Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Đồng Ngữ Phỉ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bôi đen Tần Lạc như vậy, vội vàng ngăn ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt vô tội nói: "Chị, em biết tâm tình chị không tốt vì chuyện vài ngày trước bị người ta vu oan hãm hại bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, nhưng như thế nào đi nữa chúng ta cũng là người một nhà! Chị không có chỗ ở thì có thể chuyển về nhà, ba mẹ đều hi vọng chị về nhà."

Lời cô ta nói tình sâu ý nặng, người bên cạnh nghe qua đều cảm thấy cô gái nhỏ này không sai, thật biết suy nghĩ cho chị gái; ngược lại người chị gái khó tránh khỏi có chút không hiểu chuyện.

Tay Tần Lạc xiết chặt thành nắm đấm, cô biết Đồng Ngữ Phỉ không có lòng tốt!

Hoắc Cẩm Dương nhíu mày: "Cái gì? Bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc?"

Đồng Ngữ Phỉ cho rằng mưu kế của mình đã thực hiện được, vội vàng bổ sung thêm: "Còn không phải sao! Chị bị người ta vu oan, chị ấy làm sao có thể quen tứ thiếu nhà họ Hoắc? Còn ý đồ bắt cóc con trai anh ta, những người đó thật quá đặt điều rồi!"

Giọng nói vô tội của cô ta, giống như toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Tần Lạc, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Hoắc Cẩm Dương, rất hài lòng nhìn thay anh cau mày.

Xem ra, bạn trai của Tần Lạc còn chưa biết những chuyện này, chị ta cho rằng có thể giấu được sao!


Tần Lạc nghiêm mặt đi đến trước mặt Đồng Ngữ Phỉ: "Thật sự cảm ơn em gái đã tin tưởng, ngược lại em thật biết chọn lựa thời cơ thích hợp giúp chị giải thích."

Nói gần nói xa đều nói dụng tâm kín đáo của Đồng Ngữ Phỉ!

Đồng Ngữ Phỉ còn muốn nói gì, Tần Lạc đã lôi bạn trai đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi Đồng Ngữ Phỉ tức giận đến dậm chân, vẻ mặt người đàn ông vừa rồi kia rõ ràng cũng rất kinh ngạc, bước tiếp theo nên ầm ĩ với Tần Lạc chứ! Sao có thể không nói một tiếng mặc cho Tần Lạc lôi đi?

*****

Ra khỏi nhà hàng Tây, Tần Lạc hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nói chuyện này với bạn trai, kết quả phát hiện anh nhìn mình không chớp mắt một cái, tâm không khỏi lạnh: "Cẩm Dương, anh tin tưởng lời cô ta nói sao?"

Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: "Không phải, anh chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì? Sao em không nói cho anh biết?"


Tần Lạc cắn môi: "Em muốn nói cho anh biết, nhưng mấy ngày nay anh đúng lúc đi công tác ở Manhattan, không gọi điện thoại di động được, lúc ấy em rất bất lực, đi chỗ nào cũng bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, trở về tiểu khu còn bị người ta mắng là tội phạm bắt cóc."

Hoắc Cẩm Dương giờ phút này chỉ muốn biết "Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc" có phải là em trai Hoắc Gia Tinh của mình không.

"Sao phát sinh sự hiểu lầm này?"

Bạn trai không có an ủi mình ngược lại càng chú ý đến hành vi bản thân làm cho Tần Lạc có chút lạnh lẽo, đơn giản kể lại chuyện ở trên đường không cẩn thận đụng vào Hoắc gia Tinh cũng dẫn bé đi bệnh viện kiểm tra, sau đó bé muốn trở về cùng mình ...

Hoắc Cẩm Dương kinh ngạc không thôi: "Em nói... Hoắc Gia Tinh chủ động yêu cầu trở về với em?"

Tần Lạc gật đầu: "Đúng vậy!"

Hoắc Cẩm Dương nhíu mày: "Em có thể cự tuyệt."

Tần Lạc bĩu môi: "Dáng vẻ tiểu Hỏa Tinh tội nghiệp như thế em làm sao cự tuyệt được! Lại nói bé cũng chỉ là bé trai năm tuổi, lúc ấy em không nghĩ nhiều."

Hoắc Cẩm Dương giơ tay lên xoa tóc cô: "Xin lỗi, đoạn thời gian đó anh không ở nhà, để em chịu ủy khuất rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận