Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Sáng sớm, mỗi một tạp chí lớn cùng báo chí ở thành phố A đều chìm ngập tin tức Hoắc Kỷ Thành một lần nữa nắm giữ tập đoàn Đế An...

Mặc kệ là đầu đề báo chí hay trang web, đều đưa tin chuyện này, Hoắc Kỷ Thành lập tức lại trở thành nhân vật truyện kỳ thành phố A, nhiều nhà truyền thông khen ngợi anh lên đến tận trời, đơn giản chính là kỳ tài thương giới, năng lực mạnh mẽ, có quyết đoán cùng các loại ca ngợi...

Trong lúc này, vô cùng nổi bật!

Tầng 59 trong phòng họp tập đoàn Đế An, đang mở cuộc đại hội họp cổ đông cao cấp, không khí cực kì nghiêm túc khẩn trương, cả đám đều nín thở ngưng thần, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh...

Nhất là bộ phận cao tầng lúc trước ủng hộ Hoắc Kỷ Vĩ cùng Hoắc Kỷ Nghiệp, hiện giờ đều như là sương đánh cà chua.

Sợ Tứ thiếu mất hứng một cái liền nã pháo về phía mình...

“Tôi biết mấy tháng gần đây mọi người đều đã vất vả, Hoắc Kỷ Thành tôi cho đến bây giờ đều là người thưởng phạt phân minh, tuyệt không hội bạc đãi người tài đắc lực của mình...”

Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp trong trẻo, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, mỗi một chữ đều dùng sức cùng uy nghiêm.

Mọi người đang ngồi hoàn toàn thở cũng không dám thở mạnh, trải qua thay đổi bên trong công ty lần này, làm cho bọn họ biết thủ đoạn mạnh mẽ của Hoắc Tứ thiếu.

Hành động lúc trước hoàn toàn chính là ngụy trang che dấu tai mắt người khác! Thì ra chờ một kích cuối cùng này!

Một giờ hội nghị, oai phong cua Hoắc Kỷ Thành cũng thành công, thu thập một đám người cổ đông cao cấp dễ bảo, từ nay về sau không người nào dám chống lại quyền uy của anh.

Thay đổi bên trong này cũng từ đó kết thúc, nghiễm nhiên Hoắc Kỷ Thành liền là người thắng cuối cùng!

...

So với việc đường làm quan rộng mở của anh, lão đại Hoắc kỷ vĩ cùng con dâu Giang Ánh Thần đồng thời tức giận đến vào bệnh viện, người trước làm thế nào cũng không ngờ toàn bộ đều là ván cờ lão Tam âm thầm bố trí, mình còn đắc ý vạn phần nhảy vào bên trong...

Người sau cảm khái mắt mình bị mù, sao lúc trước ngàn chọn vạn tuyển lại chọn trúng kẻ bất lực Hoắc Cẩm Dương này!

Sớm biết như vậy, cô ta nên đưa ánh mắt đặt ở trên người Hoắc Kỷ Thành, mặc dù anh ta là người đàn ông của chị hai, nhưng mình không hề ngại đi tranh thủ anh ta...

Vốn tưởng rằng Hoắc Cẩm Dương được mình dạy dỗ sẽ thành công giành vị trí người thừa kế “Tập đoàn Đế An “, kết quả vẫn là giỏ trúc múc chẳng được nước gì...

Để cho cô ta cảm thấy thất bại bội lần, lòng tự tin bị khiêu khích nghiêm trọng.

Mỗi khi nhìn thấy chị hai cười như không cười kia, cô ta liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, bây giờ thì tốt, bụng cô ta cũng không tốt, sinh con gái, bố chồng cùng mẹ chồng không muốn gặp, ông xã cũng không tốt, hoàn toàn mất đi quyền lợi cạnh tranh người thừa kế...

Cuộc đời của cô ta, cứ như vậy rơi từ trên cao xuống đáy cốc...

Trong lòng Hoắc Cẩm Dương cũng không chịu nổi, vốn tưởng rằng quyền lợi có dễ như trở bàn tay cứ như vậy bỗng nhiên lập tức không có, đều trách bọn họ vui mừng quá sớm, chú ba vẫn ẩn nhẫn không nẩy sinh ra cái gì thật ra không phải là bất lực, mà là chôn mìn dưới đất chờ bọn họ mắc câu...

Ha ha!

Trong một đêm, đang được vạn người tâng bốc Hoắc Cẩm Dương dần dần không có người nào đến uống rượu, nhóm người con cháu quyền quý nhao nhao phòng tránh hắn như rắn rết, đều sợ đắc tội Hoắc Tứ thiếu.

Thêm nữa Giang Ánh Thần chỉ trích cùng mắng chửi từ sáng đến tối, Hoắc Cẩm Dương cảm thấy được mình muốn nổ tung, thế cho nên hai người ở nhà tranh cãi ầm ĩ một trận, trong phòng cái gì ném được đều ném...

Khắc khẩu với Giang Ánh Thần vô ý té ngã trên đất, bị thủy tinh vỡ dưới đất cắt vào đùi, máu chảy không ngừng...

Cô ta tức giận đến gào to: “Hoắc Cẩm Dương! Tôi muốn ly hôn với anh!”

Hoắc Cẩm Dương buồn bực nói: “Ly thì ly!”

Giang Ánh Thần thiếu chút nữa không trực tiếp ngất vì tức giận, nếu mẹ chồng Lý Bình không đến kịp, hai người thật muốn ầm ĩ đi đến cục dân chính.

“Đều đã yên tĩnh bắt lính theo danh sách sao? Ba con ngày hôm qua mới vừa nằm viện, hôm nay các con liền ở nhà ầm ĩ? Bối Bối mới hai tháng, đã sớm bị tiếng cãi nhau của các con dọa cho khóc, đấy là dáng vẻ các con làm cha mẹ nên có sao?”

Hoắc Cẩm Dương ôm đầu không nói lời nào.

Giang Ánh Thần quá tức giận: “Mẹ, người mẹ nên mắng là Cẩm Dương, mẹ nhìn dáng vẻ của anh ta!”

Lý Bình đã sớm không nhịn được: “Ánh Thần! Cẩm dương là đàn ồn, trên sự nghiệp gặp khó khăn người làm vợ như con không phải nên an ủi cổ vũ nó sao? Lại còn nhiều lần ở một bên nói mát! Con có coi nó là chồng con sao? Mẹ biết từ nhỏ con ở nhà được nuông chiều từ bé, nhưng hôm nay con đã gả đến nhà của chúng ta, đừng hở chút hở tính tình đó ra!”

Giang Ánh Thần không ngờ mẹ chồng luôn luôn dịu dàng cũng sẽ phát giận với mình, tức giận đến không biết nói cái gì cho phải.

Đúng lúc Hoắc Cẩm Dương mở miệng: “Mẹ, mẹ ở nhà chăm sóc Bối Bối, con đưa Ánh Thần đi bệnh viện.”

Nói xong, thì xoay người lại ôm Giang Ánh Thần, lại bị cô ta đẩy ra.

Hoắc Cẩm Dương cũng có chút không kiên nhẫn: “Đừng náo loạn!”

Sau đó không để ý cô ta giãy giụa, ôm cô ta đi.

Lý Bình nhìn một mảnh bừa bãi trong phòng, đau đầu nâng trán, cái nhà này, xem như hoàn toàn xong rồi!

****

Buổi tối, Tần Lạc nhớ tới mình hẹn với ba con Hoắc Kỷ Thành cùng ăn cơm, cô mở trang web xem tin tức trên điện thoại, dụi dụi mắt.

Trên tiêu đề tin tức lại còn rành rành trước mắt: Hoắc Tứ thiếu lấy thủ đoạn sấm sét nắm giữ “Tập đoàn Đế an”, anh là kẻ mạnh đương thời có một không hai!

Tần Lạc vốn không có hứng thú bát quái của anh, nhưng tất cả tin tức ở trên mạng đều là về anh, cô không muốn nhìn cũng khó...

Nhưng sau khi nhìn, cô càng thêm xác định mình với anh không phải người cùng đường, người đàn ông thông minh lanh lợi phúc hắc như vậy hoàn toàn không phải đồ ăn của mình!

Bị anh tính kế chết không biết lúc nào!

Còn có, bên trong nhà họ Hoắc phức tạp như thế, quả thực giống như trò cung đấu! Không khác gì hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế trong hoàng cung thời cổ đại?

Nghĩ một chút đã đầy lo lắng!

Cô lắc lắc đầu, hận không thể bây giờ gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành hủy bỏ hẹn bữa cơm tối nay...

Đang nghĩ ngợi, thì chuông điện thoại di động liền vang lên.

Nhắc tào tháo thì tào tháo đến!

“Hoắc tiên sinh.”

“Lạc Lạc, buổi tối hẹn ở "nhà hàng Tinh Quang" được không?”

“... Chỗ này tôi chưa từng đến, phiền Hoắc tiên sinh gửi địa chỉ cho tôi.”

“Hay là anh quan đón em đi! Đây là nhà hàng nhỏ, vị trí rất hẻo lánh, chỉ sợ không tìm được.”

“...”

Tần Lạc nghĩ thầm, đường đường Hoắc Tứ thiếu mời ăn cơm sẽ chọn một nhà hàng nhỏ rất hẻo lánh sao? Ý vị thật đúng rất sâu xa...

Nhưng dù sao cũng là chuyện không dám, cô cũng đồng ý với Tiểu Tinh, bây giờ đổi ý có vẻ quá già mồm cãi láo.

“Được, tôi ở nhà.”

“Khoảng 15 phút nữa tôi đến.”

...

Cúp điện thoại, Tần Lạc hít một hơi thật sâu, từ buổi sáng bắt đầu, tất cả đầu đề báo chí cùng tin tức trên trang web thượng đều đưa tin sự tích quang vinh của Hoắc Tứ thiếu, chẳng lẽ anh không cần thiết trốn tránh?

Còn dám quang minh chính đại xuất hiện ở trong tầm nhìn công chúng?

Không sai - -

Sau khi đến “Nhà hàng Tinh Quang”, thì Tần Lạc biết tại sao Hoắc Kỷ Thành muốn chọn ăn cơm ở trong này, thật sự là quá che khuất!

Hơn nữa, mặc dù chỉ là một nhà hàng nhỏ, nhưng trang trí cũng quá tinh xảo, từ cửa vào đến bên trong một cái bày trí cùng tranh vẽ trên tường đều nhìn ra được là trải qua tỉ mỉ chọn lựa...

Thật sự là nói không nên lời!

Chỉ là, luôn luôn có một cảm giác giống như đã từng biết đến mấy cái này?

Chẳng lẽ trong sáu năm đã đến đây?

Dường như Hoắc Kỷ Thành nhìn ra nghi hoặc của cô: “Cảm thấy rất quen sao?”

Anh cố ý mang cô đến đây, ý đồ gợi một số trí nhớ cho cô...

Tần Lạc nặng nề thầm nghĩ: Biết người đàn ông này có ý không tốt!

“Tần Lạc? Đã lâu cô không đến đây rồi! Hôm nay muốn ăn cái gì?”

Một cái người phụ nữ mặc áo sườn xám màu tím khoác áo choàng lưu tô đi về phía cô, tóc của cô ấy được chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, môi đỏ thẫm nổi bật lên làn da trắng của cô ấy, kiều mỵ phong tình.

Người phụ nữ như vậy, Tần Lạc không nhớ mình từng quen...

Nhưng coi giọng cùng vẻ mặt nói chuyện đối phương, hiển nhiên là có quen mình, không khỏi cong môi: “Thật xin lỗi, tôi đã quên rất nhiều chuyện.”

Cảnh uyển cũng từng nghe Hoắc Kỷ Thành nói, nhưng không ngờ lâu như vậy Tần Lạc vẫn chưa nhớ ra, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe lên, lập tức nói: “Không sao, đã quên thì bắt đầu lần nữa! Tôi giới thiệu cho cô mấy đồ ăn của quán chúng tôi, đảm bảo cô sẽ thích.”

Tần Lạc lễ phép nói: “Cảm ơn!”

Hoắc Gia Tinh bị lạnh nhát bất mãn dẩu môi, giọng mềm mại đáng yêu: “Dì Cảnh Uyển, còn có cháu! Dì còn nhớ cháu thích đồ ăn nào không! Cháu muốn đi cùng chị!”

Cảnh Uyển vội khom lưng ôm lấy Hoắc Gia Tinh đang chu miệng nhỏ: “Tiểu Tinh đáng yêu như vậy, dì làm sao có thể quên?”

Sau đó, liền ôm Hoắc gia Tinh cùng Tần Lạc đi.

Hoắc Kỷ Thành bị gạt sang một bên ngay tại chỗ...

Khi nhìn đến thực đơn kia, Tần Lạc có chút sợ run, rất quen...

Cô vừa nhìn vừa ngẩn người, Hoắc Gia Tinh đã thuần thục chọn vài món thức ăn xong, sau khi chọn xong kéo kéo ống tay áo Tần Lạc: “Chị, không phải chị thích ăn mật cá nướng ở đây nhất sao?”

Tần Lạc liếc nhìn Hoắc Gia Tinh một cái, lập tức gật đầu: “Ừ.”

...

Gọi đồ ăn xong, trở lại phòng, Tần Lạc rất rõ ràng cảm nhận được hai chữ “Lịch sự tao nhã”, ý vị như vậy, chỉ sợ ở quán nhỏ khác trong thành phố A khó tìm được.

Cũng khó trách Hoắc Kỷ Thành chỉ đích danh muốn đến đây, nhìn ra anh rất quen thuộc với bà chủ.

Tần Lạc cho rằng Cảnh Uyển là bà chủ.

Bởi vì chỉ có ba người Hoắc Kỷ Thành, Hoắc Gia Tinh với Tần Lạc ăn cơm, không khí khó tránh khỏi có chút quái dị, trong bữa cơm trên cơ bản chỉ có thể nghe thấy giọng Hoắc Gia Tinh líu ríu.

Nếu là không có bé, chỉ sợ Tần Lạc cũng ăn không ngon...

“Chị ăn ngon không?”

“Ừ!”

“Nếu chị thích, về sau chúng ta thường xuyên đến đây có được không?”

“Ách...”

Lời này Tần Lạc liền không dám trả lời, cô không muốn thường xuyên cùng ba con bọn họ đến đây! Nhưng nhìn đôi mắt Tiểu Tinh vô tội, cô thật sự rất khó nói ra lời cự tuyệt...

Gặp quỷ rồi! Từ khi nào thì bắt đầu cô không có sức chống cự với tên nhóc này rồi hả?

“Thích một thứ không nhất định phải thường xuyên đến, bất kỳ ăn nhiều đồ ngon sẽ ngấy, để đảm bảo cảm giác ngon chúng ta không thể thường xuyên tới.”

Tần Lạc rơi vào đường cùng đành phải chuyển sang nói đạo lý.

Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái không nhìn cô: “Ưm... Em nghe chị.”

Tần Lạc đầu đầy vạch đen, đây là cô đang lừa trẻ con sao?

Khi tiếp xúc đến con người đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành, cô có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư...

Trời ạ! Cùng ở chung với ba con họ thật đúng là khảo nghiệm chỉ số thông minh, hơn nữa mình biết người đàn ông đối diện có bao nhiêu khôn khéo phúc hắc.

Ngẫm lại đã vô cùng nguy hiểm!

Ăn vào một nửa, Tần Lạc tìm cớ đi toilet, lúc ra ngoài cô rất bất ngờ thấy “Người quen” - - Tống Tư Kỳ.

“Chào! Chuyện lần trước cám ơn cô!”

Tống Tư Kỳ chớp mắt, có chút không rõ cô ấy chỉ chuyện gì.

“Thật khéo! Cô cùng anh Hoắc đến đây ăn cơm sao?”

“...”

Tần Lạc có chút kinh ngạc nhìn cô ấy một cái, cô gái trước mắt thật là cô gái lần trước cứu mình với Tử Ninh sao?

Cô nhớ rõ ràng khí chất trên người cô gái kia có một loại lạnh lùng, mà cô gái trước mắt này vừa nhìn chính là tính tình đơn thuần ngay thẳng không có tâm cơ.

Quẫn...

Chẳng lẽ hai người là song bào thai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui