Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Hoắc Kỷ Thành chậm rãi buông đũa xuống, thản nhiên liếc nhìn Hoắc Cẩm Dương: "Đã không hiểu chuyện, bây giờ lại chạy đến nói lời này chẳng phải càng không hiểu chuyện sao?"

Hoắc Kỷ Vĩ vội vàng giúp con trai cãi lại: "Em Tư nói lời này không ổn! Cẩm Dương với Ánh Thần là hai bên đều có ý, hơn nữa bên nhà họ Giang cũng khen ngợi hai người là một đôi trời đất tạo nên."

Hoắc Kỷ Thành không mặn không nhạt nhíu mày: "Anh cả nói lời này làm cho em ngại quá, hôn nhân của Cẩm Dương với Ánh Thần em không nói một chữ, ngược lại cháu trai lớn hối thúc em phải kết hôn trước rồi."

Anh nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mọi người đang ngồi ở đây đều nghe ra.

Ông cụ Hoắc trầm giọng nói: "Tục ngữ nói: Ngủ không nói, thức không nói! Một bữa cơm ngon bị các người làm cho loạn xị! Cẩm Dương cháu làm con cháu sao có thể hối thúc chú ba cháu kết hôn? Nếu bây giờ cháu không muốn kết hôn thì cứ việc nói thẳng."

Hoắc Cẩm Dương cắn môi có chút không biết nên trả lời thế nào, lúc đó anh ta bị kích thích, chỉ cần nghĩ đến Tần Lạc bạn gái trước với chú ba có tư tình, thì anh ta ...

Hoắc Kỷ Vĩ sốt ruột không ngừng: "Ba, Cẩm Dương là người có hiếu, nghĩ em Tư còn chưa kết hôn, nó sợ kết hôn với Ánh Thần trước khiến cho bên ngoài chê cười, cũng không có ý muốn kết hôn!"

Giang Ánh Thần cười cũng giúp bạn trai nói: "Ông nội Hoắc, người thật sự hiểu lầm Cẩm Dương, tính cách anh ấy hiền lành lương thiện, nói lời này chẳng qua muốn hiếu thuận với chú ba một chút."

Sau đó Phương Lệ Hoa cũng cười giúp chồng vuốt lưng: "Ông xã, hôm nay sinh nhật ông, cần gì phải vì lời nói vô tâm của con cháu không hiểu chuyện mà tức giận chứ? Thân thể tức giận sẽ không tốt."

Tâm tình Hoắc Quốc An không vui lúc này mới thoáng bình thường.

Hoắc Gia Tinh nháy đôi mắt to như sao sáng ngời nói: "Ông nội, cháu gắp cho ông cá sạo mà ông thích ăn nhất, ông phải vui vẻ lên."

Giọng trẻ con đáng yêu của bé giống như một liều thuốc ấm áp làm cho ông cụ Hoắc thân thiết không thôi, vẫn là cháu trai bảo bối nhu thuận! Nhỏ như vậy mà nhớ mình thích ăn gì, so với những người khác thật sự không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!

Lập tức cười sờ đầu Hoắc Gia Tinh: "Cháu ngoan!"

Lời vừa nói ra đã tiết lộ sự cưng chiều của ông cụ với bé.

Tâm tình Phương Lệ Hoa không cần nói có bao nhiêu tốt, mặc dù con trai trầm mặc ít lời, nhưng cháu trai này được lòng mình với ông xã, nói bé là tri kỷ cũng không quá đáng!

Bên này vui vẻ tự nhiên có người mất hứng, như: Người một nhà anh cả nhà họ Hoắc sắc mặt xanh mét, nhất là anh cả Hoắc Kỷ Vĩ, vô cùng đau lòng!


Vốn trước khi ăn cơm mọi thứ đều rất tốt, cả tình thế cũng tốt, nhưng bởi vì một câu nói của Cẩm Dương, rốt cuộc nó làm sao vậy!

Ngược lại Hoắc Kỷ Nghiệp với Hoắc Kỷ Lan thờ ơ lạnh nhạt, dù sao bọn họ chỉ mong sao anh cả với em Tư đấu đến nước sôi lửa bỏng, tốt nhất là hai bên tổn hại thì càng tốt!

Như vậy bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi.

*****

Trên đường trở về.

Hoắc Kỷ Vĩ không nhịn được trách cứ con trai: "Cẩm Dương, rốt cuộc con làm sao vậy? Từ khi thì bắt đầu con quan tâm đến chuyện kết hôn của chú ba con hả? Nếu con với Ánh Thần có thể kết hôn trước chú ấy là chuyện rất tốt! Vốn ông cụ đã ngầm đồng ý rồi."

Dừng một chút, lại nói: "Lần này tốt rồi, ba sợ ông cụ sẽ không đồng ý dễ dàng để con kết hôn với Ánh Thần, đây không phải con tự đào hố cho mình sao?"

Hoắc Cẩm Dương cúi đầu không nói lời nào, anh ta chỉ nhất thời bị kích thích mới nói lời kia, sau khi nói xong mới hối hận.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật ứng với câu nói "Kích thích là ma quỷ!"

Ngược lại Giang Ánh Thần nói giúp bạn trai: "Bác trai, bác đừng có gấp, nói không chừng việc này còn có cơ hội cứu vãn."

Hoắc Kỷ Vĩ liếc mắt nhìn con dâu: "Ánh Thần! Về sau con nên nói thêm với Cẩm Dương, tính tình nó quá trung hậu thành thật! Luôn chịu thiệt!"

Giang Ánh Thần nhu thuận đáp: "Bác trai, bác yên tâm đi!"

...

Hoắc Kỷ Vĩ với vợ đi về trước, Hoắc Cẩm Dương lái xe đưa bạn gái trở về.

Trên đường, Giang Ánh Thần không nhịn được hỏi: "Cẩm Dương, anh nói câu kia nhất định có nguyên nhân đúng không? Hoặc là anh thật sự không muốn kết hôn với em nhanh như vậy?"


Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: "Ánh Thần, em nghĩ đi đâu vậy, lúc ấy anh chỉ buột miệng nói ra, căn bản không nghĩ nhiều."

Giang Ánh Thần liếc nhìn bạn trai, anh căn bản không nhìn mình, có thể thấy được lời nói của anh không thể hoàn toàn tin tưởng...

"Cẩm Dương, bây giờ chúng ta cùng đứng ở trên một chiến tuyến, anh có chuyện gì cũng không được gạt em, em sẽ giúp anh."

"Ừ, anh biết."

...

Im lặng một lúc, thì đến nhà Giang Ánh Thần, cô thấy hỏi không ra cái gì cũng không hỏi nhiều nữa, cô tin sau này mình có thể phát hiện ra cái gì.

Sau khi bạn gái rời đi, Hoắc Cẩm Dương đốt cho mình một điếu thuốc, tâm tình buồn bực nói không nên lời.

*****

Buổi sáng, Tần Lạc vừa đến công ty đã bị hai cô Lương Tinh với Chu Thiến vây quanh.

"Chúc mừng nha! Nghe nói hợp đồng công ty hàng không nước Pháp kia bị cô bắt được? George tiên sinh rất khó đối phó đúng không? Ngay cả tổ trưởng Giang cũng đã khen ngợi cô!"

Trong giọng nói Lương Tinh đầy ao ước.

Chu Thiến còn nói: "Tôi còn nghe nói George tiên sinh có phương diện nào đó yêu thích đặc biệt, Tần Lạc rốt cuộc cô ra tuyệt chiêu gì vậy!"

Trong lòng Tần Lạc có chút không thoải mái, làm sao vấn đề phương diện George tiên sinh này * đã truyền nhanh trong công ty như vậy hả?

"Tôi chỉ là một phiên dịch, tận chức tận trách làm tốt công việc bản thân mà thôi, cái khác đều là công lao của phó tổng Dư và tổ trưởng Giang."

Cô thoải mái đổ tất cả công lao lên trên người phó tổng Dư và tổ trưởng Giang, cũng không muốn bởi vậy gặp phải nhiều thị phi.


Dáng vẻ Lương Tinh rất kinh ngạc: "Sao chúng tôi nghe nói về sau là một mình cô tiếp George tiên sinh?"

Vẻ mặt Chu Thiến cũng hưng trí bừng bừng muốn nghe Bát Quái.

Vẻ mặt Tần Lạc lạnh nhạt: "Tôi ở trên sàn tàu uống một ly rượu đỏ với George tiên sinh, về sau ông ta say, thì tôi bảo phục vụ đưa ông ta trở về phòng nghỉ ngơi."

Dừng một chút, mỉm cười: "Đương nhiên, còn sắp xếp cho ông ta một phụ nữ xinh đẹp."

Lương Tinh với Chu Thiến cùng há hốc miệng, dường như rất khó tin đây là sự thật.

"Nhưng không phải George tiên sinh có hứng thú với cô sao?"

"Lời đồn này các cô nghe từ đâu thế?"

Tần Lạc nói cười ríu rít vén ba lọn tóc quăn của mình, biểu hiện rất lạnh nhạt tự nhiên, cũng không có bối rối.

Lương Tinh với Chu Thiến liếc nhìn nhau một cái, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Tần Lạc cười cười: "Bát quái trong công ty không thiếu nhất là chuyện xấu, hai cô cũng đừng coi giả trở thành thật."

Nói xong, cô lập tức về chỗ ngồi của mình.

Cô không biết những lời đồn không tốt về mình từ đâu truyền ra, không thể là đại ma vương, dù sao đêm đó anh ta còn đi cứu mình

Hơn nữa, anh ta cũng không cần thiết làm chuyện nhàm chán này.

Phó tổng Dư sao?

Cũng không có khả năng.

Chẳng lẽ là tổ trưởng Giang?

Cô ta có địch ý với mình?


Nhưng cô ta gọi điện thoại bảo mình đi làm mà!

*****

Cùng lúc đó.

Tầng 59 trong văn phòng tổng giám đốc.

Giang Ánh Tuyết một thân màu trắng ngồi ngay ngắn ở ghế đối diện Hoắc Kỷ Thành: "Kỷ Thành, em thật sự không biết những lời đồn này từ đâu truyền ra, có lẽ là George tiên sinh cố ý trả thù Tần Lạc?"

Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành lạnh lung: "Đây là ở công ty."

Trong lòng Giang Ánh Tuyết hơi trầm xuống: "Tổng giám đốc, tôi sẽ chú ý."

Cô ta cho rằng khi hai người bọn họ ở riêng thì không cần thiết khách sáo như thế.

"Dù sao Tần Lạc là một nhân viên phiên dịch có tiềm lực có tài hoa, phó tổng Dư đã nói cho tôi biết tình hình tối hôm đó, cô ấy xử lý vấn đề tùy cơ ứng biến rất linh hoạt, là nhân tài phiên dịch tổ ba đang cần, còn hi vọng cô bồi dưỡng nhiều hơn."

Thái độ Hoắc Kỷ Thành một bộ giải quyết việc chung.

Giang Ánh Tuyết mím môi, do dự một lúc lâu mới mở miệng: "Tổng giám đốc, anh thật sự chỉ coi cô ấy như nhân viên làm việc bình thường sao?"

Nói xong, cô ta chớp mắt nhìn vào người đàn ông đối diện, muốn từ trên nét mặt của anh nhìn ra cái gì.

Hoắc Kỷ Thành đâu phải loại đàn ông liếc mắt một cái sẽ để người khác nhìn, vẻ mặt anh không chút thay đổi, ngược lại hỏi: "Tôi nên coi cô ấy là cái gì?"

Giang Ánh Tuyết bị anh hỏi khó: "Tổng giám đốc, là tôi nhiều lời."

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành luôn rét lạnh: "Biết thì tốt, ra ngoài đi!"

Giang Ánh Tuyết có chút xấu hổ đứng dậy, mặc dù ở bên ngoài mọi người đều biết cô là bạn gái của anh, nhưng dáng vẻ cô đâu có chút nào là bạn gái của anh?

Rốt cuộc người đàn ông này là không biết tình yêu hay trời sinh lạnh như băng không có một chút nhiệt độ nào?

Cô ta xoay người ra ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mỗi một bước đi, đều giống như cột lấy gông cùm xiềng xiếc khó có thể đi về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận