Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Mới vừa đi xuống dưới lầu, Tần Lạc liền trông thấy một hàng xe màu đen có rèm che dừng ở ven đường, bên cạnh mỗi chiếc xe còn có hai người áo đen tráng kiện khôi ngô.

Quả thực giống như xã hội đen đến ...

Lâm Đội đột nhiên chạy đến bên cạnh chiếc xe đầu tiên, sau đó cửa sổ xe chỗ ngồi phía sau chậm rãi hạ xuống, cũng không phải là hoàn toàn hạ, mà chỉ để lại một nửa.

Bởi vì cách có chút xa, Tần Lạc không thấy rõ người đàn ông trong xe lớn lên thế nào, chỉ nhìn thấy gò má mơ hồ.

Lại nghe không rõ Lâm Đội và anh ta nói những thứ gì, chỉ nhìn ra được vẻ mặt Lâm Đội vô cùng cung kính, giống như đang bẩm báo với nhân vật lớn nào đó...

"Tứ thiếu gia, có muốn tôi mang cô gái kia tới không?"

"Không cần, làm theo luật pháp là được."

"Vâng vâng vâng!"


...

Sau đó, vài người đàn ông vạm vỡ lên xe, sáu chiếc xe màu đen theo thứ tự rời đi.

Ngay lúc này, trong tiểu khu đã có không ít người dân đi làm, thấy một màn như vậy ào ào suy đoán có phải Tần Lạc đắc tội nhân vật lớn nào hay không, nếu không tại sao lại tạo ra chiến trường này?

Còn có người lấy điện thoại di động ra chụp một màn này đăng lên blog ...

****

Cục cảnh sát.

Một cảnh sát mặc cảnh phục đang lấy khẩu cung của Tần Lạc, một bên ghi chép còn một nhìn cô, giống như đang kỳ lạ làm sao một cô gái như vậy lại đi bắt cóc trẻ em...

"Họ tên."

"Tần Lạc."

"Địa chỉ gia đình."

"Nhà số 16 tiểu khu Hoa Uyển..."

"Mục đích bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc làm gì?"

"Đồng chí cảnh sát, tôi nói tôi không có bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, tôi chỉ là không cẩn thận đụng vào cậu bé, sau đó dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra, xác nhận không có việc gì thì chuẩn bị đưa nó trở về kết quả nó nói không muốn về nhà mà muốn ở lại nhà tôi, lúc đó tôi đã mềm lòng đồng ý, mấy người không tin có thể kêu người bạn nhỏ Hỏa Tinh ra hỏi."

"Tôi nghĩ không có đứa con nít nào lại chủ động yêu cầu đến ở nhà người lạ."


"... Mấy ngươi có thể đi điều tra máy giám sát ở bệnh viện và tiểu khu, tôi nghĩ có thể thu được vài hình ảnh."

"Hiện tại nhiều người buôn bán trẻ em đều rất cao minh, vẫn hy vọng Tần tiểu thư có thể phối hợp chúng tôi điều tra."

"..."

Tần Lạc hoàn toàn hôn mê, đây là cô gặp phải kiếp nạn đời người sao?

Chỉ là nhất thời mềm lòng mà thôi, thế nhưng lại bị người ta chụp cho tôi danh bắt cóc, trên đời có thể có người lấy oán trả ơn như thế sao?

Không trách được Hỏa Tinh nói cha nó hung dữ không muốn trở về, thì ra chính là một người đàn ông băng sơn không có tình người lại rất khó chung đụng!

...

"Căn cứ vào ( bộ luật hình sự ) điều thứ 239 ( tội bắt cóc ), bắt cóc nhằm mục địch tống tiền, hoặc là bắt cóc người khác làm con tin, bị cầm tù mười năm hoặc là ở tù chung thân, cũng phạt tiền hoặc là tịch thu tài sản; tình tiết khá nhẹ, Có thể ngồi năm tới mười năm tù hoặc phạt tiền."

Lâm đội ngưng một giây sau đó nói tiếp: "Có thể thấy được, tạm giữ 24 tiếng đồng hồ đã là Hoắc tiên sinh tha thứ rất lớn cho Tần tiểu thư."


Nghe được giọng nói ban ân của đối phương, Tần Lạc chợt cảm thấy say đi! Lại có thể chuyển ra bộ hình sự, còn nói tạm giữ 24 tiếng đồng hồ đã là ban ân đối với cô?

Lúc này cô hận không thể đem chén nước trước mắt đổ lên đầu đối phương, cô có ý tốt thu lưu con trai của Hoắc tiên sinh, kết quả lại bị hãm hại tạm giữ 24 tiếng đồng hồ...

Còn có thiên lý sao?

Cũng bởi vì đối phương có quyền thế, chính mình lại bị bắt nạt?

Nghĩ đến tư liệu mình đã từng biết: Tứ thiếu gia nhà họ Hoắc, Hoắc Kỷ Thành, khiêm nhường thần bí từ trước đến giờ không lộ diện, còn được một đám fan lớm phong là nam thần cấm dục.

Vô nghĩa! Con đã lớn như thế!

Trước kia còn rất sùng bái anh ta, dù sao cũng là nam thần cao cao tại thượng.

Bây giờ, đen cả đời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận