Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Sáng sớm thứ bảy, Tần Lạc đã bị chuông báo điện thoại di động đánh thức, cô cầm lấy điện thoại nhìn, bỗng dưng nhớ đến hôm nay là ngày dạy thêm tiếng anh cho Tiểu Tinh.

Nhất thời không còn buồn ngủ, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trong long có muôn vàn suy nghĩ.

Mặc kệ đáy lòng cô có bao nhiêu căm hận người đàn ông thối tha kia, nhưng Tiểu Tinh vô tội, bé cái gì cũng không biết đi đến trên thế giới này.

Mỗi đứa bé đều là một thiên sứ, bọn họ đến thế giới này đều nên có ba mẹ che chở cùng yêu thương.

Sau suy nghĩ vài giây, Tần Lạc cầm điện thoại gọi cho Hoắc Gia Tinh.

Điện thoại vừa mới chuyển đã được nhận nghe, giọng Hoắc Gia Tinh rất vui mừng: “Chị, Tiểu Tinh còn tưởng rằng chị không quan tâm đến em!”

Trong lòng Tần Lạc ê ẩm: “Làm sao có thể! Gần đây chị gái chỉ bận nhiều việc, có thể tạm thời không có cách nào dạy thêm tiếng anh cho Tiểu Tinh rồi.”

Mặc dù Hoắc Gia Tinh vẫn ôm ấp có hi vọng với cuộc gọi điện thoại này, nhưng nghe đến đó thì hiểu, chị gái vẫn không thể đến đây dạy tiếng anh cho mình!

Cũng có nghĩa tạm thời mình không gặp được chị gái rồi...

“Tối hôm qua ba đã nói cho em biết chị gái trong khoảng thời gian này bận nhiều việc, phải đi công tác nơi khác.”

Nghe đến đó, trong lòng Tần Lạc thở ra một hơi, không tồi Hoắc Kỷ Thành không nói hưu nói vượn gìvới Tiểu Tinh, nếu không mình sẽ càng không tha thứ cho anh!

Đối với chuyện đột nhiên mình xuất hiện một đứa con trai lớn năm tuổi này, trong lòng cô vẫn có chút không có cách nào tiếp nhận, dù sao cho đến nay cô cho rằng mình vẫn giữ trinh tiết 25 năm, kết quả bây giờ lại nói cho cô vào năm năm trước cô đã sớm sinh con.

Đây không thể nghi ngờ chuyện thật sự giống như sấm giữa trời quang ở trong đầu cô nổ tung.

“Ba em nói không sai, chị quả thật phải đi công tác nơi khác.”

“Vậy phải đi bao lâu?”

“Trước mắt còn chưa biết, có thể cần một khoảng thời gian.”

“A... Em có thể đi tìm chị chơi không?”

Tần Lạc chỉ dừng hai giây liền sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên là có thể!”

Hoắc Gia Tinh nhất thời vô cùng vui vẻ: “A A! Thật tốt quá! Tuần sau em liền đi tìm chị chơi!”

Tần Lạc cong khóe môi lên: “Được.”

Cô có thể bài xích người đàn ông kia, nhưng không có cách nào cự tuyệt Tiểu Tinh ngây thơ trong sáng.


****

Mới vừa ngồi lên tàu, thì Tần Lạc nhận được điện thoại của Cố Nam Châu: “Đã lên xe chưa?”

“Ừ, mới vừa lên.”

“Anh có người bạn đúng lúc buổi chiều phải đến ga Cao Thiết làm việc, anh bảo anh ta đưa cô một đoạn, tránh cho em một cô gái vừa đến Bắc Kinh lạ nước lại cái.”

“Không cần, tàu điện ngầm Bắc Kinh rất thuận tiện, thật sự một mình tôi qua đó cũng được.”

“Một cô gái mang theo hành lý chen lấn tàu điện ngầm quá bất tiện, người bạn của anh chỉ đúng lúc có việc đến ga Cao Thiết, xe tiện đường mà thôi.”

Giọng Cố Nam Châu thanh nhã lạnh nhạt, cũng làm cho Tần Lạc không cách nào cự tuyệt.

“Được rồi.”

“Thuận buồm xuôi gió!”

“Cảm ơn!”

Cúp điện thoại, Tần Lạc dựa lưng vào ghế ngồi hít một hơi thật sâu, cô thiếu luật sư Cố ngược lại càng ngày càng nhiều, xem ra chờ ngày mai anh ta đến Bắc Kinh, mình phải mời anh ta ăn bữa cơm mới được.

Giờ phút này - -

Cố Nam Châu đang nói chuyện điện thoại với bạn tốt Phùng Thiệu.

“Thành thật nói, sẽ không phải cậu đang mở rộng bạn học nữ này thành bạn gái chứ?”

“Không.”

“Làm trò! Ở trước mặt mình mà còn giấu, tính cách cậu ra sao mình còn không hiểu, nếu cô gái mà cậu không cảm thấy hứng thú, cậu sẽ phí công sức đến nhờ mình như vậy, lại còn bảo mình nói với người ta là tiện đường đến ga Cao Thiết.”

“Khụ.. Vụ án kia cậu vẫn muốn mình giúp không?”

Cố Nam Châu ho nhẹ một tiếng, dường như không hài lòng bị bạn tốt vạch trần.

Ngược lại Phùng Thiệu rất nhận uy hiếp của anh ta: “Được được được! Mình không nói, đợi mình đến ga Cao Thiết giữ cửa giúp cậu, nếu có thể mình sẽ ở trước mặt cô ấy khen tốt về cậu, nếu không “

Anh ta nói còn chưa xong đã bị Cố Nam Châu ngắt lời: “Không cần! Cậu càng như vậy càng làm cho cô ấy nghi ngờ.”

Phùng Thiệu trêu chọc nói: “Ôi! Còn là cô gái thông minh bản lĩnh! Cũng


khó trách Cố đại luật sư khẩn trương như vậy! Chắc là cô gái rất đẹp!”

Cậu ta nói chuyện luôn luôn không đứng đắn, Cố Nam Châu đã quen rồi.

“Cậu có ý đồ với cô ấy!”

“Yên tâm! Vợ bạn, không thể lừa gạt" những lời này mình vẫn hiểu, Phùng Thiệu tôi làm sao có thể không đạo đức đi đào góc tường người phụ nữ của bạn thân coi trọng như thế, chỉ là giúp cậu giữ cửa mà thôi.”

“Không cần nói bừa ở trước mặt cô ấy, trước mắt chúng mình vẫn chỉ là bạn bè, mình không muốn làm cô ấy sợ.”

“Ai ôi! Cậu nghĩ như vậy thì không đúng rồi, có một số phụ nữ có thể tiến hành theo tuần tự, có một số phụ nữ vẫn phải dứt khoát đi trước, nếu mỗi ngày cứ dậm chân tại chỗ như vậy, thì khi nào mới có thể tu thành chính quả! Huống chi, thỉnh thoảng tấn công phụ nữ cũng rất thích.”

Phùng Thiệu tự cho là đúng ra biện pháp.

Cố Nam Châu từ chối ý tốt của cậu ta, tiếp xúc với Tần Lạc lâu như vậy, anh trên cơ bản đã hiểu tính cách của cô, quá tốc độ chỉ sợ sẽ ngược lại, huống chi bây giờ cô ấy đang ở giai đoạn vừa mới thất tình.

Lập tức quyết đoán cự tuyệt đề nghị của bạn tốt: “Đó là quan điểm cậu theo đuổi phụ nữ, đừng sử dụng ở trên thân mình, xế chiều đi đón cô ấy nhớ nói ít.”

Phùng Thiệu có chút không cam lòng bĩu môi: “Được rồi!”

*****

Bốn giờ 36 phút chiều, đúng giờ đến ga Cao Thiết - Bắc Kinh, Tần Lạc kéo theo hành lí chậm rãi đi theo dòng người ra khỏi ga, mùa đông miền Bắc quả thật lạnh hơn rất nhiều so với miền Nam.

Duy nhất không giống, miền Nam Phương lạnh ẩm ướt, miền Bắc là lạnh và hanh khô.

Dường như vừa ra khỏi ga, thì cô cảm thấy da hết sức căng, quả nhiên là miền Bắc hanh khô!

Đi được vài bước, thì cô nhìn thấy một người đàn mặc áo bành tô màu xám sẫm giơ một bảng hiệu viết to hai chữ “Tần Lạc” đứng ở kia, đối phương có một đôi mắt đào hoa trời sinh mang nụ cười, đứng ở trong đám người rất dễ bị trông thấy.

Tần Lạc đi về phía anh ta, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, làm phiền anh rồi.”

Mắt hoa đào của Phùng Thiệu nheo lại, không dấu vết đánh giá cô một lần, cười hề hề nói: “Cách từ xa, tôi đã cảm thấy cô chính là người đẹp tôi muốn đón, quả nhiên! Xin chào! Tôi tên là Phùng Thiệu, là bạn đại học kiêm bạn cùng phòng của Cố Nam Châu.”

Anh ta thân thiết vươn tay.

Tần Lạc vốn không thích người đàn ông nói năng quá ngọt xớt, nhưng người đàn ông ở trước mắt mặc dù nói nhiều, nhưng cũng không làm người ta chán ghét.


Hơn nữa, dáng vẻ nho nhã lễ độ anh ta chìa tay, không có bất kỳ cợt nhả cùng ý đồ bất chính gì.

Tần Lạc lễ phép vươn tay: “Xin chào, tôi tên là Tần Lạc, là bạn thời trung học của Cố Nam Châu.”

Chỉ một giây ngắn ngủi, thì Phùng Thiệu buông tay cô ra, sau đó thân sĩ xách hành lý giúp Tần Lạc.

Sau khi lên xe, Tần Lạc nghĩ thầm: Dù sao anh ta là bạn của Cố Nam Châu, nhất định cũng không kém.

“Mới đến Bắc Kinh, có nơi nào đặc biệt muốn đi không?”

Phùng Thiệu dường như quen thuộc, rất nhanh mở máy hát ra.

Tần Lạc ngẩn ra một giây: “Không có, tôi muốn tìm công việc ổn định trước rồi hãy nói.”

Phùng Thiệu vội vàng nói: “Tìm việc gấp làm gì! Tôi nghĩ nếu cô đến Bắc Kinh nên đi dạo xung quanh trước, thể nghiệm đặc sắc ở Bắc Kinh.”

Tần Lạc cười cười: “Quá lạnh, đi chơi cũng không nhìn được phong cảnh, vẫn nền chờ mùa xuân năm sau đi!”

Phùng Thiệu sờ sờ mũi: “Ừ, gần đây chất lượng không khí không được tốt, bạn học Tần cô cần phải chú ý sương mù, nhớ mua khẩu trang.”

Tần Lạc mỉm cười: “Ừ, trước khi tới đã nghe nói qua rồi.”

Phùng thiệu cười gượng: “Ừ! Thời tiết sương mù ở Bắc Kinh đã sớm có tiếng rồi.”

Hai người trò chuyện liền đến Cố Nam Châu, đương nhiên là Phùng Thiệu mở đầu trước: “Đều nói bạn thời trung học là chân thành nhất, cô với Nam Châu là bạn tốt chứ?”

Tần Lạc dừng một chút: “Không tệ, con người luật sư Cố rất tốt!”

Nghe đến đó, bỗng nhiên Phùng Thiệu cảm thấy có hy vọng: “Cậu ta quả thật rất ưu tú! Khi sáu người chúng ta ở ký túc xá, thì cậu ta chăm chỉ học tập nhất, đừng nhìn gia cảnh cậu ta tốt, nhưng một chút đại thiếu gia cũng không có, hàng năm đều đứng top ba toàn trường, mỗi năm vẫn lấy được học bổng, hơn nữa là nhân vật hot boy nữ sinh toàn trường theo đuổi, đừng nói chúng tôi có bao nhiêu hâm mộ.”

Nhớ lại chuyện thời đại học, Phùng Thiệu lập tức không dừng được.

Tần Lạc luôn mỉm cười lắng nghe, ngược lại cô không rõ ràng gia cảnh Cố Nam Châu lắm, nhưng nhìn lời nói và cử chỉ của anh ta, thì biết nhất định từng nhận dạy dỗ rất tốt.

Đối với những thứ này, cô cũng không quan tâm.

“Vậy anh cũng là luật sư sao?”

“Tôi là kiểm sát viên, cầm tiền lương nhân viên công vụ đâu có thể so sánh với Cố đại luật sư, không nói đến lương mỗi một năm cậu ta có bao nhiêu, so với tôi còn tự do hơn.”

“Mỗi người đều có được rồi!”

“Ngược lại lời này nói để công bằng, nhưng Nam Châu quả thật cố gắng hăng hái nhất trong mấy người chúng tôi, cũng là cổ phiếu có tiềm lực đáng đầu tư.”

Tần Lạc coi như có ngốc, cũng nghe cho ra Phùng Thiệu là cố ý ở trước mặt mình nói tốt giúp Cố Nam Châu, trong lúc này thật có chút xấu hổ, chẳng lẽ Cố Nam Châu ngầm đồng ý?

Suy nghĩ đến khả năng này, cô lại cảm thấy mình không thể thiếu nhân tình của Cố Nam Châu nữa, nếu không thì về sau vẫn còn không hết.


Ài

*****

Thành phố A

Tầng 59 trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đế An.

“Boss, Tần tiểu thư đã an toàn đến Bắc Kinh, có người đàn ông ở ga Cao Thiết đón cô, biển số xe là của Bắc Kinh, tôi đã điều tra, là một người tên Phùng Thiệu đang làm kiểm sát viên.”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Từ khi nào thì Tần Lạc có bạn như vậy?”

Trình Sâm cân nhắc: “Tôi nghĩ người này là bạn của Cố luật sư.”

Giữa hai long mày của Hoắc Kỷ Thành lướt qua rét lạnh, giọng mỉa mai nói: “Cố Nam Châu? Ngược lại cậu ta rất tận tâm!”

Trình Sâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Mặt khác, Cố luật sư đã định buổi sáng ngày mai bay đi Bắc Kinh, bảo là muốn qua đó xử lý một chút việc riêng, chúng ta không có lý do gì không đáp ứng.”

Hoắc Kỷ Thành cau mày: “Nhìn chòng chọc anh ta, bất lúc nào có động tĩnh đều phải báo cáo nhanh cho tôi ngay lập tức.”

Trình Sâm gật đầu: “Boss yên tâm, thuộc hạ hiểu.”

Dừng một chút, anh ta lại nói thêm: “Sáng hôm nay Tần tiểu thư đã gọi điện thoại cho tiểu thiếu gia, theo người hầu nói: Tần tiểu thư đồng ý cho tiểu thiếu gia đi tìm cô ấy chơi.”

Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng rực lên: “Vậy sao? Vậy trong khoảng thời gian này cậu chú ý chặt chẽ hành động của Tần Lạc ở Bắc Kinh, sau đó mua hai vé máy thứ Tư tuần sau đi Bắc Kinh.”

Trình Sâm sửng sốt hai giây: “Thứ tư có chút quá sớm không.”

Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch môi mỏng: “Vậy thì thứ sáu.”

Trình Sâm gật đầu đồng ý, trải qua mấy ngày nay, trên cơ bản cậu ta đã hiểu rõ, thì ra Tần tiểu thư biết chuyện năm năm trước cô ấy từng sinh con, cũng khó trách cô ấy giận dỗi với Boss.

Việc này dù trên người ai tạm thời cũng không tiếp nhận được!

“Mặt khác, mấy ngày hôm trước Tần tiểu thư đi qua nhà họ Đồng, cô ấy muốn đòi về năm trăm vạn kia của mẹ kế Lý Thúy Như, cũng cho bà ta trong vòng một tuần.”

“Ừm, việc này cậu cũng chú ý chút, lúc cần thiết cho người phụ nữ kia một chút dạy dỗ.”

“Vâng.”

Trình Sâm thầm nghĩ: Mình hoàn toàn trở thành làm việc vặt

Chỉ là Boss nói cho một chút dạy dỗ, chẳng lẽ phải tìm người đánh bà ta một trận hay là

Hoắc Kỷ Thành lại bổ sung một câu: “Năm trăm vạn kia cần phải giúp Tần Lạc đòi trở về, làm như thế nào, tự cậu nhìn mà làm.”

Đầu Trình Sâm chảy đầy vạch đen: “Thuộc hạ hiểu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận