Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Hoắc Kỷ Thành rời khỏi nhà họ Hoắc thì trực tiếp đến nhà Tần Lạc, vừa mới tiến vào cửa thì nhìn thấy Hoắc Gia Tinh với Tần Lạc mỗi người cầm một cái điều khiển từ xa đang chơi trò chơi.

Hai người phối hợp rất ăn ý, không khí cũng đặc biệt tốt.

Hoắc Kỷ Thành có chút ghen tị nói: “Tiểu Tinh, 9 giờ rưỡi, còn chưa đi ngủ?”

Hoắc Gia Tinh liếc nhìn ba, thè lưỡi: “Ba, có phải ba đang ghen tị với con chiếm lấy chị đúng không?”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lúng túng, dễ dàng nhìn ra như vậy sao?

Nhóc con thối! Thật sự không cho ba nó chút mặt mũi!

Tần Lạc giả vờ như không nghe thấy tiếp tục chơi trò chơi, cô chỉ mong sao Tiểu Tinh luôn ở đây, nếu đơn độc ở chung với Hoắc Kỷ Thành lại sẽ giống như tối hôm qua.

Mập mờ lại xấu hổ!

Hoắc Kỷ Thành cho con trai một ánh mắt, Hoắc Gia Tinh lập tức nói: “Chị, chúng ta chơi một ván cuối cùng nữa! Người thua đi tắm trước có được không?”

Tần Lạc gật đầu: “Được.”

Hoắc Kỷ Thành có kích động muốn hộc máu, nhất định con trai cố ý bẻ cong ý mình!

Không có biện pháp, anh chỉ có thể ngồi ở trên ghế sofa chờ bọn họ chơi xong một ván trò chơi này, trên lưng đau đến bỏng rát làm cho anh có chút đứng ngồi không yên, dứt khoát đi đến ban công hút thuốc.

Dường như chỉ có ni-cô-tin mới có thể làm giảm bớt đau đớn cho anh...

Anh vừa mới lấy ra một điếu thuốc, thì nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng nói của nhóc con thối: “Chị, em đi tắm!”

Bé cố gắng nói thật lớn, giống như sợ ba đứng ở bên ngoài không nghe được.

Tần Lạc liếc mắt nhìn thấu tâm tư của bé, chỉ có thể giận dữ trợn mắt nhìn bé, Tiểu Tinh từ nhỏ lớn lên với ba, hơn nữa bé vốn muốn giúp ba theo đuổi mình...

Thôi! Thuận theo tự nhiên đi!

Hoắc Kỷ Thành bỏ điếu thuốc vào bao: “Nhóc con thối đi tắm rồi sao?”

Tần Lạc gật đầu: “Anh không cần đi vào giúp con sao?”

Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: “Không cần, con sắp sáu tuổi, đã nên học tự tắm một mình rồi.”

Tần Lạc không nói gì, sáu tuổi rõ ràng cũng rất nhỏ, bị anh nói giống như rất lớn.

“Em đi giúp con, phòng tắm nhà em quá nhỏ, em sợ Tiểu Tinh không quen.”

Nói xong, thì đứng dậy đi đến phòng tắm, đơn độc ở một chỗ với anh thực có chút... nguy hiểm.

Hoắc Kỷ Thành muốn ở chung với cô, làm sao có thể để cho cô rời đi, giơ tay giữ chặt cô: “Lạc Lạc, đừng đi.”

Kết quả -

Khi Tần Lạc ngã xuống bàn tay vừa vặn chống đỡ ở trên ngực anh, khiến cho Hoắc Kỷ Thành dựa mạnh vào sô pha, đúng lúc tác động miệng vết thương trên lưng anh...

Đau anh “Hí!” một tiếng.

Tần Lạc chú ý đến vẻ mặt khoa trương của anh, không khỏi bĩu môi: “Anh giả vờ!”

Hoắc Kỷ Thành cau mày: “Là đau thật.”

Tần Lạc hừ nói: “Em có nặng như thế sao?”

Nói xong thì giãy giụa đứng dậy chuẩn bị rời đi...

Hoắc Kỷ Thành đè cô lại: “Trên lưng anh có vết thương.”

Tần Lạc không thể tin lập lại một câu: “Trên lưng anh làm sao có thương tích?”

Hoắc Kỷ Thành bình tĩnh nhìn cô: “Chắc là cần em giúp xử lý một chút.”

Sau đó, thì bắt đầu cởi hết quần áo xuống.

Mới bắt đầu Tần Lạc còn tưởng rằng anh cố ý đùa giỡn lưu - manh, kết quả khi nhìn thấy vết máu trên áo sơmi anh, trợn mắt há hốc mồm: “Đây là thế nào?”

Hoắc Kỷ Thành ăn ngay nói thật: “Ba anh đánh.”

Tần Lạc mím môi không nói gì thêm, không cần anh giải thích cô cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, gần đây tin tức cô với anh xôn xao ở trên mạng, tương đương với mọi người đều biết...

Người trong nhà anh biết sẽ rất phản đối, dù sao gia đình anh phức tạp như thế, từ chuyện Hoắc Cẩm Dương lần trước có thể nhìn ra được.

Vợ tương lai của anh nên giống như Giang Ánh Tuyết mới đúng...

Tâm tình, trong nháy mắt rơi xuống mức thấp nhất.

Rầu rĩ nói: “Cùng đi trên một con đường gắn đầy bụi gai, đi xuống sẽ chỉ làm người mình đầy thương tích, vẫn muốn tiếp tục sao?”

Hoắc Kỷ Thành vặn cằm của cô, ép cô nhìn thẳng mình, “Mặc kệ con đường tương lai có bao nhiêu bụi gai cùng nhấp nhô, chuyện Hoắc Kỷ Thành anh nhận định thì không có biện pháp quay đầu, ba mẹ anh chỉ là quan niệm tư tưởng cũ có vẻ nặng, anh tin bọn họ sau khi hiễu rõ em nhất định sẽ thay đổi cách nghĩ.”

Tần Lạc cong môi cười khổ: “Quá khó khăn sẽ chỉ làm chúng ta thương tích đầy mình, một khi bị thương quá sâu, lúc đầu...”

Hoắc Kỷ Thành chợt cắt ngang cô: “Lạc Lạc, tin tưởng anh! Chúng ta nhất định sẽ qua được cửa ải khó khăn này! Từ nhỏ đến lớn, không phải lần đầu tiên ba anh lấy dây mây đánh anh, em coi như lần này anh diễn khổ nhục kế cố ý bị đánh, dù sao anh cả với anh hai anh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh, làm cho bọn họ đắc ý cũng được.”

Tần Lạc nắm tay đấm anh một cái: “Lúc này anh còn có tâm tư nói đùa?”

Hoắc Kỷ Thành nhìn cô: “Anh không có nói đùa, từ khi anh sinh ra, thì anh biết tình cảnh của mình, sớm đã thành thói quen.”

Anh nói như nước chảy mây trôi, nhưng Tần Lạc lại cảm thấy bên trong che dấu mãnh liệt, nhà giàu sang quyền thế nói ra dễ nghe, trên thực tế nhiều đấm đá lẫn nhau.

Có thể ngồi vào vị trí người thừa kế tập đoàn Đế An, nhất định là trải qua rất nhiều gian khổ người ngoài chưa từng biết đến...

“Em đi lấy hòm thuốc.”

Tần Lạc đứng dậy đi đến ngăn tủ, đối với nhà họ Hoắc, cô không muốn nói quá nhiều lời.

...

Vết thương trên lưng Hoắc Kỷ Thành từng đường dài một, nhìn thấy ghê người, có thể thấy được người xuống tay nặng bao nhiêu.

Tần Lạc không nhịn được nói: “Từ nhỏ ba anh đánh các anh như thế này sao?”

Hoắc Kỷ Thành gật đầu: “Đây là gia pháp nghiêm khắc nhất, chỉ có phạm vào sai lầm lớn mới có thể lấy ra dây mấy.”

Tay Tần Lạc giúp anh khử trùng dừng một chút, phạm vào sai lầm lớn... Như vậy xem ra, hi vọng giữa bọn họ vẫn con quá xa vời...

Hoắc Kỷ Thành cảm thấy cô tạm dừng: “Lạc Lạc, em phải tin tưởng anh, bây giờ anh cần sự ủng hộ của em nhất, Hoắc Kỷ Thành anh từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ cái gì.”

Tạm dừng hai giây: “Chỉ sợ duy nhất chính là... em rời khỏi anh.”

Bốn chữ phía sau rất nhẹ, nhưng Tần Lạc lại cảm thấy tình ý dạt dào trong giọng nói của anh.

Trong lòng không lí do đầy ấm áp, giống như được hạnh phúc vây quanh...

“Chỉ đơn giản khử trùng như vậy có thể bị nhiễm trùng?”

“Không sao, đàn ông da thô.”

“...”

Tần Lạc cầm bông băng nhúng cồn giúp anh khử trùng đơn giản, mỗi một cái cô đều có thể cảm thấy thân thể anh run rẩy, có lẽ cồn là cay, thấm trên máu thịt nhất định rất đau...

Khử trùng xong, Tần Lạc giúp anh bôi thuốc, sau đó dùng băng gạc băng bó lại.

“Em không phải người chuyên nghiệp, đoán chừng băng bó này ngủ một đêm sẽ rơi, hay ngày mai anh đến bệnh viện xem đi, để cho bác sỹ xử lý giúp anh.”

“Không cần, ngày mai rơi em giúp anh băng bó là được.”

“...”

Tần Lạc có chút bất đắc dĩ, người này! Sao nói không thông thế!

Hoắc Kỷ Thành lại nói thêm: “Cơ thể của anh không thể bị những người phụ nữ khác nhìn thấy.”

Tần Lạc: “...”

Đây là Logic gì?

“Lúc này anh chạy đến nói những thứ này không biết là đã quá muộn?”

“Không muộn, cơ thể của anh ngoại trừ mẹ anh, cũng chỉ có em từng nhìn.”

“Xuy!”

Tần Lạc không kìm lòng được phát ra âm thanh khinh thường, mới là lạ! Chuyện ma quỷ này cô mới không tin! Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, hơn nữa con cưng của trời như anh, phụ nữ bên canh nhất định nhiều không đếm xuể...

Lời nói ngây thơ này chỉ dụ dỗ mình vui vẻ, đến mức đó sao?

Cô mới không tin!

Hoắc Kỷ Thành từng câu từng chữ nói: “Anh không lừa em, anh không có hứng thú phương diện kia với Giang Ánh Tuyết. Đồng thời, anh những cũng không có hứng thú với người phụ nữ khác, sở dĩ năm đó quyết định tìm phụ nữ sinh con do bên ngoài đồn anh là đồng tính luyến ái, anh cả anh hai lại càng mượn việc này nói với ba, rơi vào đường cùng Ước Hàn mới cho anh chủ ý này.”

Tần Lạc nghe mà trợn mắt há hốc mồm, không dám tin trừng mắt nhìn: “Đồn anh là đồng tính luyến ái?”

Hoắc Kỷ Thành gật đầu: “Ừ, đối tượng còn là tên Đường Triều kia, lúc ấy bọn anh đều rất bất đắc dĩ.”

Tần Lạc càng kinh ngạc: “Đường Triều không phải hoa hoa công tử sao? Anh ta muốn là đồng tính luyến ái thì phụ nữ trên đời này chẳng phải được giải phóng sao?”

Hoắc Kỷ Thành ho nhẹ một tiếng: “Mọi người đồn anh là đồng tính luyến ái, Đường Triều là song tính luyến, cho nên cậu ta buồn bực hơn so với anh, cũng rất tích cực ra chủ ý giúp anh.”

Tần Lạc thiếu chút nữa không bị sặc, Đường triều là song tính luyến? Ha ha...

Hoắc Kỷ Thành còn nói: “Nói thật, anh may mắn người phụ nữ kia là em.”

Tần Lạc tức giận đáp lại một câu: “Em ngược lại hi vọng người phụ nữ kia không phải là em!”

Hoắc Kỷ Thành nhìn về phía cô: “Em không biết là Tiểu Tinh rất đáng yêu sao?”

Tần Lạc nghẹn họng: “Ngựa con thuộc về một con ngựa được chứ? Anh không cần lôi chuyện cũ của Tiểu Tinh ra!”

Giọng Hoắc Gia Tinh nhất thời truyền đến: “Chị, ba đang nói xấu gì em đấy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui