Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Đường Dục nheo mắt lại nhìn về phía cô, nhưng vẫn phải buông tay, lúc này xung đột với cô, hiển nhiên không phải quyết định sáng suốt.

Cô ấy lại có thể thích anh ba?

Chỉ là, mẫu người anh ba thích chỉ sợ không phải là cô?

Nghĩ đến đây, khóe môi không khỏi cong lên nụ cười cân nhắc: “Chẳng lẽ cô đơn phương thầm mến anh ba tôi?”

Lần thứ hai bị đoán trúng tâm tư Tống Tư Kỳ xấu hổ đỏ mặt đến mang tai, vung quả đấm về phía anh tahô to: “Khốn khiếp! Tôi thích ai thầm mến ai có liên quan gì đến anh? Đến phiên anh đến cười nhạo tôi sao?”

Không cẩn thận bị loạn quyền của Tống Tư Kỳ quẹt qua mặt sắc mặt Đường Dục thật không tốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Tư Kỳ!”

Tống Tư Kỳ không vui trừng anh ta: “Gọi tên bà cô làm gì?”

Đường Dục: “ “

Bây giờ đối đáp, anh không chiếm bất kỳ tiện nghi gì.

Lấy được tự do Tống Tư Kỳ rời đi không quay đầu lại, mặc dù biết Đường Dục là em trai anh Đường Triều thì thế nào?

Dù sao mình ghét anh ta!

Mỗi lần gặp anh ta mức độ chán ghét sẽ tích chồng lên, trên đời này quả thật không có người đàn ông nào khiến người ta chán như anh ta!

Thay quần áo xong Tống Tư Kỳ vừa trở lại sân golf đã bị anh hai hỏi: “Sao vậy? Dáng vẻ thở phì phì? Ai lại trêu chọc tiểu công chúa chúng ta rồi hả?”

Tống Tư Kỳ cắn môi: “Đụng phải một con ruồi rất đáng ghét, mất rất nhiều sức mới đuổi anh ta đi được!”

Cô nghĩ dù sao Đường Dục cũng là em trai anh Đường Triều, nếu ở trước mặt anh chỉ tên nói họ nói anh ta là ruồi bọ đáng ghét thì không tốt, cho nên uyển chuyển chút cho thỏa đáng.

Vẻ mặt Tống Tư Bạch đăm chiêu: “Ruồi bọ đáng ghét? Mùa này hình như không có ruồi?”

Tống Tư Kỳ bĩu môi, trừng mắt anh hai nhà mình một cái, gắt giọng: “Anh hai!”

Tống Tư Bạch không lên tiếng, thật ra anh cảm thấy nếu lực chú ý của Kỳ Kỳ có thể đặt ở trên người đàn ông khác, cũng không phải chuyện tốt!

Đường Triều vẫn chuyên tâm vào bóng, dứt khoát không tham dự vào trong chuyện của hai anh em.

Chỉ là, trong lòng khó tránh khỏi sẽ thấy kỳ lạTống Tư Kỳ nói lời ác độc đêm đó thật sự không xuất hiện sao?

****

Viên trang rượu nho Bordeaux.

Lúc này Tần Lạc đang ở phòng bếp nghiên cứu tài nấu nướng, mình sản xuất rượu nho phối trên thịt bò bít tết, chắc cũng không tệ lắm!

Người hầu thấy một mình cô bận rộn không khỏi hỏi: “Tần tiểu thư, cần giúp không?”

Tần Lạc lắc đầu: “Không cần.”

Cách làm thịt bò bít tết không phải rất khó, Tiểu Tinh thích ăn thịt cô phải học làm mới được, nếu không người mẹ như mình quá không xứng rồi.

Buổi sáng cô mới mua tảng thịt bò tươi cắt thành ba miếng, chia ra đặt ở trong đĩa, sau đó cắt cà rốt, mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn cay chảy nước mắt.

Cô vội vã đỡ mặt bàn đi đến bên cạnh cửa sổ, hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ bên ngoài, nấu cơm quả nhiên là cần kỹ thuật!

Tỏi với cà rốt cắt xong, sau đó thì rắc hạt tiêu đen vừa phải.

Sau khi làm công tác chuẩn bị xong, thì Tần Lạc lấy cây búa đập tảng thịt bò sống, như vậy lúc rán sẽ ngon miệng hơn.

Rắc muối cùng hạt tiêu lên đều hai mặt miếng thịt, ướp khoange một hai giờ, băm tỏi cùng cà rốt đặt ở trong bát.

Khi cô đang chuẩn bị đổ dầu ô liu vào trong chảo, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành đi vào: “Anh giúp em.”

Tần Lạc bày tỏ không tin anh: “Khói dầu trong phòng bếp quá nồng, anh ra ngoài đi!”

Hoắc Kỷ Thành lại đi về phía trước một bước, vừa vặn dừng ở phía sau lưng cô, cách không gần không xa, thế cho nên Tần Lạc có thể nghe được tiếng hít thở của anh gần bên tai.

“Em đang quan tâm anh?”

Giọng anh trầm thấp từ tính Tần Lạc nghe vào cảm thấy lỗ tai tê dại

Lập tức thấp giọng trách mắng: “Anh suy nghĩ nhiều, tôi chỉ không thích bị người khác quấy rầy mà thôi.”

Hoắc Kỷ Thành cười nhẹ ra tiếng: “Không sao, em có thừa nhận hay không anh đều rất vui mừng.”

Tần Lạc buồn bực: “Vui cái đầu anh! Anh mau đi ra!”

Hoắc Kỷ Thành lại tiến lên một bước, vừa vặn dán phía sau lưng Tần Lạc.

Tần Lạc nhất thời giống như xù lông nhảy về phía trước một bước, thiếu chút nữa đụng vào chảo rán.

“A!”

Cô sợ hãi kêu ra tiếng, thật sự là quá hiểm rồi!

Hoắc Kỷ Thành vội vàng ôm cô lui về phía sau một bước, ân cần hỏi han: “Thế nào? Có bị bỏng không?”

Tần Lạc tức giận hất tay anh ra: “Ngươi có phiền hay không! Đã nói anh đi ra ngoài anh không nghe thấy à! Đều tại anh!”

Dường Hoắc Kỷ Thành đã quen với giọng điệu này của cô: “Để anh làm!”

Tần Lạc trợn mắt nhìn anh: “Anh không biết làm, mù quáng trổ tài cái!”

Hoắc Kỷ Thành thuần thục lấy tảng thịt bò ở khay vào chảo rán, dùng dầu dư trong chảo phi tỏi với cà rốt đập nát tạo mùi hương.

“Khi anh du học ở Newyork đã học làm thịt bò bít tết.”

“ “

Tần Lạc không dám tin há mồm, từ nhỏ anh là đại thiếu gia được nâng ở lòng bàn tay cũng sẽ rán thịt bò bít tết?

Hoắc Kỷ Thành quay đầu lại nhìn về phía cô: “Em cảm thấy anh đang lừa em sao?”

Tần Lạc bĩu môi, dù sao không giống sự thật.

Hoắc Kỷ Thành vẩy chút muối cùng hạt tiêu đen, lại đổ chút dầu hào, từ từ xào chia đều thành nước tương đậm đặc.

Anh thuần thục, quả thật như đã làm.

“Khi du học, mặc dù thuê người giúp việc quét dọn nhà cửa, nhưng dù sao có lúc nhà người ta có việc, anh lại không thích đi bên ngoài ăn cơm một mình, cũng chỉ có thể tự học làm.”

Hoắc Kỷ Thành chậm rãi nhớ lại cuộc sống khi du học, anh quả thật không ngờ mình cũng sẽ đứng ở trong phòng bếp, nhưng cuộc sống sẽ ép anh học được.

Khi thấy màu sắc hương vị tảng thịt bò đều tốt đặt ở trong mâm, Tần Lạc đã tin, thằng nhãi này có lúc làm cho mình nhìn với cặp mắt khác xưa?

Cơm trưa chính là thịt bò bít tết tiêu đen phối rượu đỏ trong viên trang tự ủ, trong nháy mắt nắp bình mở ra, hương vị thấm vào người, ngửi mùi thơm, mọi người muốn say.

Hoắc Gia Tinh cắt một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, lẩm bẩm nói: “Ưm, rất ngon! Tài nghệ nấu nướng của chị càng ngày càng cao!”

Tần Lạc có chút xấu hổ, thật ra người rán thịt bò là Hoắc Kỷ Thành: “Là ba em rán.”

Mắt to đen bóng của Hoắc Gia Tinh xoay tròn: “Hì hì! Em biết rồi, là chị với ba em cùng rán, cho nên mới đặc biệt ngon!”

Tần Lạc: “ “

Đứa nhỏ này, nghĩ đi đâu vậy?

Hoắc Kỷ Thành liếc nhìn con trai khen ngợi, là bé nhanh trí!

Tần Lạc dứt khoát không đáp lời với bọn họ, cắt một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào trong miệng, hương vị vừa vặn, thịt bò bẩy phần chín ăn rất ngon!

Uống thêm một ngụm rượu đỏ, càng thêm cảm giác.

Thật không ngờ tay nghề anh rán thịt bò tốt như vậy, mùi vị ngon hơn so với nhà hàng Tây.

Buổi tối, sau khi Tiểu Tinh đi ngủ, Tần Lạc cũng không mệt mỏi, thì một mình từ từ đi đến vườn hoa nhỏ, ở đây vài ngày giống như bồng lai tiên cảnh, không bị người ngoài quấy rầy, hưởng thụ cuộc sống một nhà ba người nhàn hạ.

Bỗng dưng, cô ý thức mình dùng đến từ “ Một nhà ba người”, có lẽ là mấy ngày nay người hầu nói đùa quá mức đi sâu vào lòng người?

Cô tự giễu nhếch môi, bồng lai tiên cảnh có đẹp nữa, nhưng vẫn phải về cuộc sống hiện thực.

Chờ chân hoàn toàn bình phục, cô phải trở lại công ty đi làm, mới vừa đi làm vài ngày liền nghỉ bệnh một tháng, công ty đã đủ nhân từ với cô rồi.

“Đêm nay có sao sao?”

Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nam mạnh mẽ kéo Tần Lạc từ trong mơ màng về, không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Không biết.”

Hoắc Kỷ Thành ngồi xuống ở bên cạnh cô: “Không có sao em ngồi ở đây để làm gì?”

Tần Lạc không vui nhìn về phía anh: “Tôi thích ngồi ở chỗ này, lại không cản trở anh!”

Hoắc Kỷ Thành tùy ý nói: “Ở đây chỗ nào cũng là thực vật, em không sợ có loài bò sát mềm hoặc sâu bọ.”

Y ngoài lời của anh rất rõ ràng.

Cả người Tần Lạc nhất thời cứng đờ: “Anh! Cho dù có cũng là do anh đưa tới!”

Người đàn ông khốn khiếp này thực đáng giận! Biết rõ mình sợ hãi lại còn cố ý nói ra hù dọa cô, lập tức thở phì phì đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

Anh nói chưa dứt lời, sau khi nói ra cô chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, luôn luôn lo lắng đằng sau bỗng nhiên xuất hiện thứ gì.

Hoắc Kỷ Thành chìa tay giữ chặt cô, bất ngờ không phòng bị Tần Lạc cứ như vậy ngã vào trong lòng anh.

Tư thế hai người, nháy mắt vô cùng mập mờ.

Ánh trăng mông lung nhẹ nhàng chiếu ở trên hai người, dường như muốn nảy sinh ra cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui