Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Bùi Tử Ninh cũng ngu muội, “Lạc Lạc, không phải vừa rồi cậu nói mình bị thôi miên sao? Chẳng lẽ không phải chuyện sáu năm trước bị người thôi miên sau sinh Tiểu Tinh sao?”

Tần Lạc sửng sốt một hồi mới tìm lại giọng nói của mình, “Cái gì? Mình bị người ta thôi miên sau sinh Tiểu Tinh? Mình đã sinh đứa bé sao?”

Bùi Tử Ninh đỡ trán, chẳng lẽ chuyện Lạc Lạc biết không giống với của mình sao?

“Vậy cậu nói cậu bị người ta thôi miên là có chuyện gì xảy ra?”

“Không! Tử Ninh, cậu nói cho rõ trước đã, mình đã sinh đứa bé lúc nào?”

Tần Lạc nắm tóc, trong một ngày hôm nay, cô đã trải qua nhiều chuyện kinh hãi, không có kinh sợ nhất, chỉ có kinh sợ hơn!

Bùi Tử Ninh hít vào một hơi thật sâu, “Lạc Lạc, còn nhớ rõ trước cậu có nói mình mơ thấy một cô gái trong tòa biệt thự hay không? Mình đã đi hỏi bác sĩ tâm lý, nói đại khái, có khả năng nó chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng có khả năng là đoạn cuộc sống đã bị mất đi......”

Tần Lạc kêu lên không dứt, “Ý của cậu là, cảnh tượng trong mơ đó chính là những gì mình đã trải qua ư? Nhưng cái này cũng chỉ là do bác sĩ tâm lý suy đoán? Cũng không thể nói rõ mình đã sinh đứa bé.”

Bùi Tử Ninh thở dài, nên đến thì sẽ đến.

“Lạc Lạc, sau đây mình cũng có chuyện muốn nói, nhất định là cậu sẽ trách mình tự làm chủ, mặc dù cậu giận mình, không tha thứ thì mình cũng nhận.”

“Tự tiện làm chủ cái gì?”

“Mình lấy tóc của cậu và Tiểu Tinh đi làm giám định DNA, kết quả biểu hiện hai ngươi là có quan hệ mẹ con, khi mình lấy kết quả tâm tình rất phức tạp, một mực do dự làm sao nói cho cậu biết, đúng lúc cậu lại gọi điện thoại tới.”

Sau khi Bùi Tử Ninh nói hết lời, bên kia điện thoại lúc lâu không có trả lời.

Cô nhất thời vội vàng nói: “Lạc Lạc, mình biết rõ là mình không nên làm vậy, mà mình cũng chỉ là ôm một tia hy vọng cuối cùng đối với suy đoán của mình, hi vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều......”

“Tử Ninh, đừng nói nữa... Mình hiểu là cậu cũng chỉ muốn tốt cho mình, cuối cùng thì mình cũng hiểu tại sao hôm kia ở trong phòng bếp cậu vẫn luôn hỏi mình chuyện du học vào sáu năm trước ở La Mã rồi.”

Dừng lại hai giây, “Đột nhiên cảm thấy giống như cuộc sống của mình bị người đùa bỡn, chẳng biết tại sao du học, chẳng biết tại sao mất đi một năm trí nhớ, còn chẳng biết lúc nào thì sinh đứa bé......”

Trong giọng của cô có chút châm chọc và giễu cợt.


Bùi Tử Ninh vô cùng lo lắng nói: “Lạc Lạc, cậu ở đâu? Mình sẽ đi tìm cậu! Cậu như vậy mình khiến mình thật sự không thể yên lòng.”

Tần Lạc lắc đầu, “Bây giờ mình chỉ muốn yên lặng một mình mà thôi.”

Bùi Tử Ninh cũng biết đây là một chuyện kinh hãi rất lớn đối với bạn tốt, đừng nói là Lạc Lạc, ngay cả cô cũng đều cảm thấy rất khó tin.

Loại chuyện bị người ta thôi miên mất đi trí nhớ này nên xảy ra ở phim truyền hình hoặc là ở trong tiểu thuyết mới đúng?

Làm sao lại phát sinh ở trên người Lạc Lạc?

Quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Rốt cuộc là Hoắc tứ thiếu có suy nghĩ gì?

Ban đầu nhốt Lạc Lạc ở trong biệt thự sinh con cho anh, năm năm sau gặp lại thì hoài nghi Lạc Lạc bắt cóc con của bọn họ, còn mặc cho cảnh sát giữ Lạc Lạc 24 giờ......

Rốt cuộc đây là cái logic gì?

Cúp điện thoại, Tần Lạc một mình lái xe đi dọc con đường chẳng có mục đích, không nghĩ nên đi đâu, cũng không biết nên đi nơi nào

Trong lúc nhất thời, cả người cô giống như bị đào rỗng

Suy nghĩ rất chậm, đầu óc chết lặng

Không biết là ý nghĩ trong lòng thúc giục như thế nào, nửa giờ sau, xe lại lái tới con đường ven biển, cô tùy tiện tìm chỗ đậu xe.

Đi tới một mỏm đá ngầm không người ngồi xuống, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, trong lòng cô vẫn không cách nào bình tĩnh lại.

Cô gái đang thương trong tòa biệt thự đó là cô sao?

Cũng khó trách mỗi lần mơ thấy cô đều sẽ cảm thấy đau lòng, rõ ràng ở cạnh bờ biển, lại bị nhốt ở trong biệt thự xa hoa không thể ra cửa, bị nhốt bên trong một năm 365 ngày

Ha ha


Đây chính là trí nhớ mà Hoắc Kỷ Thành nói không quan trọng sao?

Nghe tiếng của sóng biển, tâm tình Tần Lạc thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại, ngực giống như bị một tảng đá lớn chặn lại.

Không dời được, cô chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm

Thật may là hoàn cảnh nơi này trống rỗng, có thể để cho cô thỏa thê hít thở, tận tình phóng túng tâm tình của mình

Cô hơi nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng những đoạn ký ức mà mình đã bỏ lớ kia, nhưng vắt hết óc cũng không nhớ nổi được một tí tẹo.

Có, cũng chỉ là biệt thự trong mơ kia

Cô chợt có chút phiền não, nhặt hòn đá trong tay, ném lên mặt nước biển bình tĩnh, tại sao cô cũng không thể nghĩ ra chuyện tình của sáu năm trước chứ?

Thôi miên mất trí nhớ?

Rốt cuộc cô đều quên mất cái gì?

Còn nữa, Tiểu Tinh lại là con trai của cô?

Đây cũng không thể tưởng tượng nổi!

Cô vẫn cho là lần đầu tiên của mình cho Hoắc Kỷ Thành, kết quả trước đó cô đều đã sinh đứa bé

Đây không phải là chuyện cười lớn sao?

Tuy nhiên Tiểu Tinh thật đáng yêu, mình cũng rất thích nó, nhưng chuyện nó là con trai ruột đối với cô là một đả kích quá lớn.

Không thua gì đầm rồng hang hổ......

Nếu như không phải là Tử Ninh nói kết quả kiểm định DNA, thì có đánh chết cô sẽ không tin cái sự thật này.


****

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đế An.

Cả phòng là áp suất thấp, mây đen dầy đặc, tất cả mọi người đều rất biết điều không có đụng vào bãi mìn, nhưng Giang Ánh Tuyết lại muốn đi gõ cửa.

Trình Sâm cũng không ngăn cản được, dứt khoát không thèm ngăn cản, mặc dù không biết giữa boss và Tần tiểu thư xảy ra chuyện gì.

Nhưng tình thế trước mắt quá kinh khủng

Giang Ánh Tuyết mới vừa đẩy cửa liền phát hiện sắc mặt Hoắc Kỷ Thành không tốt, nhưng cô ta cũng không có để ở trong lòng, ngược lại tươi cười rạng rỡ đi qua, “Kỷ Thành, chúng ta”

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng cắt đứt lời cô ta”Đi ra ngoài!”

Giang Ánh Tuyết có chút ngây ngẩn cả người, “Kỷ Thành, anh làm sao vậy? Là bởi vì Tần Lạc sao? Em mới vừa rồi có gặp cô ấy ở trong thang máy, cô ấy nói muốn từ chức.”

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng ngước mắt, “Cô nói cái gì?”

Giang Ánh Tuyết dừng hai giây, ngay sau đó lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, “Tần Lạc nói cô ấy từ chức.”

Hoắc Kỷ Thành không có nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như nước, “Có chuyện gì sao?”

Giang Ánh Tuyết vội vàng nói: “Kỷ Thành, em biết những điều anh nói hôm trước chỉ là nói lẫy, dù sao giữa chúng ta đã có hai, ba năm tình cảm, sao có thể nói chia liền chia tay”

Hoắc Kỷ Thành có chút không thể nhịn được cắt đứt lời cô ta, “Đủ rồi! Lời tôi nói chưa bao giờ lặp lại lần thứ hai.”

Giang Ánh Tuyết có chút ngây người, nhưng cô ta cũng chưa chết tâm, “Kỷ Thành, tại sao? Thật sự là bởi vì Tần Lạc sao? Nhưng không phải vừa rồi hai người mới cãi nhau sao?”

Hoắc Kỷ Thành rất là khó chịu với sự dây dưa của cô ta, “Không có quan hệ gì với cô, tôi không thích cô, mặc kệ là một năm, hai, ba năm hay là mười năm, tôi đều không thể nào thích cô!”

Lời anh nói vô cùng quả quyết, lại đả thương người.

Giang Ánh Tuyết lảo đảo lui lại một bước, “Em không tin! Em không tin”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng trước sau như một, “Sự thật khiến cô đau đớn, cũng hi vọng cô có thể sớm ngày nhận rõ tôi cũng không phải là chồng của cô.”

Những lời này, tương đương với hoàn toàn đứt niệm tưởng của Giang Ánh Tuyết.


Cô ta cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Kỷ Thành, vốn tưởng rằng lần này có thể để cho hai người quay lại như cũ.

Kết quả

Có được chỉ là những lời đả thương sắc bén

Trình Sâm thấy Giang Ánh Tuyết nước mắt lã chã chạy ra khỏi phòng làm việc của boss, lắc đầu một cái, không khỏi thở dài.

Haizz

Bây giờ anh ta lại chán nản không hợp báo có thuận lợi hay không?

Anh ta đã thông báo với bên truyền thông, mà phía ông chủ, anh ta thật là không dám đi gõ cửa!

Ngay lúc anh ta do dự điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Là anh ta và boss tâm ý tương thông sao?

Nhanh chóng nhận điện thoại, chỉ nghe được một câu, “Họp báo buổi chiều hủy bỏ.”

Giọng nói lạnh lùng vả quả quyết.

Trình Sâm lau mồ hôi trên trán, cũng may boss nhớ chuyện này, nếu không thì mình đụng vào họng súng

Thì ra boss cùng Tần tiểu thư lần này huyên náo rất hung a!

Không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì sảy ra?

Ngay lúc anh ta đang suy tư điện thoại trên bàn lại vang lên.

“Nếu Tần Lạc nộp thư từ chức thì nhất định phải cho tôi biết trước.”

“Tôi đã biết.”

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Trình Sâm nghĩ hoài mà không hiểu nổi, nhưng chỉ có thể giấu sự nghi hoặc ở trong đáy lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận