Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Sau khi nhìn theo bạn tốt ngồi trên xe Hoắc kỷ Thành rời đi, Bùi Tử Ninh mới chậm rì rì chuẩn bị dẹp đường về phủ, kết quả đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến, nói là có hai người bệnh cần giải phẫu khẩn cấp, cần cô trở về trợ giúp, cô không chút do dự gật đầu đồng ý.

Xong việc đã gần 11 giờ, đồng nghiệp khác chào hỏi với cô xong thì lần lượt bỏ đi, Bùi Tử Ninh tháo găng tay xuống ném vào thùng rác, cũng không lập tức trở về văn phòng, mà đứng ở hành lang vị trí gần cửa sổ hít một hơi thật sâu.

Mỗi khi chỉ có ở phòng phẫu thuật cứu sống được người bệnh, cô mới có một cảm giác vui mừng từ đáy lòng phát ra.

Nhưng đêm nay.

“Bác sỹ Bùi, còn chưa tan ca sao?”

“Lập tức về đây.”

Bùi Tử Ninh suy yếu trả lời, tâm tình vẫn rất nặng nề.

Đối phương đi tới vỗ vỗ bờ vai cô, nói lời thấm thía: “Phẫu thuật đêm nay cô đã làm rất tốt, tuổi người bệnh quá lớn, hơn nữa bản thân cuộc phẫu thuật này tồn tại tính nguy hiểm nhất định, trước khi tiến vào phòng giải phẫu chúng ta đã ký thỏa thuận với người nhà bệnh nhân, trách nhiệm không ở trên người cô.”

Bùi Tử Ninh gật đầu: “Bác sỹ Lâm, cám ơn anh.”

Bác sỹ Lâm cho cô một cái mỉm cười: “Vậy tôi đi trước.”

Khóe môi Bùi Tử Ninh cong lên: “Ừ.”

Cô cũng biết thất bại giải phẫu lần này trách nhiệm không ở trên người mình, nhưng trong lòng vẫn sẽ băn khoăn, làm bác sỹ, đều hi vọng mình có thể cứu sống

Một mình cô yên tĩnh một lúc sau mới từ từ trở về văn phòng thay quần áo mới rời đi, lại bất ngờ gặp Bạch Trì Đình ở cửa bệnh viện.

Anh ta đỗ xe ở trước mặt cô, quay cửa kính xe xuống: “Anh đưa em về.”

Bùi Tử Ninh nhìn cũng không nhìn anh ta, nhàn nhạt cự tuyệt: “Không cần, tự tôi gọi xe trở về.”

Bạch Trì Đình chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Đã quá muộn, con gái một mình gọi xe trở về không an toàn! Em không thấy nhiều rủi ro chuyện trên mạng như vậy là xảy ra lúc nửa đêm?”

Bùi Tử Ninh quay đầu trợn mắt nhìn anh ta: “Thủ đoạn lừa gạt cô gái nhỏ đã sớm không dùng được với tôi rồi.”

Bạch Trì Đình dẫm phanh xuống lại đi theo cô: “Anh nói nghiêm túc.”

Bùi Tử Ninh lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần!”

Cùng làm chung một bệnh viện với anh đã là bất hạnh của cô, cô mới không muốn có nhiều xuất hiện cùng với anh!

Đến như lần trước, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Bạch Trì Đình lại nói thêm: “Coi như em không cần anh đưa em, cũng nên gọi điện thoại cho bạn trai em bảo anh ta qua đón em!”

Bùi Tử Ninh liếc xéo anh ta: “Không cần anh lo quá nhiều chuyện!”

Bạch Trì Đình dứt khoát tắt máy xuống xe: “Anh nghe nói em đã liên tục tăng ca một tuần, nhưng bạn trai em chưa có một buổi tối nào đến đón em, cãi nhau sao?”

Ánh mắt Bùi Tử Ninh nhìn anh ta rất lạnh: “Bạch Trì Đình, chuyện của tôi với anh có quan hệ sao? Xin anh không cần đoán già đoán non việc cá nhân của tôi! ok?”

Bạch Trì Đình có chút nổi giận: “Ninh Ninh, anh chỉ là đứng ở góc độ bạn bè quan tâm em.”

Bùi Tử Ninh cắt ngang lời anh ta: “Đủ rồi! Ai là bạn với anh hả? Bạch Trì Đình, từ một giấy anh biến mất kia, ở trong lòng tôi tự nói với mình: Từ nay về sau tốt nhất không thấy mặt, gặp mặt cũng cần phải cả đời không qua lại với nhau!”

Ngực Bạch Trì Đình bị kiềm hãm: “Ninh Ninh, thật ra năm đó anh”

Anh ta vừa mới chuẩn bị mở miệng lại bị Bùi Tử Ninh ngắt lời,: “Chuyện năm đó đã sớm qua đi thật lâu rồi! Tôi không muốn nghe! Tình ý giữa chúng ta đã sớm bị thời gian làm cho hao mòn cũng không còn! Cho dù chúng ta vừa khéo đi làm cùng một bệnh viện, nhưng, xin anh về sau cố gắng ít xuất hiện ở trước mặt tôi được không?”

Dừng một chút: “Tôi chỉ muốn mình sống cuộc sống của người bình thường.”

Lời Bạch Trì Đình đến bên môi chỉ có thể nuốt xuống, xem ra có một số việc một khi bỏ qua, thì không thể quay lại được.

Sau khi nhìn Bùi Tử Ninh gọi xe rời đi, Bạch Trì Đình ngồi một mình ở trong xe rất lâu, mãi đến đột nhiên vang lên chuông điện thoại mới phá phần trầm mặc này.

Là em họ An Khả khả gọi đến: “Anh Đình, theo đuổi được công chúa của anh chưa?”

Khóe môi Bạch Trì Đình nổi lên nuh cười khổ, nói sang chuyện khác: “Nghe dì nhỏ với dượng nói em chuẩn bị đổi chuyên ngành hả?”

An Khả Khả gật đầu: “Vâng, học kinh tế thật sự là quá chán, em quyết định học đạo diễn chuyên nghiệp, mục tiêu về sau của em chính là trở thành đạo diễn nổi tiếng nhất!”

Bạch Trì Đình không nhịn được nở nụ cười: “Nguyện vọng này của em thật sự là quá xa lớn!”

An Khả Khả chu miệng: “Đáng ghét! Ngay cả anh Đình cũng đùa em sao?”

Bạch Trì Đình cười nói: “Anh Đình không dám, nhưng em cũng đừng hy vọng anh có thể giúp em thuyết phục dì nhỏ với dượng.”

An Khả Khả nản lòng không thôi: “Anh Đình, anh là con giun trong bụng người ta sao? Em còn chưa nói anh đã nhìn thấu tâm tư của em!”

Giọng Bạch Trì Đình thoải mái rất nhiều: “Chút tâm tư nhỏ đó của em căn bản là không giấu được.”

An Khả Khả bĩu môi: “Em mặc kệ! Anh nhất định phải giúp em, ba mẹ em nghe lời anh nói nhất, nếu anh ủng hộ em em khẳng định có thể đổi chuyên ngành.”

Bạch Trì Đình thở dài: “Khả Khả, đổi chuyên ngành không phải trò đùa, hơn nữa chuyên ngành đạo diễn này quá trừu tượng, cũng không phải đơn giản như thế, bây giờ có lẽ em chỉ là nhất thời kích thích, ngộ nhỡ về sau hối hận thì làm thế nào?”

An Khả Khả lắc đầu: “Sẽ không! Em đã từng suy nghĩ nghiêm túc, anh Đình anh nhất định phải tin tưởng quyết tâm của em! Đây là lần đầu tiên em quyết định làm một chuyện!”

Giọng cô kiên định, nói đặc biệt thành khẩn, thật ra hôm nay gọi điện thoại ngoại trừ ân cần thăm hỏi vấn đề tình cảm của anh họ cũng là hi vọng thuyết phục anh họ giúp mình giải thích cho ba mẹ.

Bạch Trì Đình có chút đau đầu: “ Lý do này của em cũng không thể thuyết phục anh, chờ em có thể thuyết phục được anh, thì anh sẽ giúp em.”

Nghe đến đó, An Khả Khả như là đánh máu gà: “Thật không? Một lời đã định! Nươig nói không giữ chữ tin là con chó nhỏ!”

Bạch Trì Đình hừ một tiếng: “Chờ em có thể thuyết phục được anh rồi nói tiếp.”

An Khả Khả vui vẻ chuẩn bị gác điện thoại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Anh Đình, anh còn chưa trả lời vấn đề của em?”

Bạch Trì Đình biết em ấy nói chỉ câu đầu tiên hỏi mình lúc gọi điện thoại, hắng giọng một cái: “Em vẫn nên nghĩ lý do thích hợp đi!”

An Khả Khả than thở một tiếng: “Ưm phương diện theo đuổi con gái em rát lành nghề! Có cần em lập tức bay qua hỗ trợ.”

Bạch Trì Đình không có trả lời, để cho Khả Khả đến hỗ trợ, chỉ biết càng giúp càng rối.

*****

Vất cả chịu đựng được đến tan tầm, Lý Thúy Như vội vàng thay quần áo chuẩn bị trở về, mỗi ngày tiếp xúc với thùng rác, bà sắp sụp đổ rồi!

Kết quả vừa đi được vài bước đã bị mấy người mặc áo đen ngăn cản lôi vào trong ngõ nhỏ, bà ta nhất thời sợ tới mức hai chân run lên, ngay cả giọng nói cũng run run rẩy rẩy: “Các người muốn làm gì? Có phải nhận lầm người không?”

Người cầm đầu nhìn bà ta một cái: “Bà chính là Lý Thúy Như?”

Nghe đến đó, Lý Thúy Như càng sợ hơn, hai chân bắt đầu không ngừng run, môi cũng kịch liệt run run: “Đúng.”

Sau khi phản ứng kịp lập tức phủ nhận nói: “Không! Tôi không phải! Tôi không phải Lý Thúy Như!”

Giọng bà ta rất lớn, như sợ bọn họ không nghe được.

Nhưng những người đó tìm chính là bà ta, sao để mặc bà ta tùy ý lừa dối?

Lạnh lùng quát nói: “Ít giả vờ cho tôi! Bà cho rằng phủ nhận là được sao? Mang đi!”

Anh ta ra lệnh một tiếng, vài thuộc hạ khác nhất thời xách Lý Thúy Như giống như xách con gà con ở trong tay.

Lý Thúy Như sợ tới mức mạng cũng không còn: “Cứu mạng!”

Người cầm đầu hừ lạnh: “Coi như bà la rách cả cổ họng cũng vô dụng! Nơi này nửa cọng tóc con người cũng không có!”

Lý Thúy Như mang theo khóc nức nở kêu: “Đại ca, tôi đã lớn tuổi, không có tiền cũng không xinh đẹp, các người cướp giật tôi cũng vô ích?”

Mấy người mặc áo đen xách bà ta vào trong một hang tối, lạnh giọng hừ nói: “Không có tiền? Vậy thì lưu lại một đầu ngón tay!”

Lý Thúy Như sợ tới mức thiếu chút nữa đái ra quần, môi run run không thôi: “Cái cái gì? Ngón tay”

Đối phương nhìn bà ta một cái, sau đó bảo đàn em ở phía sau lấy dao qua, tư thế kia giống như thật sự muốn chặt đứt đầu ngón tay của Lý Thúy Như.

Lý Thúy Như hận không thể ngất đi, bà hoàn toàn không biết sao mình chọc phải những người xã hội đen này, chẳng lẽ là vì Tần Lạc

Mắt thấy đối phương đã giơ dao lên, bà ta run run nói: “Là Tần Lạc thuê các người đến đối phó tôi sao?”

Thủ lĩnh hừ lạnh: “Tần Lạc là ai? Đừng nói ra người không quan trọng với chúng tôi, muốn nói sang chuyện khác không có cửa đâu!”

Nói xong, mượn đao cắt về phía đầu ngón tay của bà ta.

Lý Thúy Như trong nháy mắt thét chói tai liên tục: “A a a! Cứu mạng!”

Trong ánh mắt của tên cầm đầu lộ ra hung ác: “Bà kêu nữa có tin tôi bảo người ta khâu miệng của bà lại không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui