Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Tần Lạc vẫn cảm thấy chuyển cổ tích tình yêu thật đẹpgiữa hoàng tử vớicô bé lọ lem không có khả năng xuất hiện ở trên người mình, mặc dù cũng có ví dụ đi theo, nhưng chuyện con gái gả vào nhà giàu có trở thành vật hi sinh cũng càng nhiều.

"Thôi! Không nghĩ những thứ này, thuận theo tự nhiên đi!"

"Ừ."

Bùi Tử Ninh cũng không nói nhiều, chuyện tình cảm của bạn tốt phức tạp phong phú đến độ có thể viết thành một quyển tiểu thuyết, về phần kết cục, bây giờ ai cũng nói không chính xác.

Hai người lại đánh thêm một ván mới rời đi, toát mồ hôi đầm đìa ra, là thư sướng thể xác và tinh thần không tưởng tượng được.

...

Buổi tối, Tần Lạc mới vừa đi đến dưới lầu của khu nhà thì chú ý đến có chiếc xe dừng ở trong bóng đêm, cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi về phía cửa thang lầu.

Cũng không ngờ bị gọi lại.

"Lạc Lạc."

Giọng nam trầm thấp bên trong dịu dàng làm cho Tần Lạc xoay người lại, khi nhìn thấy là Cố Nam Châu, ngược lại Tần Lạc rất bình tĩnh, tâm tình kích động một ngày hôm nay khi chơi bóng qua đã bình phục rồi.

"Nam Châu, anh đến đã lâu chưa? Sao không gọi điện thoại cho em?"

Giọng Tần Lạc bình tĩnh, trên mặt lại càng lạnh nhạt.

Nhìn thấy cô như vậy, phiền não trong lòng Cố Nam Châu mới vừa đè nén xuống nhất thời bốc lên, trước khi đến đây, anh suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc có nên hỏi hay không...

Quan hệ người yêu giữa bọn họ vừa mới xác định, chẳng lẽ chỉ bởi vậy mà vỡ tan?

Vốn định nếu Tần Lạc có thể chủ động thẳng thắn chuyện tối hôm qua với mình, vậy...

"Nhớ em, nên đến đây, hôm nay không đi làm?"

"Ừ, hẹn Tử Ninh đi chơi bóng, còn anh? Ăn cơm chưa?"

"Còn chưa có."

"Em cùng anh đi ăn một chút gì đó nhé!"

"Vẫn nền về nhà làm đi, bên ngoài cũng không có đồ ăn gì ngon."

"Ách... Trong nhà em chỉ có mỳ sợi."

Tần Lạc vốn định để cho Cố Nam Châu từ bỏ chủ ý đi vào nhà mình ăn, nhưng anh lại nói "Được".

Ưm...Sao cô cảm thấy Cố Nam Châu hôm nay có chút là lạ?Chẳng lẽ là Hoắc Thái Vi đã nói gì đó với anh?

Ví dụ như nói tối hôm qua mình ở cùng với người đàn ông khác...

Đương nhiên, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới Hoắc Thái Vi là cháu gái của Hoắc Kỷ Thành, mà cô ta nói với Cố Nam Châu chính là chuyện tối hôm qua mình nán lại cả đêm với Hoắc Kỷ Thành.

Chuyện phát sinh, luôn luôn làm người ta không có cách nào dự liệu.

****

Ngồi ở trong phòng khách tâm thần Cố Nam Châu có chút không yên, tầm mắt luôn luôn đuổi theo bóng dáng Tần Lạc ở trong phòng bếp.

Anh biết đố kỵ đè nén trong lòng mình rất nồng đậm, anh đố kỵ với người đàn ông Hoắc Kỷ Thành kia, Lạc Lạc cũng đã quên anh ta, dựa vào cái gì hai người bọn họ còn có thể vướng mắc ở cùng một chỗ?

Đang ở bên dưới phòng bếp Tần Lạc chợt nghe điện thoại di động vang lên, cô liếc nhìn một cái, là người đàn ông Hoắc Kỷ Thành kia gửi tin nhắn đến.

【ngày mai Chủ nhật, Tiểu Tinh muốn đi tìm cô chơi, có thể chứ?】

Vương bát đản! Mỗi lần mượn con trai làm ngụy trang! Muốn cô phải làm thế nào để cự tuyệt? Cô nhẫn tâm cự tuyệt với đứa bé đáng yêu lanh lợi kia sao?

Trong lòng Tần Lạc có chút tức giận, lập tức cầm lấy điện thoại trả lời: Trừ khi không nhìn thấy anh.

Sau cô gửi xong thì đặt điện thoại di động sang một bên, muốn cô cùng Tiểu Tinh đi chơi có thể, nhưng cô không muốn nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành! Nghĩ lại chuyện bọn họ đã xảy ra tối hôm qua, thì cô cảm thấy không được tự nhiên!

May mắn đầu óc tối hôm qua cô là hồ, hoàn toàn không nhớ gì cả.

Nếu không thì, nghĩ thôi cũng đã vô cùng xấu hổ...

Đang nghĩ ngợi, nước đã đun sôi, Tần Lạc bỏ mỳ vào, sau đó thả thịt nạc đã thái xong vào, bình thường cô ở nhà cũng rất ít khi nấu cơm, cho nên trong tủ lạnh chỉ phòng có thịt nạc, trứng chim, cà chua cùng ít nguyên liệu nấu ăn.

"Nhà em không có nguyên liệu nấu ăn gì, anh chấp nhận chịu chút."

"Rất thơm."

"Mì thịt băm thôi!"

Tần Lạc đặt bát mỳ đã chín ở trên bàn cơm, Cố Nam Châu gắp một chiếc đũa bỏ vào trong miệng, đã lâu không được ăn mùi vị cơm nhà mặt như vậy, còn là người con gái anh thích tự mình xuống bếp làm...

Nhưng Lạc Lạc thật sự thích mình sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng anh giống như một chiếc gai đâm, lên không nổi cũng không thể đi xuống.

Tần Lạc thấy sắc mặt anh không tốt, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Ăn không ngon sao?"

Cố Nam Châu lắc đầu, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt: "Ăn ngon."

Tay Tần Lạc để ở dưới bàn nắm lại, xem ra Hoắc Thái Vi đã nói chuyện mình tối ngày hôm qua với Cố Nam Châu, làm đàn ông, anh sẽ không chịu nổi bạn gái mình ở lại cả đêm với người đàn ông khác?

Cũng được!

Nình nên thẳng thắn với anh ấy mới đúng, mặc dù mình bị người ta tính kế.

"Nam Châu, thật ra em..."

Tần Lạc mới vừa mở miệng thì di động của Cố Nam Châu vang lên, anh nói một tiếng xin lỗi, thì đi ra ban công nghe điện thoại rồi.

Nhìn bóng lưng anh, Tần Lạc nghiêng đầu gãi gãi tóc, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.

Năm phút sau, Cố Nam Châu trở lại bàn ăn, "Đồng nghiệp trong sở gọi điện thoại đến."

Tần Lạc vén vén tóc, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Đàn ông vốn nên lấy sự nghiệp làm trọng mà!"

Nói xong câu đó, không khí giữa hai người một lần nữa lâm vào xấu hổ...

Cố Nam Châu đáp lại cô bằng một nụ cười tươi tắn, ngồi xuống ăn nốt bát mỳ còn lại, trong lúc này di động của Tần Lạc vang lên một cái, là Hoắc Kỷ Thành gửi tin nhắn tới.

Một chữ rất đơn giản: Được.

Nhìn đến đây, Tần Lạc bĩu môi, xem ra người đàn ông kia vẫn thức thời!

Ngón trỏ phải của cô ở tin nhắn kia trượt nhẹ nhàng một cái, Cố Nam Châu nhận ra, đó là thế tay xóa bỏ tin nhắn...

Anh không biết ai gửi tin nhắn cho Tần Lạc, xem xong còn xóa bỏ...

Hơn nữa, vẻ mặt Tần Lạc, rất rõ hiểu ra.

Lúc rửa chén, di động Tần Lạc để ở trên bàn cơm, trong lúc, vang lên một lần nữa, nếu là lúc trước, Cố Nam Châu quyết định sẽ không nhìn một cái.

Nhưng giờ phút này, anh cũng không biết mình làm sao vậy, ánh mắt không tự chủ được nhìn qua đó.

Hiển thị người gửi tin:Người đáng ghét.

Nội dung là: Vậy 8 giờ sáng ngày mai tôi đưa Tiểu Tinh qua đó?

Cố Nam Châu nhớ rõ, Hoắc Kỷ Thành có con trai tên là Hoắc Gia Tinh, trong đầu anh nhất thời dâng lên cảm giác xấu, không chút suy nghĩ đứng dậy hướng về phía Tần Lạc đang ở trong phòng bếp rửa chén, từ phía sau người ôm eo của cô.

Tần Lạc đang rửa chén không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đến như vậy, sợ tới mức cả người đều giật thót lên, vội vàng giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Cố Nam Châu đang ôm eo mình, cô vẫn chưa quen thân mật với anh như vậy...

"Anh ra ngoài đi!Nước rửa chén bắn tung tóe đến trên người anh thì không tốt."

Nhưng Cố Nam Châu lại ôm càng chặt, giọng nói gần như khàn khàn: "Lạc Lạc..."

Tần Lạc cảm thấy anh khác thường, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Có phải anh..."

Thật ra cô chỉ mong sao bây giờ nói rõ ràng với anh, chuyện phát sinh tối hôm qua sẽ cũng không phải do cô muốn, nếu anh không chịu tha thứ cho mình vậy tốt nhất là giải tán, cô cũng sẽ không trách gì anh.

Đứng ở trên lập trường đàn ông mà mình, hành vi của mình quả thật không thể tha thứ, nhưng cô cũng là người bị hại!

Cố Nam Châu bỗng nhiên bá đạo quay thân thể của cô lại, lập tức nụ hôn hướng đôi môi của cô, về giờ khắc này, anh đã suy nghĩ thật lâu rồi...

Đột nhiên bị cường hôn Tần Lạc hoảng sợ, rất nhanh phản ứng kịp cô vội vã đẩy Cố Nam Châu ra, có chút kinh hãi nói: "Anh đừng như vậy."

Cố Nam Châu bỗng dưng có chút nổi giận: "Nếu anh muốn như vậy đấy thì sao?"

Tần Lạc vờ như không biết anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng bình tĩnh: "Hoắc Thái Vi có vẻ như đã nói cho anh biết chuyện tối hôm qua em bị hạ - dược rồi."

Cố Nam Châu sửng sốt một giây: "Bị hạ - dược?"

Tần Lạc nở nụ cười: "Vậy cô ta nói với anh như thế nào? Sau khi em uống rượu liền cùng người đàn ông khác thuê phòng sao?"

Lông mày Cố Nam Châu nhíu chặt: "Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Người nào hạ - dược em hả?"

Vẻ mặt Tần Lạc cười đến vô tội: "Em cũng muốn biết đây!"

Cố Nam Châu nhìn chằm chằm cô vài giây, dáng vẻ của cô không giống như là nói dối, ngược lại có một loại bị uất ức oan uổng ở bên trong...

"Lạc Lạc, chuyện tối ngày hôm qua chúng ta coi như chưa từng phát sinh đi!"

Anh nghĩ, chỉ cần mình yêu cô, có cái gì không thể bao dung chứ? Trước khi cô trở thành bạn gái của mình, lúc đó chẳng phải là người phụ nữ của Hoắc Kỷ Thành?

Tần Lạc lại lắc lắc đầu: "Chúng ta chia tay đi! Chuyện tối ngày hôm qua đối với anh mà nói chính là vết nhơ không có cách nào quên được, với em mà nói, cũng là mâu thuẫn bắt đầu giữa đôi ta, nếu không qua được cống thoát nước này, cần gì phải miễn cưỡng còn làm bộ như không sao cả?"

Cố Nam Châu vội la lên: "Lạc Lạc, anh..."

Tần Lạc nhún vai: "Bị người ta tính kế là bản thân em lơ là, em không trách anh, đổi lại em là anh, em đoán chừng cũng rất khó quên, cho nên đây là vận mệnh đi!"

Trong lúc này Cố Nam Châu bị nghẹn hòng, đây thật là mệnh sao? Vận mệnh nhất định không cho anh ở cùng Tần Lạc sao? Mới vừa bắt đầu thì gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui