có điều không hài lòng.

Huống chi, anh cũng không có cần anh hai giúp, chỉ cần anh ta không gây chuyện cho mình là được.

“Trong khoảng thời gian này nhìn thật chặt bên anh cả với anh hai, luôn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ.”

“Vâng.”

Sau khi Trình Sâm rời khỏi đây, Hoắc Kỷ Thành đang suy tư bước cờ tiếp theo nên đi như thế nào, có lẽ mượn hôn lễ Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần lần này khiến cho ba bỏ suy nghĩ để anh cưới Giang Ánh Tuyết.

****

Hôm nay anh cả nhà họ Hoắc vô cùng vui vẻ, người một nhà đều ở trong bầu không khí vui vẻ sung sướng dào dạt.

“Ánh Thần! Trong khoảng thời gian này con nhất định phải dưỡng thai cho thật tốt, ngàn vạn lần không cần làm bất cứ việc gì, nếu Cẩm Dương dám khi dễ con thì nói cho chúng ta biết, ba nhất định giúp con giáo huấn tiếu tử thối này!”

Trên mặt Hoắc Kỷ Vĩ cười thành một đóa hoa.

Trên cổ tay Giang Ánh Thần vẫn buộc băng gạc, sắc mặt tái nhợt suy yếu: “Ba, Cẩm Dương rất tốt với con, lần này đều do tự con không cẩn thận.”

Cô ta nói với vẻ mặt uất ức.

Lý Bình yêu thương lôi kéo tay cô ta: “Ánh Thần, ba mẹ đều hiểu nỗi khổ tâm của con, lần này không phải con nhan trí, bên ông nội con chỉ sợ cũng không đồng ý hôn sự của con với Cẩm Dương nhanh như vậy, nhưng sau này cũng phải thật cẩn thận, đứa bé mới hơn hai tháng, nhưng vẫn ở thời kỳ nguy hiểm, không thể sơ suất.”

Giang Ánh Thần gật đầu: “Mẹ, con biết rõ.”

Hoắc Cẩm Dương vội mở miệng: “Ba, mẹ, Ánh Thần mới ra viện, thân thể còn chưa khôi phục, con đỡ cô ấy đi lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Hoắc Kỷ Vĩ với Lý Bình liên tục gật đầu: “Ừ, đi đi!”

Sau khi bọn họ lên lầu, Hoắc Kỷ Vĩ vẫn khó nén vui sướng trên mặt: “Cẩm Dương có thể lấy Ánh Thần thật đúng là nhặt được bảo bối.”

Lý Bình có chút lo lắng: “Còn em cảm thấy tâm tư Ánh Thần có chút quá nặng không, về sau con trai của chúng ta có thể chịu thiệt!”

Hoắc Kỷ Vĩ tức giận liếc mắt nhìn vợ: “Bà nói cái gì đấy! Bây giờ Ánh Thần làm thế không phải vì nhà chúng ta sao? Lời này nếu như bị con bé nghe thấy sẽ đau lòng rất nhiều? Tâm tư con bé nhiều đều dùng vào lúc mấu chốt, muốn tôi nói, về sau con bé tuyệt đối sẽ là người trợ giúp Cẩm Dương trên công việc!”

Lý Bình bị chồng răn dạy có chút không cam lòng: “Tôi biết bây giờ con bé một lòng một dạ vì nhà chúng ta, tôi chỉ lo lắng về sau thôi!”

Hoắc Kỷ Vĩ uống một ngụm trà: “Phụ nữ hiểu biết ngắn! Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết được đã lo lắng về sau, quan trọng nhất trước mắt chúng ta làm cho Cẩm Dương ngồi trên vị trí người thừa kế tập đoàn Đế An, cái khác đều là thứ yếu!”

Lý Bình dứt khoát không lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.


Tính tình con trai của bà, bà hiểu rõ nhất, không có tâm địa gian giảo như Giang Ánh Thần, mặc dù trước mắt cô ta giúp con trai rất nhiều, nhưng về sau…

Chỉ sợ con trai không đấu được tâm cơ của cô ta, cái nhà này, sớm hay muộn đều do cô ta làm chủ.

Nếu không phải tình huống bây giờ đặc biệt, bà thật lòng không muốn Giang Ánh Thần làm con dâu của bà.

Hoắc Kỷ Nghiệp con thứ hai nhà họ Hoắc là vẻ mặt mây đen, mắt thấy anh cả lập tức muốn cùng nhà họ Giang trở thành thong gia, mà con gái mình còn không thấy chút bóng dáng, bảo ông sao không nóng nảy?

Hoắc Kỷ Lan nghĩ biện pháp nói: “Nếu không, chúng ta cũng học chiêu nấu gạo thành cơm?”

Đinh Mai vừa nghe thì không đồng ý: “Không được! Thái Vi còn nhỏ, hơn nữa chưa chắc lấy con gái nhà mình.”

Hoắc Kỷ Nghiệp liếc mắt nhìn vợ: “Bà là đàn bà biết cái gì! Bên anh cả đã nhanh chân đến trước, chúng ta ngồi chờ chết nữa vậy thì sex vĩnh viễn không thể đứng dậy! Thái Vi năm nay đã 23 tuổi, cũng nên lập gia đình, hơn nữa chính con bé cũng nói, ngoại trừ Cố Nam Châu sẽ không lấy chồng.”

Đinh Mai vội la lên: “Như thế nào đi nữa, Thái Vi nhà chúng ta cũng là con gái, nào…”

Bà đang nói còn chưa xong đã bị Hoắc Kỷ Lan ngắt lời: “Chị dâu, chị cũng đừng gấp, bọn em chỉ có nghĩ vậy, cụ thể còn phải hỏi qua Thái Vi mới được, nếu con bé không chịu, bọn em đương nhiên không thể ép con bé.”

Hoắc Kỷ Nghiệp chợt giành nói: “Chuyện này nhất định làm như vậy mới được!”

Đinh Mai gấp đến độ nước mắt chảy ra, phải nói cả đời này bà hối hận nhất chính là chỉ sinh đôi hai con gái, nếu có con trai, thì không cần con gái bà vất vả như vậy.

Làm người mẹ, bà đương nhiên không hy vọng con gái mình bán thân thể đi để đổi lấy những danh lợi hư vô đó.

Bà vẫn cảm thấy cuộc sống như bây giờ rất tốt, tranh vị trí người thừa kế để làm gì? Nếu anh cả muốn tranh để cho anh ta tranh, cần gì phải kéo Thái Vi vào?

Bà chỉ hy vọng con gái gả cho một người đàn ông yêu con bé, cái khác, bà cũng không yêu cầu xa vời.

Mắt thấy anh hai với chị dâu sắp cãi nhau, Hoắc Kỷ Lan vội vàng giảng hòa: “Anh, chị dâu, chúng ta đều là người một nhà, cần gì tổn thương hòa khí, em thấy việc này vẫn nên hỏi qua Thái Vi mới được.”

Nghe cô em chồng nói muốn trưng cầu ý kiến con gái, lúc này Đinh Mai mới không lên tiếng.

Mặc dù Hoắc Kỷ Nghiệp rất muốn dùng phương pháp này, nhưng suy xét đến thanh danh con gái nhà mình, hơn nữa, nếu như bị ông cụ biết, chỉ sợ mình không gánh nổi.

*****

Buổi trưa.

Bùi Tử Ninh cùng đồng nghiệp đến nhà ăn ở bệnh viện, mới vừa đi đến cửa thì nhìn thấy một đám ý ta với thực tập sinh xinh đẹp mới tới vây quanh một người đàn ông bắt chuyện.

Sở Kiều cười nói: “Tôi thấy bác sỹ Bạch mới tới bệnh viện chúng ta thật sự rất được hoan nghênh, vẫn chưa đến một tuần, toàn bộ cô gái chưa lập gia đình ở bệnh viện đều đã thành fan của anh ta, một đám không có việc gì làm liền chạy đến phòng làm việc của anh ta.”

Mặt Bùi Tử Ninh trầm xuống không nói gì, đối với rầm rộ này, cô đã sớm coi như không thấy gì rồi.

Trong trường đại học, Bạch Trì Đình là nhân vật hot boy nổi tiếng ở khoa y trường đại học T, mặc kệ anh ta xuất hiện ở đâu, đều đã dẫn phát oanh động.

Con gái theo đuổi anh ta nhiều vô số kể, nhưng dù vậy, bên cạnh anh ta vẫn không có bạn gái.

Bùi Tử Ninh là sinh viên đại học năm nhất vừa nhập học, ở khoa y tổ chức đón người mới đến tiệc đốt lửa chơi trò chơi “Ngọn đèn tình nhân”, cô trời xui đất khiến trở thành một đôi với Bạch Trì Đình.

Nói cách khác, ngay lúc đó ngọn đèn chính xác không có lầm chiếu vào trên người cô với Bạch Trì Đình, đây là quy tắc trò chơi đêm đó, đến phiên hai người, bọn họ phải ôm nhau hôn môi mười giây, bất kể là nam hay nữ

Có thể nói vô cùng kích thích!


Làm người mới như Bùi Tử Ninh khó xử không thôi! Lúc này mới vừa vào học đã bị rút trúng trò chơi.

So với việc thẹn thùng của cô, thì Bạch Trì Đình ngược lại lạnh nhạt rất nhiều.

Bùi Tử Ninh vốn định nói mình không tham gia trò chơi, kết quả bạn học xung quanh không ngừng ầm ĩ, âm thanh kháng nghị của cô căn bản không được bất kỳ kẻ nào nghe thấy.

Sau đó - -

Bạch Trì Đình liền cúi đầu hôn cô.

Trong nháy mắt đó, đầu cô nổ tung “Oanh” một tiếng.

Nụ hôn đầu tiên của cô!

Cứ như vậy vô cớ cho một người đàn ông xa lạ.

Sau đó, ít nhất một tháng, cô không còn gặp Bạch Trì Đình, chỉ thỉnh thoảng từ trong miệng bạn học với bạn cùng phòng nghe được tin tức của anh ta.

Thế cho nên mỗi khi nghĩ đến nụ hôn kia, cô không nhịn được đỏ mặt.

Về sau, cô gia nhập đội cờ vây, lại không ngờ đội trưởng chính là Bạch Trì Đình.

Không qua bao lâu, lời đồn đãi cô mặt dày không biết liêm sỉ chủ động theo đuổi hot boy Bạch Trì Đình ở trong trường học lan truyền nhanh chóng.

Khi đó cô, rất oan uổng!

Cô vốn không thích Bạch Trì Đình được rồi! Gia nhập đội cờ vây chỉ là vì cô yêu thích, ai biết anh ta chính là đội trưởng ít lộ mặt kia!

Nhưng cô giải thích căn bản không ai tin tưởng, thế cho nên lời đồn càng truyền càng hăng, vì thế dẫn đến cho cô không ít cừu hận.

Lúc cô đang suy nghĩ đi tìm Bạch Trì Đình nói rõ ràng, để anh ta giúp bản thân giải thích rõ ràng.

Anh ta lại nói: “Làm bạn gái của tôi.”

Lúc ấy Bùi Tử Ninh liền ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình nghe lầm, sững sờ hỏi một lần nữa: “Cái gì?”

Bạch Trì Đình lập lại một lần: “Làm bạn gái của tôi.”

Bùi Tử Ninh không dám tin nhìn anh ta: “Hai chúng ta vốn không quen! Hơn nữa tôi không thích anh!”

Bạch Trì Đình cười dịu dàng: “Không sao, đúng lúc tối thiếu người bạn gái, mà em vừa khóe thích hợp.”

Bùi Tử Ninh còn tưởng rằng anh ta hiểu lầm mình, vội vàng nói: “Tôi tìm anh là hi vọng anh giải thích rõ ràng hiểu lầm này cho mọi người, không phải muốn làm bạn gái của anh.”

Bạch Trì Đình vẫn cười ấm áp như cũ: “Nếu hai chúng ta trở thành người yêu, không phải cách giải thích tốt nhất với mọi người sao?”

Mới Bùi Tử Ninh vừa lên năm nhất đơn thuần như một tờ giấy trắng, sao giảo hoạt bằng học trưởng hồ ly Bạch Trì Đình ĐH năm 3, thế cho nên bị anh ta cho vào tròng cũng không biết.

Sau đó, liền mơ mơ màng màng trở thành bạn gái của anh ta.

“Bác sỹ Bùi, lại gặp mặt.”

Giọng nam du dương êm tai kéo Bùi Tử Ninh từ trong ký ức lại, cô lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện vẫn đẹp trai tuấn lãng như cũ: “Ngược lại bác sỹ Bạch đi đến đâu vẫn đầy hoa đào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận