Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Trong phòng thay đồ.

Hoắc Cẩm Dương và Giang Ánh Thần đã là tên lắp vào cung, không bắn không
được, ở chỗ thế này, hình như cực kỳ kích thích, hai người đều rất hưng
phấn.

Có một loại khoái cảm vụng trộm!

Mà Tần Lạc và Hoắc Kỷ Thành núp ở trong tủ treo quần áo cũng không vui, đơn giản chính là bị giày vò!

Bên ngoài Hoạt Sắc Sinh Hương, trực tiếp khiến Hoắc Kỷ Thành có phản ứng,
mà Tần Lạc ngồi ở trên người của anh liền chịu tội, dù cô không am hiểu
việc đời, cũng hiểu cái này là có ý gì. . . . . .

Hai gò má mắc
cỡ muốn nhỏ máu, nhưng cô lại không dám tùy tiện dịch chuyển, vừa mới
bắt đầu cái tư thế này vẫn còn rất thoải mái.

Bây giờ, đã sớm đau khổ. . . . . .

Hoắc Kỷ Thành cũng không chịu nổi, nếu không phải không gian bị hạn chế, anh hận không thể hung hăng hôn người phụ nữ trong ngực, liều mạng làm cô!

Mà đứa cháu trai của anh thật biết hưởng thụ!

Nghe tiếng động bên ngoài, hơi thở của anh càng ngày càng gấp, toàn bộ phun ở sau dáy Tần Lạc, để cho cả người cô cùng bị điện giật . . . . . .

Ngay sau đó lắc đầu muốn cách xa anh, đi bị anh hôn miệng lần nữa.

Hả. . . . . .

Đây là muốn làm gì!

Bởi vì không thể lên tiếng, cô cũng chỉ có thể mặc cho anh hôn mình.

Từ lúc bắt đầu mới vừa đụng chạm, đến tiếp theo răng môi quấn quít, Tần
Lạc không ngừng phản kháng, nhưng không thể làm được việc gì. . . . . .

Cô rất lo lắng bị người bên ngoài phát hiện, nhưng cô không biết là, nam
nữ bên ngoài đã sớm chỉ còn chuyên tâm vào nhau, cũng không nghe được
một chút tiếng động nhỏ nào trong tủ treo quần áo.

Vốn không khi trong tủ treo quần áo rất ít, hai người hôn càng lâu, cảm giác hít thở không thông càng mãnh liệt.

Hoắc Kỷ Thành chỉ đành phải lưu luyến buông môi cô gái trong ngực ra, sau
khi hôn, nghĩ cảm giác của cô càng thêm mãnh liệt. . . . . .

Đang lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Hoắc Cẩm Dương và Giang Ánh Thần giật mình sợ hết hồn, vốn còn đang mãnh liệt tiến hành thì bỗng dừng động tác, thiếu
chút nữa tổn thương. . . . . . bộ vị yếu ớt.

“Ai ở bên trong vậy? Mau mở cửa ra!”

Giọng nói vừa vang lên, bốn người trong phòng đều cảm thấy quen tai.

Nhất là Giang Ánh Thần, đây rõ ràng là tiếng chị hai cô ta! Tại sao chị ta lại tới phòng thay quần áo?

Lần này nên làm gì đây?

Cô ta đang do dự có nên mở miệng hay không, Giang Ánh Tuyết ở bên ngoài
lên tiếng lần nữa, “Nếu không mở cửa tôi liền gọi điện thoại kêu người
đến mở cửa đấy!”

Tần Lạc cũng nghe ra là tiếng Giang tổ trưởng, cô sợ hãi không thôi, tại sao đột nhiên Giang tổ trưởng lại tới?

Chân mày Hoắc Kỷ Thành hơi nhíu, Giang Ánh Tuyết tới tìm mình sao?

Hoắc Cẩm Dương cũng nghe ra ra là tiếng chị của Giang Ánh Thần, ngay sau đó
nhỏ giọng nói: “Làm thế nào bây giờ? Cái này nếu bị chị hai của em phát
hiện phát cô ấy có thể đi ra bên ngoài nói lung tung không?”


Giang Ánh Thần cắn môi, “Chị ta nói thì sao? Anh vốn là người sẽ kết hôn với em mà!”

Hoắc Cẩm Dương im lặng, anh ta cũng biết cưới Giang Ánh Thần có nhiều chỗ
tốt, không chỉ có trợ giúp đối với sự nghiệp của mình, còn có thể khiến
cha mẹ và ông nội hài lòng.

Đơn giản chính là vẹn toàn đôi bên!

Chỉ là, về phía Lạc Lạc. . . . . .

Nhất định anh ta phải xin lỗi Lạc Lạc rồi.

Giang Ánh Thần cũng lo sợ chỉ hai mình sẽ tìm người tới mở cửa, ngay sau đó
trả lời: “Chị hai, là em đang thay quần áo bên trong, chị chờ một chút!
Em lập tức ra mở cửa.”

Sau đó, ý bảo Hoắc Cẩm Dương đi qua một bên trốn.

Hoắc Cẩm Dương nhìn chung quanh một chút, cuối cùng định đi tới chỗ tử quần
áo, nhìn chung quanh cả căn phòng, có thể tránh được người cũng chỉ có
tủ quần áo này thôi.

Mà hành động của anh ta vừa lúc bị Tần Lạc
và Hoắc Kỷ Thành núp trong tủ nhìn ra, bởi vì cửa tủ quần áo có một khe
hở nhỏ, vừa đúng có thể nhìn thấy mơ hồ có một bóng người đi tới bên
này.

Theo lời Giang Ánh Thần nói, rõ ràng chính là không muốn cho chị hai cô ta biết Hoắc Cẩm Dương cũng ở bên trong.

Trong lúc nhất thời, Tần Lạc cũng thấy nghẹn họng.

Nếu như mà bị Hoắc Cẩm Dương nhìn thấy cô và Hoắc Kỷ Thành trốn ở bên
trong, nhất định là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không sạch tội!

Không làm được gì còn có thể bị anh ta vu cáo ngược là mình bên ngoài trước. . . . . .

Hoắc Kỷ Thành cau mày, như đang suy nghĩ cái gì đó.

Mắt thấy tay Hoắc Cẩm Dương sắp nắm lấy cửa tủ rồi, chợt bên ngoài lại
truyền tới tiếng của Giang Ánh Tuyết, “Chị hiểu biết rõ là em và Hoắc
Cẩm Dương ở bên trong.”

Giọng Giang Ánh Tuyết chắc chắn.

Hoắc Cẩm Dương vốn là chuẩn bịđưa tay ra mở cửa tủ quần áo thì chợt dừng
lại, ngay sau đó liếc mắt nhìn bạn gái Giang Ánh Thần, như đang hỏi thăm ý của cô.

Giang Ánh Thần cắn môi, xem ra chị hai đến có chuẩn bị, chợt gật đầu với Hoắc Cẩm Dương một cái.

Giống như đang nói: vậy thì đừng trốn.

Nghe tiếng bước chân của anh ta dần dần đi xa, Tần Lạc và Hoắc Kỷ Thành cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự cửa tủ bị kéo ra, thật đúng là không có kết cục tốt. . . . . .

Bây giờ Giang Ánh Thần đã mặc xong
quần áo, không nhanh không chậm đi ra mở cửa, sắc mặt bình tĩnh tự
nhiên, không chút cảm giác lúng túng.

“Chị hai, làm sao chị biết em ở chỗ này?”

Giang Ánh Tuyết nhìn cô ta một cái, đầu tóc rối bời, son môi đã sớm không
còn, không cần đoán cũng biết cô ta trốn ở chỗ này làm gì.

Chợt lạnh giọng, “Em và Hoắc Cẩm Dương cùng nhau biến mất hơn mười mấu phút, còn có thể đi đâu sao?”

Giang Ánh Thần vuốt vuốt mái tóc tán loạn của mình, “Chị hai, chỉ có thể nói
chị quá nhạy cảm, thật ra thì bọn em có rất nhiều chỗ để đi!”

Giang Ánh Tuyết cười lạnh thành tiếng, “Thật sao?”


Mắt thấy giữa hai chị em văng lửa khắp nơi, Hoắc Cẩm Dương vội vàng đi tới chào hỏi, “Chị hai.”

Giang Ánh Tuyết nhìn anh ta một cái, “Cậu không phải là nên gọi tôi một tiếng dì ba sao?”

Trong lúc nhất thời, cục diện có chút xấu hổ.

Hoắc Cẩm Dương chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Theo Ánh Thần gọi, đương
nhiên em phải gọi chị là chị hai, nếu như có ngày chị thật sự gả cho chú ba, tất nhiên tôi sẽ gọi chị một tiếng‘dì ba’.”

Ngay sau đó
Giang Ánh Thần phụ họa nói: “Đúng vậy! Chị hai không khỏi cũng quá nóng
lòng! Tối là bữa tiệc quan trọng như vậy, chị không trông coi người đàn
ông của mình mà còn đi chạy em là sao?”

Bị nhìn thấu tâm tư, sắc
mặt Giang Ánh Tuyết không tốt, “Tôi còn lâu mới giống như người khác gấp gáp như vậy! Một chút liêm sỉ cũng không có!”

Giang Ánh Thần bị
cô nói xong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, “Chị hai, tình yêu nam nữ vốn
chính là việc không thể bình thường hơn, thế nào nói ra từ trong miệng
cị lại xấu xa như vậy! Chẳng lẽ chị và chú ba của Cẩm Dương chưa từng
có?”

Giang Ánh Tuyết chỉ cảm thấy tim hơi rung, em gái cô thật đúng là biết đâm trúng chỗ đau của cô ta!

Cô ta và Hoắc Kỷ Thành lui tới cũng đã hai ba năm, nhưng anh chưa bao giờ
đụng vào mình, mỗi lần coi như mình có ra ám hiệu anh cũng giống như
không biết. . . . . . Thờ ơ hờ hững.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng cô liền dâng lên một đợt bi thương.

Cái này bị Giang Ánh Thần nhắc tới, cô ta vừa khó chịu đồng thời cũng có
chút xấu hổ, “Giang Ánh Thần! Cô còn không biết xấu hổ! Cô nghĩ tình yêu nam nữ có thể vậy sao, nơi này là chỗ để làm loại chuyện như thế sao?
Nếu ba mẹ biết, cô cảm thấy bọn họ sẽ dung túng cho loại hành vi này của cô sao? Về phần tôi và Kỷ Thành, không cần các người quan tâm!”

Nghe đến đó, Tần Lạc không nhịn được khinh bỉ Đại Ma Vương, đều đã có bạn gái danh chính còn động một chút là vô lễ với mình!

Quả thật là quá đáng!

Người một nhà này đúng là đủ loạn! Hai chị em đồng thời yêu hai chú cháu, sau đó vẫn còn giương cung bạt kiếm.

Ha ha!

Đối với một màn cẩu huyết như thế, Tần Lạc càng thêm phỉ nhổ bạn trai và
đại ma vương bên cạnh, chắc chắn muốn vạch rõ ràng giới hạn với anh.

Nếu như có thể, cô tình nguyện từ chức đi công ty khác làm việc, không bao giờ muốn có bất kỳ dính líu gì với người nhà họ Hoắc!

Suy nghĩ tới đoạn thời gian gặp gỡ họ, cũng có thể tả thành một quyển tiểu thuyết cẩu huyết!

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm, trong tròng mắt đen thâm thúy tràn đầy tức giận.

. . . . . .

Giang Ánh Thần đột nhiên bị chị hai trách cứ như thế, tất nhiên mất hết mặt
mũi, cô ta biết chị hai từ nhỏ, trong xương sẽ bảo thủ hơn mình, mặc dù
cô ta có chút cảm thấy chị hai và chú ba của Cẩm Dương không phải hạnh
phúc như bên ngoài truyền ra, nhưng cũng không có chút chứng cớ nào.

Xem ra, cũng chỉ có thể nhịn trước một chút.

Ngay sau đó cười làm lành nói: “Chị ahi, chị tức giận sao! Dù sao chúng ta
cũng là chị em ruột, là người một nhà, em là người luôn luôn nhanh mồm
nhanh miệng, có sao nói vậy, chưa bao giờ để tâm, chị cũng đừng để vào
trong lòng nhé!”

Tần Lạc vừa nghe, liền đoán được em gái Giang tổ trưởng không đơn giản, vừa là một người phụ nữ tâm cơ thâm trầm!


Thì ra là Hoắc Cẩm Dương thích như vậy .

A!

Trước kia thật đúng là mắt mình bị mù!

Cô không nhịn được phỉ nhổ mình trong lòng, làm sao lại ngu như vậy! Lại còn nói chuyện yêu đương với anh ta gần hai năm!

Tiêu hao vô ích hai năm thanh xuân.

Giang Ánh Tuyết viết rõ lòng dạ em gái mình hơn, lúc này ở trước mặt Hoắc Cẩm Dương, tức giận chỉ khiến hình tượng của mình hủy hoại.

Nếu biết Giang Ánh Thần ở chỗ này làm cái gì, sau này cũng là một phần nhược điểm của cô ta, vậy mục đích của mình đã được.

“Trước khi rời đi tốt nhất thu dọn một chút, mùi vị quá nặng!”

Bỏ lại những lời này, Giang Ánh Tuyết liền rời đi.

Sắc mặt Giang Ánh Thần trắng nhợt, hít một hơi, nhưng mùi gì cũng không
ngửi thấy được, rồi lôi kéo Hoắc Cẩm Dương nhanh chóng rời đi.

Sau khi nghe được tiếng bước chân hai người dần dần đi xa, Tần Lạc liền
không kịp chờ đợi nữa muốn đi ra ngoài, cô sắp chết ngộp!

Chui ở trong tủ treo quần áo gần 20phút, thở không khoái, còn bị người ta vô lễ, hai chân cũng nhức mỏi rồi.

Cô mới vừa mới định đi ra ngoài thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân trở
lại, bị dọa sợ nến nỗi vội vã lui về, vừa đúng dán chặt ở trên người
Hoắc Kỷ Thành.

Điển hình ôm ấp yêu thương!

Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.

“Mới vừa rồi còn ở chỗ này, tại sao lại không thấy?”

Đây là giọng nói của Hoắc Cẩm Dương, hình như anh ta bị rơi thứ gì bên
trong, rất lo lắng tìm kiếm, nhiều lần đều đi đến bên cạnh tủ quần áo.

Tần Lạc bị dọa đến nỗi lòng cũng lơ lửng.

Mẹ nó!

Đây quả thực so với việc ngồi cáp treo còn làm cho người ta thấy kích thích hơn!

Cũng may, sau đó hai phút anh ta liền đi ra ngoài.

Tần Lạc lại từ trong tủ quần áo chui ra, nếu không ra cô thật sự không thể thở được!

Hơn nữa, ngộ nhỡ lại có người đi vào, chẳng phải là cả đêm cô đều bị nhốt ở chỗ này sao?

Hoắc Kỷ Thành từ từ chui ra khỏi tủ quần áo, phải duy duy trì một tư thế khá lâu, hai chân của anh đã sớm tê dại.

Mới vừa đứng lên, thiếu chút nữa lảo đảo một chút.

Tần Lạc nhìn anh một cái, “Tôi đi ra ngoài trước, anh chờ một chút trồi hãy ra!”

Sau đó, cũng không quay đầu chạy đi.

Nhìn cô đỏ mặt chạy đi, sắc mặt Hoắc Kỷ Thành vô cùng sâu lắng, dường như muốn chảy ra nước.

*****

Sau đó hai phút, Hoắc Kỷ Thành mới chậm rãi đi về phía bữa tiệc, mới vừa
tiến vào khu D đã bị Giang Ánh Tuyết chặn lại, “Kỷ Thành, anh đi đâu
thế? Để cho tìm một lúc.”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, “Có chút việc.”

Anh không trả lời thì đại biểu đây là chuyện không tiện nói, Giang Ánh
Tuyết rất biết điều không hỏi nữa chỉ là kéo cánh tay của anh, “Mới vừa
rồi bác trai tìm anh, hình như là chuẩn bị đi về trước, không bằng chúng ta đi qua chào hỏi?”

Hoắc Kỷ Thành gật đầu, “Được.”

Ánh
mắt của anh lại quét một vòng xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của
Tần Lạc, không khỏi buồn bực cô đã đi đâu, chẳng lẽ là trốn một chỗ nào
đó khóc lóc?


Hay là, cô đi tìm Hoắc Cẩm Dương tính sổ?

Trình Sâm thấy boss xuất hiện cuối cùng cũng thở phào, chỉ là ngoài ý muốn, bên người boss lại đổi thành Giang tiểu thư.

Xem ra boss có thể rất tự nhiên thay đổi giữa Tần tiểu thư và Giang tiểu thư!

Cao!

Thật cao minh!

Trong lòng anh ta đang không ngừng bội phục, nhưng không biết mình hoàn toàn đoán sai hết.

Hoắc Kỷ Thành thấy trợ lý liền nháy mắt với anh ta, Trình Sâm đi theo boss
nhiều năm, đã sớm quen thuộc mỗi một ánh mắt muốn truyền đạt ý tứ gì,
liền đi qua, cẩn thận nói: “boss, có gì chỉ thị?”

Giang Ánh Tuyết biết điều đi sang bàn ăn đài ly champagne.

Hoắc Kỷ Thành hạ thấp giọng, “Tìm được Tần Lạc thì để cho cô ấy đi về trước, tình trạng cô ấy tối này không tốt, cậu cũng chú yes bên tiên sinh Uy
Nhĩ Tư.”

Trình Sâm ngầm hiểu gật đầu, “Tôi đã biết.”

Lần này, anh ta càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là chính xác rồi.

Thì ra boss biến mất nửa canh giờ là ở cũng Tần tiểu thư rồi, bằng không tại sao Tần tiểu thư có tình trạng không tốt?

Còn để cho cô ấy đi về trước. . . . . .

Lúc Giang Ánh Tuyết cầm sâm banh đến thì Trình Sâm đã đi rồi, cô cười nói: “Chuyện đêm nay loay bận lắm hay sao?”

Hoắc Kỷ Thành lắc đầu, “Còn có nhiều nguyên nhân.”

Giang Ánh Tuyết vội vàng nói: “Có cần em giúp không?”

Mặc dù cô ở tập đoàn Đế An đảm nhiệm chức Phó Tổ Trưởng, nhưng cô ở tập
đoàn Giang Thị lại có cổ phần và chức vụ, cho nên để cho mình mệt như
vậy cũng là vì có thể đến giúp Hoắc Kỷ Thành, muốn làm tốt nội trợ cho
anh.

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành thản nhiên, anh không cần phụ nữ giúp một tay, trước mắt còn duy trì quan hệ với Giang
Ánh Tuyết cũng là bởi vì thời cơ chưa tới.

Bên phía cha thì hi vọng mình cưới Giang Ánh Tuyết, kết thân với nhà họ Giang, cũng cố địa vị của mình.

Đại ca cùng anh hai ở nhà đều luôn giương mắt nhìn chằm chằm vào vị trí của anh, anh cũng không thể thư giãn một chút, nhưng cũng không cần Giang
Ánh Tuyết giúp một tay.

Đã từng, anh cũng nghĩ tới cưới Giang Ánh Tuyết, bởi vì cô ta rất thích hợp.

Nhưng con trai Tiểu Tinh lại không đồng ý, chuyện này liền trì hoãn.

Hôm nay, Tần Lạc xuất hiện lại kích thích vũng nước tĩnh lặng trong anh,
vốn tưởng rằng đời này sẽ không có tình yêu, nhưng khi Tần Lạc xuất hiện lại có cảm giác rung động.

Lúc vừa mới bắt đầu hiểu lầm cô đến
sau khi mọi chuyện hiểu rõ, anh phát cô gái này đã thật đển lại ấn tượng trong óc của anh không xua đi được. . . . . .

Hơn nữa, mỗi lần hôn cô cũng sẽ để cho mình nghiện. . . . . .

. . . . . .

Toàn cảnh trở lại bên phía Tần Lạc:

Sau khi cô đi ra từ phòng thử quần áo liền đi tới phòng vệ sinh, cô mở vòi
nước, dùng nước lạnh vỗ lên mặt hai lần, cho đến khi gò má của mình lạnh lẽo.

Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô có loại ảo giác: đây không phải là mình, mới vừa rồi tất cả cũng không phải thật. . . . . .

Sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, trong đầu cô hỗn độn, vô tri vô giác không muốn biết đi nơi nào.

Trình Sâm từ xa đã thấy Tần Lạc mất hồn mất vía, liền vội vàng đi tới, “Tần tiểu thư, tôi kêu tài xế đưa cô trở về trước nào!”

Tần Lạc khoát khoát tay”Không! Tối nay nhiệm vụ của tôi là phiên dịch cho tiên sinh Uy Nhĩ Tư, làm sao tôi có thể về bây giờ?”

Trình Sâm chỉ có thể nói: “Tần tiểu thư, đây là boss thông báo, bên tiên sinh Uy Nhĩ Tư sẽ có sắp xếp khác.”

Tần Lạc mỉa mai nâng khóe môi lên, “Anh ta đã có sắp xếp! Sớm biết như vậy
cần gì gọi tôi từ Hongkong Hongkong về? Chính là để cho tôi xem một màn
kịch như vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận