Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Làm xong thủ tục nhận chức, Tần Lạc liền gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, hẹn cô buổi tối mới ăn cơm, sau khi biết được bạn tốt tìm được công việc, Bùi Tử Ninh cũng cảm thấy vui mừng vì cô.

Hai người hẹn ở quán đồ nướng thường đi, lúc này mang lên gà chiên cùng rượu, không còn gì tốt hơn nữa.

"Cái gì? Cậu tới tập đoàn Đế An làm?"

"Ừ, mặc kệ cái tên ma vương lạnh lùng đó có chút áy náy với mình, mình cũng không cần thiết cự tuyệt cái cơ hội tốt để rèn luyện này, mình sẽ dùng thực lực chứng minh mình có năng lực."

Tần Lạc giơ ly rượu lên đụng một với bạn tốt, khóe môi hơi vểnh.

Bùi Tử Ninh gật đầu, "Đúng! Về sau nhất định Lạc Lạc nhà chúng ta có thể trở thành người phiên dịch nổi tiếng!"

Hai gò má Tần Lạc dính vào một chút đỏ ửng, "Mục tiêu của mình không có xa như vậy! Tử Ninh, tối hôm qua mình đã nôn lên cả người ma vương lạnh lùng, nhắc tới có bao nhiêu hả giận!"

Bùi Tử Ninh không dám tin mở to hai mắt, "Tối hôm qua? Không phải cậu về nhà sao? Chẳng lẽ phía sau còn xảy ra chuyện gì mà mình không biết?"

Tần Lạc ăn một miếng gà chiên, "Tối hôm qua mình mới vừa gửi tin nhắn cho cậu xong thì bị người ta nhét mạnh vào trong xe, mình còn tưởng rằng mình bị bắt cóc, lúc thấy được ma vương lạnh lùng kia mới hiểu được chuyện gì xảy ra, ói lên cả người anh ta cũng là đáng đời!"

Trong mắt Bùi Tử Ninh lóng lánh vẻ hưng phấn, "Mau nói cụ thể cho mình một chút!"

Tần Lạc liền đem chuyện xảy ra tối hôm qua giản lược kể lại một lần.

"Oa ồ! Quá hết giận! Anh ta không có khi dễ cậu chứ?"

"Không có, đoán chừng cũng nhìn mặt mũi Tiểu Hỏa Tinh."

"Lạc Lạc, nói đến cái đứa bé trai kia, mình thật sự cảm thấy bộ dạng nó và cậu có chút giống nhau!"

Bùi Tử Ninh mới vừa nói xong cũng bị bạn tốt liếc mắt nhìn, "Trong đầu cậu có thể nghĩ chuyện thực tế hơn được không? Mình ngày ngày theo cậu lăn lộn một chỗ lúc nào thì đã sinh đứa bé! Edit Mèo Hoang Còn nữa, mình và cái tên ma vương lạnh lùng đó? Suy nghĩ một chút cũng không thể!"

Suy nghĩ của Bùi Tử Ninh dần dần bay xa, cô nghĩ tới hồi nghỉ hè năm thứ hai đại học năm ấy, Lạc Lạc đi Italy du lịch, sau khi trở về đã nói muốn tới La Mã làm học sinh trao đổi một năm, một năm kia hai người liên hệ rất ít, thỉnh thoảng có mấy phong thư gửi tới, phần lớn thời điểm cô đều nói mình rất bận.

Một năm sau, cô bình an trở về, tất cả không việc gì, mình cũng không có suy nghĩ nhiều, hôm nay nhớ lại, cảm giác có gì không đúng. . . . . .

"Lạc Lạc, cậu còn nhớ rõ chuyện năm đại học cậu tới La Mã làm sinh viên trao đổi không?"

"Dĩ nhiên nhớ nha! Thế nào?"

"Tại sao lúc đó cậu chưa bao giờ gọi điện thoại cho mình?"

Tần Lạc có chút mờ mịt, "Mình chưa từng gọi điện thoại cho cậu sao? Tại sao mình không nhớ rõ nhỉ?"

Vẻ mặt Bùi Tử Ninh oán niệm nói: "Đều không có, mỗi lần cậu đều nói khóa trình nhiều, quá bận rộn, chờ trở lại tụ tập."

Tần Lạc xoa xoa gương mặt tròn trịa của bạn tốt, "Vậy khẳng định là quá bận rộn! Tổng cộng trong một năm đó, mình phải học quá nhiều, đương nhiên phải tranh thử từng giây chứ sao!"

Bùi Tử Ninh cảm thấy cô nói cũng rất có đạo lý, có thể là tự mình nghĩ nhiều đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui