Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Tần Lạc do dự vài phút, gửi một tin nhắn cho Cố Nam Châu.

【Tối nay trường đại học F cũ của tôi tổ chức lễ kỹ niệm tròn 30 năm ngày thành lập, về chuyện hẹn tối hôm qua, có thể di chuyển đến tối mai không? Bởi vì tôi hẹn với bạn cùng phòng phải đến trường học, thật xin lỗi!】

Sau khi gửi đi, trong lòng Tần Lạc không yên cùng đợi...

Đối với cố Nam Châu, tâm tình cô thực rất phức tạp...

Vừa rồi vốn định để cho Tử Ninh quyết định giúp bản thân mình, nhưng cậu ấy nói cũng đúng, chuyện tình cảm còn phải tuân theo trái tim mình, dù sao cậu ấy không phải mình, không thể giúp bản thân mình quyết định.

Huống chi bây giờ cậu ấy vẫn còn loạn không cắt đứt được...

Ngay lúc cô đang sợ sệt ngẩn người, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, khi nhìn thấy là Cố Nam Châu gọi điện đến, cô sợ tới mức suýt nữa không cầm nổi điện thoại di động.

“Alo?”

“Anh đưa em đến đại học F được không?”

“Ách... Anh xong việc rồi hả?”

“Chỉ cần em bằng lòng gặp anh, ước định giữa chúng ta vẫn giữ lời như cũ.”

Cố Nam Châu nói xong câu đó, thì hai đầu điện thoại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, trong lúc này, yên tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở đây đó...

Đầu Tần Lạc đầy vạch đen, xem ra trốn tránh cũng không dùng được rồi.

“Ừ.”

“Được, anh lập tức đến cửa nhà em.”

“...”

Để điện thoại di động xuống, Tần Lạc ngơ ngẩn phát ngốc, đây là cô đã đồng ý sao? Đồng ts làm bạn gái của Cố Nam Châu? Có phải quá qua loa không?

Nhưng như vậy cũng được, bên Hoắc Kỷ Thành kia có thể hoàn toàn cự tuyệt rồi.

Ngược lại trong lòng Tần Lạc nghĩ rất tốt...

*****

Khi Cố Nam Châu đưa Tần Lạc đến cửa đại học F thì Đường Từ Từ cũng vừa đến, lúc nhìn thấy hai người bọn họ thì cười hề hề nói: “Lạc Lạc, bạn trai cậu rất đẹp trai!”

Vẻ mặt Tần Lạc trong nháy mắt không được tự nhiên, cô vẫn có chút không thích ứng được thân phận mới này.

Nhưng Cố Nam Châu lại biểu hiện rất bình tĩnh: “Xin chào! Tôi tên là Cố Nam Châu.”

Trong lòng Đường Từ Từ không khỏi cảm khái, ánh mắt Tần Lạc lựa chọn đàn ông thật đúng là không thể chê, người đàn ông ở trước mắt khiêm tốn tao nhã, bất luận là từ dáng người cao, tướng mạo hay là khí chất, đều là chất lượng tốt...

“Oa! Lạc Lạc cũng là cậu hạnh phúc nha! Có bạn trai cùng một khối tham gia tiệc tối lễ kỷ niệm tròn 30 năm trường thành lập.”

Lời nói này Đường Từ Từ phát ra từ nội tâm, bây giờ cô chính là người phụ nữ của Liên tấn Nghiêu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không có tư tưởng tự do, cũng không có tự do thân thể...

Đi đâu đều phải xin phép với anh ta, ở trước mặt anh ta không thể hiện được tính cách của mình, cũng không thể phản kháng, hoàn toàn chỉ là búp bê rối gỗ...

Nghĩ vậy, môi cô bất giác nổi lên chua sót có cũng được mà không có cũng chẳng sao, lập tức trôi đi.

Tần Lạc đúng lúc nhìn thấy chút cảm xúc nhỏ ấy của Đường Từ Từ, lại liên tưởng đến tình cảnh trước mình nhìn thấy, chỉ sợ Từ Từ với người đàn ông kia quan hệ không đơn giản!

Nhưng thân là người ngoài cuộc, cô cũng không biết phải nói cái gì, Từ Từ không nói cho mình nhất định trong đó cô ấy có nỗi khổ riêng, mình cưỡng ép hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

“Đâu có! Cố... Anh ấy chỉ đưa mình đến mà thôi.”

Tần Lạc thiếu chút nữa thốt ra “luật sư Cố”, kịp thời sửa lại miệng.

Ai ngờ Cố Nam Châu nói tiếp: “Chúng ta đi ăn cơm trước! Nếu không thì không chịu được đến khi tiệc tối bắt đầu.”

Không đợi Tần Lạc nói cái gì, thì Đường Từ Từ vui vẻ vỗ tay: “Được! Dựa theo quy củ phòng ngủ chúng tôi, đều phải mời cơm!”

Cố Nam Châu mỉm cười: “Được.”

Tần Lạc: “...”

Vốn cô muốn cùng ăn lẩu cay với Đường Từ Từ, có Cố Nam Châu ở đây, thì ba người tìm quán cơm nhỏ gọi đồ ăn ăn cơm.

Trong lúc, Đường Từ Từ phát huy đầy đủ tiềm chất bát quái của cô ấy, hỏi Cố Nam Châu rất nhiều vấn đề.

“Anh với Lạc Lạc làm thế nào quen nhau vậy?”

“Chúng tôi là bạn cùng thời trung học.”

“Oa! Giỏi như vậy! Tìm bạn học cùng là đáng tin nhất rồi! Cho nên có phải từ thời trung học bạn học Cố đã thầm mến Lạc Lạc nhà chúng tôi rồi đúng không?”

“... Đúng vậy.”

Nghe câu trả lời thế, Tần Lạc vừa mới uống ngụm sữa chua thiếu chút nữa phun ra ngoàiy, sau đó vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Cố Nam Châu: “Anh nói linh tinh gì vậy! Thời trung học rõ ràng anh có bạn gái mà.”

Trên đầu Cố Nam Châu lướt qua mấy đường vạch đen: “Tô Tình không phải bạn gái của anh, chỉ là chơi chung với anh từ nhỏ đến lớn mà thôi.”

Đối với lời giải thích của anh, Tần Lạc cũng không nghĩ nhiều, dù sao chuyện cũng đã qua lâu như vậy, hơn nữa lúc ấy cô một lòng một dạ tập trung vào học tập, chỉ là nghe bạn bè xung quanh nói anh có bạn gái, cụ thể cô cũng không rõ ràng lắm.

“Ách...”

Đường Từ Từ vội vàng chuyển hướng đề tài: “Ha ha... Vấn đề này đã là quá khứ! Bạn học Cố bây giờ đi làm ở đâu vậy?”

Cố Nam Châu khẽ nhấp một ngụm trà: “Cùng bạn bè mở ra một văn phòng luật sư.”

Đường Từ Từ nhất thời há to mồm: “Ta đi! Lợi hại như vậy!”

Cố Nam Châu cũng rất khiêm tốn: “Không tồi.”

Tần Lạc ở một bên không lên tiếng, mặc dù ở chung với Cố Nam Châu không hề tính là nhiều, nhưng cô đại khái hiểu cá tính của anh, ôn tồn, khiêm tốn mà không phô trương...

Đây là điểm cô thích nhất.

Đường Từ Từ chưa từng tìm hiểu về giới luật sư, cho nên còn không biết danh tiếng của Cố Nam Châu có bao nhiêu lớn, mãi đến sau đó không lâu từ miệng Liên Tấn Nghiêu biết, cô mới biết được rốt cuộc Cố Nam Châu có bao nhiêu lợi hại...

Ba người hàn huyên liền đi về phía hội trường trường đại học F, sắp đến thời điểm Tần Lạc mới ý thức Cố Nam Châu vẫn đi cùng với các cô...

Quẫn...

Tiêu Tiêu với Diêu San San đã ở cửa hội trường chờ hai cô, khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Tần Lạc không khỏi giật mình liên tục: “Ai ôi! Tần Lạc mới mấy ngày cậu đã kết giao bạn trai mới rồi hả?”

Lời này là của Diêu San San nói, trong giọng nói của cô rõ ràng có ghen tỵ.

Tiêu Tiêu vội vàng hoà giải: “Vẫn là lần đầu tiên thấy Tần Lạc mang bạn trai đến, đợi sau khi tiệc tối kết thúc cậu trai đẹp cần phải mời mấy người chúng tôi uống một chén mới được.”

Cố Nam Châu cong môi: “Đương nhiên.”

Tần Lạc cũng không có để ý lời nói của Diêu San San, ở cùng một căn ký túc xá bốn năm, cô đã sớm biết cô ấy là người hay nói chuyện làm cho người ta rất không thoải mái.

Nếu lấy việc so đo với cô ấy, vậy mệt chết đi được...

...

Tiệc tối lễ kỷ niệm rất náo nhiệt, người đứng ra tổ chức của trường học mời không ít học sinh ưu tú đã tốt nghiệp trở về nói chuyện, đa phần đều đã là người tinh anh cùng thành công trên thương trường.

Cho nên, cho dù có rất nhiều người không được mời, cũng nhao nhao chạy về trường học, đều muốn nhìn thấy phong thái học trưởng, càng có người còn muốn mượn cơ hội này tìm được một chút cơ hội làm ăn...

Sở dĩ Diêu San San trở về gấp, cô ấy cũng không phải muốn tìm được cơ hội làm ăn, mà là nghĩ có thể gặp được một “Còn rùa vàng”.

Trường hợp này! Những tinh anh trong thương giới này lại là học trưởng của mình, dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để tiếp cận, nói không chừng còn có thể bởi vậy được ai đó nhìn tới...

Ôm phân mục đích này, tối nay Diêu San San cố ý ăn mặc tỉ mỉ, toàn thân váy dài đỏ thẫm cổ chữ V đến gối, giày cao gót màu xám bạc hở mõm được chạm khắc, cao chí ít 12 centimeter, nhưng đi ở trên chân cô ấy giống như đi trên đất bằng.

Gương mặt tinh xảo thanh nhã, môi đỏ phấn nộn, nhất là khi cô ấy khẽ cắn môi dưới, đó chính là một cái gợi cảm ***...

Lòng dạ Tư Mã Chiêu này, ba người các cô liếc thấy một cái đã biết, nhưng ai cũng sẽ không vạch trần, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, cần gì phải quản chuyện người khác?

Quần áo của Đường Từ Từ với Tần Lạc đều rất bình thường như đi làm, người trước là vì kim chủ cố ý dặn; người sau là vì ngay từ đầu đã không nghĩ tới phải ăn mặc tỉ mỉ.

Đi vào, Tiêu Tiêu nói: “Tần Lạc, Đường Từ Từ, hai ngươi chắc không phải không biết tối nay có vũ hội chứ? Hai ngươi ngay cả váy cũng không mặc?”

Tần Lạc nhìn thoáng qua chiếc váy của mình: “Không phải mình đang mặc váy sao?”

Tiêu Tiêu trợn trừng mắt: “Con người cậu cũng quá nghề nghiệp đi? Mặc như vậy đi làm còn được, đến tham gia lễ mừng tiệc tối thì...”

Cố Nam Châu nhẹ nhàng cầm tay Tần Lạc, mặt mày lạnh nhạt: “Mặc kệ Lạc Lạc mặc cái gì, tối nay cô ấy cũng là nữ vương độc nhất vô nhị của tôi.”

Hai gò má Tần Lạc không tự chủ được đỏ lên, còn đỏ đến chỗ tận mang tai...

Diêu San San cười nhẹ một tiếng: “Trong mắt người tình đều là Tây Thi!”

Đường Từ Từ kéo kéo quần váy của mình: “Mình rất ít có thói quen mặc váy! Hơn nữa mình cũng không biết khiêu vũ...”

Vận mệnh của cô nằm trong tay người đàn ông kia, cô không có tư cách cũng không có tâm tình đi khiêu vũ với người đàn ông khác, bị anh ta biết, chịu khổ lại là mình...

Nghĩ đến cái người đàn ông bá đạo kia, thì trong lòng cô không tiếng động thở dài.

Tiêu Tiêu có chút bất đắc dĩ với hai cô: “Tần Lạc không cố gắng ăn mặc là vì có bạn trai, Đường Từ Từ cậu như vậy... Làm cho mình nói cái gì cho phải đây? Tối nay nam sĩ tinh anh đến cũng không ít, nói không chừng một người trong đó chính là bạch mã hoàng tử đã định trong vận mệnh của cậu?”

Khóe môi Đường Từ Từ hiện lên nụ cười khổ: “Bạch mã hoàng tử? Mình chưa bao giờ hy vọng xa vời như vậy.”

Diêu San San cười nói: “Coi như có chút hiểu bản thân mình!”

Tiêu Tiêu lườm cô một cái: “Diêu San San mồm cậu tích đức chút được không? Nếu Từ Từ ăn mặc cùng trang điểm vào cũng sẽ không thua cậu đâu!”

Diêu San San lập tức không phục, vừa muốn nói gì đã bị Đường Từ Từ ngăn lại, “Được rồi! Tiệc tối sắp bắt đầu, chúng ta vào đi thôi!”

Tiêu Tiêu thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui