Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Mỗi ngày đều yêu em

Tâm tư của anh do em đoán

......

Nhưng em cho anh một con mọt tình yêu

Để cho em lệ thuộc vào

Trong lòng tràn ngập yêu thương của anh do em đoán.

...

Tần Lạc hoàn toàn hát không lên tiếng, ca từ này làm cho người ta rất khó
mở miệng, lại còn cùng một bạn học nam không quen cùng song ca...

Không biết, những cô gái khác đều hâm mộ chết đi.

Giọng Cố Nam Châu du dương từ tính, hát lên không kém chút nào so với ca sĩ,
các cô gái nhao nhao vỗ tay bảo hay, càng say đắm hơn với anh ta rồi...

Ánh mắt từng người một nhìn về phía Tần Lạc như muốn chọc thủng cô...

Vừa hát xong, Tần Lạc vội vàng buông microphone xuống, bưng Sprite thêm
rượu đỏ trên bàn lên uống một ngụm lớn, muốn hạ nhiệt độ.

May mắn ánh sáng bên trong ktv hơi tối, nếu không khẳng định mọi người có thể nhìn thấy sắc mặt cô giờ phút này rất đỏ...

Sau khi hát xong, cô đứng dậy đi đến bên ngoài toilet, dùng nước lạnh vỗ
vào mặt, ở bên trong nán lại vài phút mới chậm rãi ra ngoài.

Kết quả vừa mới đi đến cửa thì gặp bạn học Cố Nam Châu từ toilet đi ra ngoài.

Cô bước nhanh muốn rời đi, lại bị cậu ta gọi lại: “Tần Lạc.”

Ách...

Bị người gọi đến tên cũng chỉ có thể đứng lại: “Bạn học Cố, có chuyện gì sao?”

Cố Nam Châu đi đến trước mặt cô: “Hình như chúng ta vẫn chưa trao đổi phương thức liên lạc?”

Tần Lạc sửng sốt một giây: “A?”


Cố Nam Châu cười yếu ớt: “Mình phụ trách các vụ án tố tụng quốc tế, thường xuyên phải cần đến tư liệu phiên dịch, bạn học Tần không phải nói có
thể lấy giá cả hữu nghị giúp mình sao?”

Lúc này Tần Lạc mới gật đầu: “A...... số điện thoại của mình là 139...”

Cố Nam Châu lấy điện thoại ra bấm dãy số của cô, sau đó gọi qua.

Chỉ chốc lát sau, di động trong túi xách Tần Lạc vang lên, cô vừa lấy ra đã bị Cố Nam Châu đoạt mất: “Đây là số điện thoại của mình, mình tên là Cố Nam Châu.”

Sau đó, không nói lời gì lưu tên mình vào trong điện thoại di động của Tần Lạc.

Làm xong những thứ này, cậu ta mới trả lại điện thoại di động cho Tần Lạc.

Tần Lạc lúng ta lúng túng nhận di động, có cảm giác không biết đã xảy ra chuyện gì...

Cố Nam Châu nâng kính mắt lên, lạnh nhạt tự nhiên rời đi trước.

Tần Lạc: “...”

Trong nháy mắt như thế, dường như cô có chút không biết Cố luật sư...

Giống như cậu ta không phải người con trai dịu dàng văn nhã lịch sự, mà là, có một chút như thế...

Nói thế nào đây?

Bỗng nhiên trong lúc này nghèo từ

...

Buổi tối trên đường trở về, Bùi Tử Ninh không nhịn được chế nhạo bạn tốt:
”Ha ha! Từ toilet trở về tâm trạng cậu vẫn không yên, chẳng lẽ có liên
quan đến Cố luật sư?”

Tần Lạc vội vàng xua tay: “Cậu nghĩ nhiều rồi! Một chút quan hệ với cậu ta cũng không có!”

Bùi Tử Ninh cười như tên trộm: “Đúng không? Từ sau khi cậu với cậu ta song
ca hát bài《 không thể không yêu》 xong thì cả người trở nên kỳ quái, cậu
xác định không phải bị Cố luật sư đẹp trai từ tính làm cho mê hoặc chứ?”

Tần Lạc bất đắc dĩ nâng trán: “Đều không phải! Mình không có điện với cậu ta!”

Bùi Tử Ninh vẫn không tin tưởng lắm: “Một bạn trai chất lượng tốt từ trên

trời rớt xuống cậu không muốn sao! Mình nhìn cậu ta mạnh hơn nhiều so
với Hoắc cặn bã!”

Tần Lạc ngã ở trên ghế ngồi: “Chuyện miếng thịt từ trên trời rơi xuống cậu cũng có thể tin sao?”

Bùi Tử Ninh bĩu môi: “Cái này không giống nhau!”

Tần Lạc lười phản ứng lại với bạn tốt.

*****

Cho tới trưa thứ hai, công ty mở hội nghị thường kỳ, đều là do tổ trưởng Giang chủ trì.

Mặc dù trên danh nghĩa Đường Triều là tổ trưởng, nhưng trên thực tế anh ta
rất ít đi làm ở công ty, phần lớn thời gian đều đến vô ảnh đi vô tung,
anh ta có chuyện gì đều dặn dò thư ký Nịnh Mông đi làm.

Họp xong, Nịnh Mông tìm Giang Ánh Tuyết: “Tổ trưởng Giang, tôi mượn người của cô có được không?”

Giang Ánh Tuyết nhìn cô ấy một cái: “Ai?”

Ninh Mông mỉm cười nói: “Tần Lạc phiên dịch tổ ba chúng ta! Lần trước không
phải cô ấy đi công tác ở trang trại nho ở Bordeaux với Đường thiếu sao?
Bên kia chuyển đến rất nhiều tư liệu, Đường thiếu bảo tôi giao cho Tần
Lạc phiên dịch, còn nói điều tạm cô ấy đến văn phòng của tôi hai ngày,
bởi vì phần văn kiện này rất vội, cô ấy phiên dịch xong tôi cần fax cho
Đường thiếu.”

Giang Ánh Thần cũng biết chuyện này, chỉ là - -

”Đường thiếu có hứng thú với Tần Lạc sao?”

”Tổ trưởng Giang, lời này là cô nói không phải tôi nói! Thân là thư ký của
Đường thiếu, tôi cho đến bây giờ không quan tâm sinh hoạt cá nhân của
anh ta, về phần Tần Lạc! Cô ấy vốn xinh đẹp có năng lực, lấy được ưu ái
của Đường thiếu cũng rất bình thường!”

Giọng Nịnh Mông thoải mái, không có chút lòng tham cũng không có chê bai, nói rất tự nhiên.

Giang Ánh Tuyết nở nụ cười: “Trước kia mọi người đồn cô với Đường thiếu, dù sao cô cũng rất đẹp.”


Nịnh Mông có chút khó xử vén tóc mình: “Vậy sao? Có thể được tổ trưởng Giang khen tôi rất vui! Đường thiếu sao! Anh chàng hoa hoa công tử! Anh ta có hứng thú với ai chỉ được một khoảng thời gian? Sao có thể lâu dài? Tổ
trưởng Giang người nói đi?”

Lời này của cô ta ngược lại nói đến điểm quan trọng.

Trong lòng Giang Ánh Tuyết hiểu rõ: “Ngược lại cô là người thông minh!”

Nịnh Mông cười: “Nêu tôi quá ngu ngốc, Đường thiếu sẽ không giữ tôi ở bên cạnh lâu như vậy!”

Nói đến mức này, rốt cuộc Giang Ánh Tuyết hoàn toàn tin Đường Triều có hứng thú với Tần Lạc, dù sao Đường Triều là hoa hoa công tử được trong vòng
luẩn quẩn công nhận, đếm không xuể phụ nữ được anh ta coi trọng.

Đồng thời, phụ nữ bị anh ta bỏ lại phía sau lại càng không kể xiết...

Dáng dấp Nịnh Mông xinh đẹp vóc người lại đẹp, có thể đi theo bên cạnh anh
ta làm thư ký nhiều năm như vậy nhất định là có bản lãnh hơn người, nếu
không Đường Triều cũng sẽ không theo đuổi một phụ nữ ngu xuẩn lại cố
tình gây sự làm thư ký của mình.

Giang Ánh Tuyết am hiểu đạo lý
trong đó, nhà họ Đường mấy đời làm ngoại giao, có quyền thế, ông cụ
Đường sẽ không cho phép cháu trai mình tùy tiện cưới một phụ nữ.

Cho nên, anh cũng chỉ chơi đùa với Tần Lạc mà thôi...

Nghĩ tới đây, thì cô ta yên tâm.

Bởi vì Kỷ Thành với Đường Triều là anh em tốt, giữa bọn họ không thể nào cùng đồng thời có hứng thú với một phụ nữ.

Dù sao Tần Lạc còn chưa được gọi là quốc sắc thiên hương, phải làm cho hai người đàn ông tranh giành đến mức anh chết tôi sống.

”Nếu là ý của Đường thiếu, tôi đây không dám không theo, đúng lúc mấy ngày
nay công việc trên tay Tần Lạc không nhiều, cần cô ấy khi nào thì qua?”

”Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, Đường thiếu rất muốnnhanh mua được vườn rượu nho kia!”

”Được, tội sẽ gọi điện thoại bảo cô ấy qua đó.”

”Vậy thì cảm ơn tổ trưởng Giang rồi.”

Nói chuyện điện thoại xong, Giang Ánh Tuyết không nhịn được hỏi một câu, “Tổng giám đốc anh ấy ở văn phòng sao?”

Nịnh Mông rất tự nhiên trả lời: “Hôm nay thứ hai, đương nhiên ở đó! Nhưng lúc này đang đi họp!”

Giang Ánh Tuyết đáp một tiếng, không hỏi nữa.

Thứ hai đều bận rộn nhiều việc, trên tay cô ta cũng có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, vẫn đừng đi lên tìm Kỷ Thành, tránh chọc cho anh không vui.

****


Biết được tin mình bị điều lên tầng 59 hai ngày, Tần Lạc rất không tình
nguyện, bây giờ người cô không mong muốn nhìn thấy nhất là Đại Ma Vương
với Hoắc Cẩm Dương.

”Nịnh Mông, tôi có thể ở chỗ ngồi làm việc của mình phiên dịch xong gửi hòm thư cho cô mà.”

”Như vậy quá chậm! Hơn nữa khi cô gửi tôi không nhất định ở đây! Tôi thường
xuyên có việc khác, không thể nào canh giữ ở trước máy tính chờ thư của
cô?”

“...”

Sau một phen cò kè mặc cả, Tần Lạc vẫn phải cùng Nịnh Mông đi lên tầng 59.

Vì thế, tin đồn quan hệ mập mờ giữa cô với Đường thiếu càng giống thật rồi...

Tần Lạc làm như không có nghe thấy, chuyên tâm làm việc.

Buổi chiều khoảng năm giờ, cô đã phiên dịch xong tư liệu được truyền đến,
sau đó xoa bóp bả vai ê ẩm của mình, đứng lên đi lại hai bước.

Bởi vì sợ ra ngoài gặp hai người đàn ông kia, từ khi cô tiến vào văn phòng vẫn chưa từng ra ngoài.

Khi Nịnh Mông tiến vào đóng dấu tài liệu không nhịn được nói: “Cô định đứng ở trong văn phòng không đi ra ngoài sao? Quản lý Hoắc lại không ở tầng
này làm việc, ngày đó anh ta chỉ đến họp, bình thường sẽ không đến.”

Vẻ mặt Tần Lạc囧 囧, lại bị Nịnh Mông nhìn thấu...

”Vậy tôi đến phòng trà nước pha ly coffee.”

”Đi thôi! Cà phê tầng 59 uống ngon nhất ở cả tòa nhà công ty chúng ta đấy!”

”Ưm...”

Phòng trà nước rất dễ tim, cách văn phòng Nịnh Mông không xa, tầng này ngoại
trừ thư ký Nịnh Mông còn có hai người lớn tuổi khác, nói rất ít, không
giống mấy cô Lương Tinh, mỗi ngày tụ tập ở một chỗ tán gẫu bát quái.

Phụ nữ có thể làm việc ở tầng 59 này, nhất định không phải người bình thường, nếu bình thường thì đoán rằng đã sớm bị đuổi rồi.

Tần Lạc quấy ly coffee, khẽ nhấp một ngụm, quả nhiên uống ngon hơn so với tầng 36!

Cô xoay người tựa vào quầy bar bên cạnh, say sưa một lúc đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy âm thanh tất chân bị rách...

Lập tức khom lưng kiểm tra rách như thế nào, bởi vì phía sau đùi phải bị
rách, cô đành phải cong đùi phải, đâu xoay vặn về phía sau...

Khi Hoắc Kỷ Thành đi vào thì thấy một màn như vậy - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận