Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Nhà cũ nhà họ Hoắc giờ phút này bao phủ một tầng mây đen, sau khi ông cụ Hoắc nhìn tin tức tức giận đến nỗi ném ly trà, mặc dù mình đã đồng ý con trai không cưới Giang Ánh Tuyết, nhưng để cho một người phụ nữ đầy vết nhơ tiến vào cửa nhà họ Hoắc đó là không có khả năng!

Phương Lệ Hoa chỉ có thể giúp ông xã thuận khí: “Ông xã, ông cũng đừng bực thân thể của mình, A Thành em sẽ đi nói nó, nó cũng quá liều lĩnh rồi!”

Hoắc Quốc An tức giận tùy tiện nói: “Tên nhóc thối này thật sự là càng ngày càng càn quấy rồi! “

Phương Lệ Hoa nói tiếp: “Đúng vậy! Tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”

Được vợ an ủi, Hoắc Quốc An dần dần bớt tức giận đi rất nhiều: “Thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi! Bà làm mẹ phải luôn nhắc nhở nó!”

Phương Lệ Hoa liên tục gật đầu: “Ông xã, thân thể là của bản thân, đừng tức giận với thằng nhóc A Thành hồ đồ kia, em sẽ gọi điện thoại mắng cho nó một trận!”

Hoắc Quốc An không có nói cái gì nữa: “Ừ.”

Chuyện ông cụ tức giận rất nhanh truyền đến tai con cả Hoắc Kỷ Vĩ cùng con thứ hai Hoắc Kỷ Nghiệp, ở trong lòng cả đám đều vui vẻ, đều ngồi chờ xem kịch vui!

Con thứ hai Hoắc kỷ nghiệp vừa vui sướng vừa lo âu, vui sướng vì cuối cùng vị trí của lão Tứ có thể lung lay, lo âu vì người chiếm tiện nghi không phải mình.

Hoắc Kỷ Lan ra biện pháp nói: “Anh hai, em cảm thấy lần này là cơ hội tốt, chúng ta không thể ngồi chờ chết, coi như không thể cướp được vị trí người thừa kế, ít nhất cũng phải tìm cơ hội làm địa vị ngang với bên anh cả, nếu không về sau chúng ta sẽ rất khó cơ hội để trở mình!”

Hoắc Kỷ Nghiệp cảm khái một tiếng: “Đúng! Mặc dù anh cả là con hổ biết cười, nhưng anh ta làm chuyện đoạn tuyệthơn so với lão Tứt, anh ta vì trừ hậu hoạn về sau, nhất định sẽ chặt đứt hoàn toàn đường lui của chúng ta.”

Hoắc Kỷ Lan hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”

Hoắc Kỷ Nghiệp trầm ngâm một lúc lâu: “Hành động đầu tiên phải liên lạc với những người đó, cho bọn họ ngon ngọt thỏa đáng, mượn sức bọn họ đứng ở bên chúng ta.”

Hoắc Kỷ Lan liên tục gật đầu.

Hai người thấp giọng thương lượng đối sách kế tiếp.

*****

Từ sau khi phát sinh chuyện giao thừa, Giang Ánh Tuyết vì muốn lỗ tai không bịquấy nhiễu, dứt khoát một mình đến Australia nghỉ phép.

Chỉ có như vậy, bên tai mới có thể thanh tịnh.

Một mình ở khách sạn năm sao bên bờ biển, gần tối thì đi chân trần tản bộ trên bờ cát bên bờ biển, ngẫu nhiên còn được anh chàng đẹp trai cao lớn đến gần.

Buổi tối ngày thứ ba, cô uống rượu nhiều còn cùng một anh chàng đẹp trai xảy ra onenightstand, qua đi cô phát hiện mình cũng không có hối hận, ngược lại có khoái cảm được giải thoát.

Buổi sáng ngày thứ năm tỉnh lại, thì cô cầm lấy điện thoại di động mở weibo, vừa nhìn thấy video clip Hoắc Kỷ Thành mời ký giả dự buổi họp báo.

Sau khi xem xong, khóe môi cô chỉ cười lạnh vài tiếng, trong lòng không nói lên được cảm giác gì.

Gần nửa giờ sau, bỗng nhiên cô ta nghĩ đến cái gì lại xem video clip một lần, mình không có nghe sai, Hoắc Kỷ Thành có nói anh ấy quen Tần Lạc sớm hơn mình.

Nếu anh không có nói sai, vậy chuyện sáu năm trước Tần Lạc bị bán có liên quan đến anh không?

Ý thức được điểm ấy, bỗng nhiên cô ta cảm thấy có phải mình phát hiện một bí mật động trời không, sáu năm trước? Năm nay Hoắc Gia Tinh hơn năm tuổi.

Có thứ gì đó giống như từ từ ra ngoài sáng.

Bỗng dưng, cô ta lại tự giễu cong khóe môi lên, mặc dù thật sự bị mình đoán đúng thì thế nào? Bây giờ cô ta cũng không tâm tình đi quản những thứ này.

Hoắc Kỷ Thành ở trong video nói mình là cô gái tốt, có những lời này làm cho hận ý của mình với anh không còn rõ như trước!

Dù sao, người tổn thương mình sâu nhất không phải là anh.

Bây giờ cô chỉ muốn ở đây nghỉ phép giải sầu, chuyện còn lại không muốn quan tâm, có nhiều người nóng vội hơn so với cô, sao cô không ngồi xem trò vui trước?

Đồng Ngữ Phỉ vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy truyện cười của Tần Lạc, kết quả lại mở rộng tầm mắt để cho mình thành truyện cười.

Xem xong trực tiếp, bấm móng tay của cô ta thật sâu vào trong thịt.

Một giây kia, cô ta ghen tị với Tần Lạc đến phát điên!

Dựa vào cái gì mệnh của chị ta tốt như vậy?

Rõ ràng sáu năm trước chị ta bị bán đến Italy, nhưng Hoắc Tứ thiếu lại nói chị ta chỉ du học ở đại học La Mã?

Còn nói lời đồn là nói xấu không có thật?

Tại sao người chị ta đầy vết nhơ có thể có được tình yêu của Hoắc Tứ thiếu?

Đồng Ngữ Phỉ càng nghĩ càng không cam lòng, hận nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi hiệu marketing trên weibo kia gọi điện thoại uy hiếp mình, còn nói muốn kéo mình cùng ngồi tù.

Điều này bảo cô ta làm sao có thể không hận Tần Lạc?

Vì không muốn gặp phải phiền toái, cô dứt khoát ngồi xe đến quê mẹ - - một nông thôn thâm sơn cùng cốc, so với việc ngồi tù, cô ta tình nguyện trốn phiền toái trước.

Khi Đồng Thắng Lợi cùng Lý Thúy Như nhìn thấy mẩu tin tức này cả hai đều kinh ngạc không thôi, Lý Thúy Như trực tiếp ngã than trên mặt đất: “Quả nhiên phát đạt rồi!”

Mặt Đồng Thắng Lợi trầm xuống không nói gì.

Lý Thúy Như còn nói: “Ông xã, Tần Lạc bây giờ nó thông đồng với Hoắc Tứ thiếu, ông gọi điện thoại cho nó bảo nó buông tha tôi đi! Tôi thật sự biết sai rồi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, nó phát đạt liền chỉnh chết chúng ta, nói bỏ qua khứ sao?”

Đồng Thắng Lợi không vui trách cứ nói: “Ngậm miệng!”

Sau đó, đứng dậy rời đi.

Đối với con gái lớn, ông cho đến bây giờ chưa từng đặt tâm tư đến trên người con bé, vợ trước mới vừa qua đời vài năm, ông một lòng đều ở trên người mẹ con Lý Thúy Như, lại càng nhìn không vừa mắt với Tần Lạc, cảm thấy ánh mắt nó như là vợ trước đang nhìn mình.

Ông ta khi đó, chưa từng chú ý đến Tần Lạc một chút, mặc dù mẹ con Lý Thúy Như ức hiếp con bé cũng là mở con mắt nhắm con mắt.

Ngược lại là gần hai năm, ông mới chú ý nhiều đến con gái lớn một chút.

Đáng tiếc, đã quá muộn.

****

Tần Lạc xem xong video clip tâm tình rất khác thường, từng chữ của Hoắc Kỷ Thành đều vang vọng ở trong đầu cô.

“Tần Lạc là bạn tôi tôi đang nghiêm túc lui tới.”

“Tần Lạc chưa bao giờ từng chen chân vào giữa tình cảm của tôi với Giang Ánh Tuyết, tôi quen cô ấy trước Giang Ánh Tuyết.”

Mặc dù tuyên bố chỉ có ngắn ngủn 8 phút 37 giây, nhưng Tần Lạc có thể cảm thấy mỗi câu Hoắc Kỷ Thành nói đều hướng về phía mình, anh ở trước mặt nhiều người công khai tuyên bố mình là bạn gái anh đang nghiêm túc lui tới như vậy.

Cô nghe thấy anh nhấn mạnh hai chữ “Nghiêm túc”, còn nói giữa bọn họ sẽ không kết thúc.

Nếu là bình thường anh đơn độc nói với mình, mình nhất định sẽ cảm thấy buồn cười.

Có lẽ nghe trực tiếp, trong lòng cô lại cảm động nói không lên lời.

Mary đưa cho cô một ly nước nóng: “Tôi nói rồi mà! A Thành sẽ ở trước mặt toàn bộ thế giới thổ lộ với cô! Người đàn ông nên dũng cảm như vậy!”

Tần Lạc cười khổ: “Đứng trêu tôi, giữa tôi với anhđã không thể có tương lai “

Mary phản bác nói: “Ai nói? Tôi thấy hai người nhất định sẽ hạnh phúc đến vĩnh viễn! Mặc dù chuyện sáu năm trước anh ấy quả thật làm rất quá đáng, nhưng con người mà! Nào có không sai lầm? A Thành chỉ là quá mức cuồng vọng tự đại, A Thành mới vừa gặp cô, Ước Hàn từng nhắc nhở anh ấy, nhưng từ đầu anh ấy không cảm thấy đây là chuyện, bây giờ coi như là nếm được khổ cực rồi.”

“Thật ra, trải qua chuyện này tất cả mọi người chúng tôi thấy anh ấy đã thay đổi, trước kia anh ấy chủ nghĩađàn ông rất lớn, ngang ngược bá đạo, lạnh lùng với phụ nữđến cực điểm, từ đầu đến cuối bên cạnh cũng chỉ có một Giang Ánh Tuyết, nhưng thật ra giữa bọn họ cũng chưa từng phát sinh chuyện gì, Giang Ánh Tuyết cũng chỉ là đối tượng kết hôn thích hợp mà người nhà anh ấy giúp anh ấy xem xét.”

“Từ au khi gặp cô, tất cả mọi người chúng tôi cảm thấyanh ấy thay đổi rất nhiều. Trước khi gặp cô, anh ấy chỉ là người điên cuồng công việc không có tình thương, sau khi gặp cô, anh ấy mới thật sự giống một người đàn ông.”

Tần Lạc bĩu môi: “Nghe như vậy, anh ta là người đàn ông rất ưu tú.”

Mary mỉm cười: “Khách quan mà nói, A Thành rất ưu tú, nhưng anh ấy cũng có một quá trình từ từ chuyển biến, có thể cô cho rằng sáu năm trước những chuyện anh ấy làm với cô rất xấu xa, dù sao anh ấy là người đàn ông lạnh lùng quyền thế lớn không hiểu tình cảm.”

Cô cố ý tạm dừng hai giây: “Nhưng sau khi gặp được cô, anh ấy đã thay đổi, cũng nguyện ý vì cô với Tiểu Tinh trở nên tốt hơn, điểm ấy chẳng lẽ không đáng quý sao?”

Tần Lạc không có nói tiếp, Mary nói quả thật có đạo lý, cô thuyết khách làm cho mình có chút dao động rồi.

Thật lâu sau, khóe môi mới nổi lên nụ cười khổ: “Mặc dù chuyện sáu năm trước là ngoài ý muốn, nhưng tôi luônkhông có cách nào tha thứ choanh ấychính là sau khi gặp lại tôivẫn lừa gạt tôi, rõ ràng có thể nói cho tôi biết sự thật, tại sao một chữ cũng không nói chứ? Cuộc đời tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt.”

Mary để cái ly trong tay xuống: “Bị người lừa gạt quả thật rất đáng giận! Vậy chúng ta cho anh ấy nếm chút mùi đau khổ, không thể nhanh tha thứ anh ấy như vậy!”

Tần Lạc cười “Xì” một tiếng, dường như khúc mắc đã cởi ra không ít.

Nói chuyện một lúc sau, thì Tần Lạc chuẩn bị đi trở về, mặc kệ nói thế nào, ngày mai vẫn phải về Bắc Kinh! Đêm nay phải đi về thu dọn hành lý.

Vừa rồi bảo vệ gọi điện thoại đến, nói chữ viết nghệch ngoạc cửa nhà cô đã rửa sạch sạch sẽ, lại còn bảo đảm sẽ không còn có người đi vào quấy rầy cô.

Ha ha!

Thói đời này, thay đổi thật nhanh!

Mới vừa đi đến cửa bệnh viện, thì đụng phải mấy phóng viên ngăn ở đây, trong phút chốc mọi người xông tới.

“Tần tiểu thư, xin hỏi cô với Hoắc Tứ thiếu thật sự đang kết giao sao?”

“Tần tiểu thư, có thể nói cụ thể cho chúng ta một chút chuyện sáu năm trước không?”

“Tần tiểu thư, xin hỏi bí quyết yêu đương của cô với Hoắc Tứ thiếu là gì? Từ khi trực tiếp, cô lập tức trở thành kẻ thù chung của tất cả fan nữ của Tứ thiếu!”

Tất cả vấn đề phóng viên đưa ra đều bén nhọn sắc bén, microphone tới tấp về phíaTần Lạc, giống như không trả lời sẽ không bỏ qua.

Từ sau khi lần đầu tiên bị các phóng viên đuổi theo hỏi “Có phải tội phạm bắt cóc không”, thì cô rất ghét tình cảnh bị đèn flash vây quanh.

Đối với cô mà nói, đều là ký ức không tốt.

Hơn nữa, trong lòng có có bóng ma, vô cùng bài xích.

Đúng lúc Hoắc Kỷ Thành xuất hiện, anh giống như thiên thần bỗng nhiên giáng xuống, khí phách che Tần Lạc ở phía sau lưng mình, giọng nói nghiêm nghị: “Tôi lặp lại một lần cuối cùng, Tần Lạc là người phụ nữ của tôi! Là người phụ nữ duy nhất đời này của Hoắc Kỷ Thành tôi! Các người còn dám xuất hiện quấy nhiếu ở trước mặt cô ấy, thì không chỉ là chuyện vứt bỏ bát cơm đơn giản như vậy đâu.”

Trong nháy mắt các phóng viên ngây người, Tứ thiếu nói kiêu ngạo như vậy, ngày sau có thể bị mất mặt không?

Không đợi bọn họ phản ứng kịp, thì nghe thấy một tiếng nghiêm khắc đuổi: “Cút!”

Nhất thời, các phóng viên vây xem sợ tới mức chạy bốn phía, ai dám đắc tội với Hoắc Tứ thiếu! Nếu như bị anh nhớ kỹ mặt, vậy thật sự là chịu không nổi rồi.

Hơn nữa, lời anh nóivừa rồi đã trở thành tin tức rồi.

Nếu sau này anh với Tần Lạc không có kết quả, chuyện bị lộ tẩy sẽ bị mọi người say sưa nói chuyện!

Đợi sau khi bọn họ đều tán đi, Tần Lạc thấp giọng nói câu: “Cảm ơn.”

Trong lòng cô có chút bàng hoàng, vừa rồi anh nói mình là người phụ nữ duy nhất đời này của anh, là sự thật sao?

Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái:“Không bị thương chứ?”

Tần Lạc lắc đầu: “Không có.”

Hoắc Kỷ Thành cầm tay cô: “Anh đưa em trở về, nếu không sẽ lo lắng.”

Tần Lạc biết, anh lo lắng có phóng viên ngăn ở tiểu khu của mình, có anh giúp mình chắn mấy vấn đề này, quả thật sẽ tốt hơn.

Anh hành động liên tiếp này quả thật là vì gia tăng không ít thân mật với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui