Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

i! Trước từng đồng ý, lúc này lại cự tuyệt thì có vẻ cô làm kiêu.

Lập tức trả lời: Được, nhưng tôi đã đặt vé tàu ngày mai đi Bắc Kinh, chờ sau khi anh đến chúng ta sẽ liên lạc.

Cố Nam Châu rất sảng khoái trả lời một chữ: Được.

Sau khi hẹn xong, thì Tần Lạc lấy cớ đi thu dọn hành lý để thoát ra, thật ra cô chỉ ẩn QQ, vẫn nhàm chán đi dạo Weibo với trang web...

Hành lý đã sớm thu dọn xong cũng không cần thu dọn một lần nữa, bây giờ cô chỉ muốn tìm chút chuyện dời đi lực chú ý, nếu không thì trong đầu luôn luôn sẽ nghĩ lung tung.

****

Hoắc Kỷ Thành ở trên boong tàu một lúc lâu mới trở về, anh cũng không có trực tiếp về nhà, mà đến công ty tăng ca.

Đúng lúc điện thoại của Đường Triều gọi đến: “Mình ra chủ ý cũng không tệ lắm đúng không?”

Hoắc Kỷ Thành tức giận hừ nói: “Cậu chỉ biết ra chút chủ ý ôi thiu!”

Đường Triều sững sờ: “A? Tần Lạc không mua sổ sách? Không nên! Có một số phụ nữ cũng rất thích giả vờ!”

Hoắc Kỷ Thành nâng trán: “Người phụ nữ của tôi giống người phụ nữ khác sao?”

Đường Triều tức cười: “...”

Dừng một chút: “Cho nên, tình hình bây giờ như thế nào?”

Hoắc Kỷ Thành vô cùng thất bại: “Cô ấy càng tức giận hơn, tình nguyện lựa chọn nhảy xuống biển cũng không ở chung một chỗ với mình.”

Đường Triều giật mình không thôi: “Nhảy xuống biển? Đây là mùa đông? Mặc dù thành phố A chúng ta không lạnh giống như phí Bắc, nhưng dù gì cũng là mùa đông! Tần Lạc thật sự nhảy?”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Ừ.”

Vẻ mặt Đường Triều khoa trương: “Thật đúng là nữ trung hào kiệt! Có can đảm như vậy!”

Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lung: “Còn không phải chủ ý ôi thiu của cậu mà ra! Lần này chuyện càng ngày càng gay go rồi!”

Đường Triều vội vàng nhận sai: “Đúng đúng đúng! Quả thật là mình sai, mình nhất định sẽ nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên để đền bù.”

Hoắc Kỷ Thành vội vàng ngăn cản anh ta: “Không cần! Trông cậy vào chủ ý của cậu chỉ sợ là càng ngày càng phiền phức!”

Đường Triều bi thương không thôi: “A Thành, cậu không thể tin tưởng mình một lần nữa sao?”

Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: “Không có việc gì mình cúp trước.”

Đường triều lại hỏi: “Cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu.”

Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp như nước: “Mình ở văn phòng, cậu đến ngồi một chút cũng được.”

Đường Triều vội vàng lắc đầu: “Quyết định như vậy đi, mình không phải là người cuồng công việc, vẫn nên tận hưởng thời gian tan tầm thì tốt hơn.”

Sau khi cúp điện thoại, thì Hoắc Kỷ Thành vùi đầu vào công việc, hôn sự Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần gần đến, vớianh mà nói cũng không ảnh hưởng lớn gì, bên phía ông cụ Giang anh đã chuẩn bị đầy đủ xong, mặc dù mình không kết hôn với Giang Ánh Tuyết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác hai nhà cùng quan hệ cá nhân.

Đến như bên anh hai tranh thủ trợ giúp nhà họ Cố kia, chỉ sợ là giỏ trúc múc chẳng được nước gì.

Hiện trong công ty tất cả mọi người đều biết chuyện Hoắc Thái Vi thích Cố Nam Châu ngũ Thiếu nhà họ Cố, chỉ tiếc nàng hữu ý chàng vô tình, mặc kệ cô ta làm cái gì, dường như Cố Nam Châu cũng không quá quan tâm.

Thậm chí còn, sứt mẻ.

Chỉ cần là người sáng suốt cũng nhìn ra Cố Nam Châu không thích Hoắc Thái Vi, nói vậy chuyện này bên anh cả đã sớm biết.

Bây giờ anh chỉ hy vọng Tần Lạc không nên cuốn vào trong chuyện này.

11 giờ 23 phút tối, Hoắc Kỷ Thành mới đến nhà, anh trước tiên đến phòng con trai nhìn.

Lúc đó Tiểu Tinh đã ngủ say, đến gần nhìn dáng vẻ con trai ngủ say với khuôn mặt Tần Lạc thật có vài phần tương tự, Hoắc Kỷ Thành đưa tay vuốt lên long mày nhỏ con trai đang nhăn lên.

Kết quả Hoắc Gia Tinh từ từ mở to mắt, trong giọng nói trẻ con mang theo khàn khan: “Ba, ba đã về rồi!”

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành nhất thời dịu dàng không ít: “Ừ, ba đánh thức con hả?”

Hoắc Gia Tinh lắc đầu: “Ba, ngày mai là thứ bảy, babiết chị gái mấy giờ quađây không?”

Trong lòng Hoắc Kỷ Thành ngưng đọng, này

Chỉ có thể nóidối thiện ý: “Chị gái trong khoảng thời gian này bận rất nhiều việc, đoán chừng không thời gian đến phụ đạo tiếng anh cho Tiểu Tinh rồi.”

Hoắc Gia Tinh buồn ngủ lập tức tỉnh, bé chớp mắt to: “Ba, có phải ba cãi nhau với chị gái phải không?”

Vẻ măt Hoắc Kỷ Thành cương cứng, con của anh rốt cuộc có bao nhiêu thông minh lanh lợi?

Lập tức ra vẻ thoải mái nói: “Không có, là do công việc, chị gái cần đi công tác nơi khác một thời gian.”

Hoắc Gia Tinh giống như nửa tin nửa không gật đầu: “Được rồi!”

Không quá hai giây lại bổ sung thêm: “Nếu ba chọc chị gái không vui nhất định phải nói nhiều lời hay, con gái đều phải dụ dỗ.”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: “ “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui