Lục Kình, Lục Kỳ và Khương Ly đã từng gặp nhau, chính xác là nguyên chủ đã từng gặp nên lần gặp gỡ cha mẹ tương lai này tương đối hài hòa.
Không chỉ thế, Lục Kỳ còn tìm lãnh đạo khu D xin nghỉ giúp Khương Ly và Lục Hành khoảng 2 ngày để Lục Hành dẫn Khương Ly đi dạo vòng quanh kinh đô cho quen.
Màn cầu hôn hoành tráng của Lục Hành được chiếu trực tiếp trên Tinh Võng nên một truyền mười, mười truyền trăm, dần dà tất cả thần dân Đế quốc ai ai cũng biết chuyện này, kể cả những người không xem livestream cũng biết.
Các đồng đội cũ và cấp dưới của Khương Ly dồn dập điện tới chúc mừng, hỏi cậu khi nào kết hôn, nếu có thời gian nhất định họ sẽ tới tham dự hôn lễ.
Đương nhiên, điều người ta tò mò nhiều nhất vẫn là cậu yêu học trò mình từ bao giờ.
Dù sao cũng phải về Học viện, Khương Ly và Lục Hành chỉ ở kinh đô hai ngày đã phải quay về ngay.
Đối với việc có người đột kích tấn công Kiều Hi, rất may đó chỉ là đám phản động ô hợp lắt nhắt mà thôi.
Lục Hành và Khương Ly cùng nhau về Học viện, giờ ai nấy cũng đều nhìn hai người bằng con mắt khác.
Trước họ vừa kính vừa sợ với Khương Ly, giờ lại xen chút tò mò, còn Lục Hành thì đi đâu cũng được trầm trồ “Mày trâu bò thật đấy.”
Sau khi quan hệ giữa Lục Hành và Khương Ly công khai, Lục Hành quang minh chính đại chuyển vào ký túc xá huấn luyện viên ở.
Mới về trường được một ngày là hắn soạn đồ dọn tới nhà Khương Ly ngay, có thể nói là trực tiếp xách người vào ở.
Lần này nhóm Lục Hành đã đạt được thành tích xưa nay chưa từng có ở cuộc thi cơ giáp, nhờ thế mà cả thầy lẫn trò khu D đều ưỡn ngực thẳng lưng mặt song song với bầu trời mà bước.
Đi đến đâu ngạo nghễ tới đó, nhất là trước mặt ba khu kia, gần như in luôn mấy chữ “Không phải tụi tao không làm được, chỉ là tụi tao không muốn thôi.” Không chỉ có vậy, năng lượng tới lớp của mọi người tăng vọt, danh hiệu “Khu ăn chơi trác táng” cũng chậm rãi được gỡ bỏ.
Nháy mắt, cuộc thi cơ giáp kết thúc đã được nửa tháng, Lục Hành và Khương Ly chuẩn bị nghênh đón hôn lễ của họ.
Hôn lễ của hai người có thể nói long trọng xưa nay chưa từng có, ngoại trừ hoàng thất và quý tộc hành tinh Norman, các hành tinh hữu nghị khác cũng phái sứ giả tới tham dự.
Hôn lễ được tổ chức ở giáo đường Norris tại quảng trường Mạnh Cách Gia Tư, nơi có sức chứa hơn vạn người.
Hôn lễ không chỉ được livestream trực tiếp trên Tinh Võng mà nơi nào có màn hình sẽ chiếu ở nơi đó.
Ngày hôm đó, Khương Ly xuất hiện với bộ lễ phục màu trắng, đối lập với Lục Hành khoác trên mình bộ lễ phục màu đen.
Hai người tay trong tay xuất hiện, cả giáo đường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt chúc phúc cho hạnh phúc đôi trẻ.
Dưới sự hướng dẫn của người phụ trách nghi lễ, hai người hành lễ với Lục Kình và Kiều Hi, sau đó cùng nhau tuyên thệ.
Thiên thần rải hoa và giữ nhẫn được thay thế bằng Khương Nhu Mễ, hôm nay quanh cổ nhóc con được đeo một lãng hoa tinh xảo, bên trong cắm đầy những bông hồng trắng tinh khôi, xen lẫn giữa những cánh hoa là một hộp nhung trắng muốt.
Mèo là sinh vật không hề tồn tại ở thế giới này, nên khi Khương Nhu Mễ xuất hiện là cả hội trường náo nhiệt hẳn lên.
“Nhóc con kia là gì thế? Sao mà đáng yêu quá vậy!”
“Sao tôi chưa thấy sinh vật này bao giờ nhỉ? Chủng loại mới hả?”
“Đáng yêu quá trời luôn kìa, cái đuôi lắc qua lắc lại xinh ghê!”
“Lông có vẻ rất mượt.”
Khương Nhu Mễ ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời khen đó, bước chân thẳng băng, cái đuôi nhỏ xinh lắc qua lắc lại chậm rãi bước tới chỗ Lục Hành và Khương Ly, lục lạc trên cổ cũng rung theo từng bước chân kêu “leng keng leng keng” trông vô cùng đáng yêu.
Nó đeo lãng hoa nhỏ đi tới cạnh Lục Hành và Khương Ly thì dừng.
Khương Nhu Mễ ngẩng đầu nhìn hai người, mở to đôi mắt lam rồi kêu lên một tiếng: “Meow ~”
Khương Ly duỗi tay ngăn cô phù dâu đang giúp lấy nhẫn cưới lại, cậu tự mình cúi người gỡ lãng hoa trên cổ Khương Nhu Mễ xuống, xoa đầu nó rồi cười nói: “Vất vả cho nhóc rồi.”
“Meow ~” Khương Nhu Mễ dụi dụi tay Khương Ly làm nũng, lại quấn quanh chân cậu và Lục Hành hai vòng rồi mới chịu ngồi xuống, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn hai người.
Lục Hành và Khương Ly trao nhẫn cho nhau, ngay khi chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, hắn đưa tay ôm eo rồi cúi xuống dịu dàng hôn người mình thương.
Ngay lúc đó, tinh hỏa rực sáng bay cao trên bầu trời quảng trường.
Dưới hàng ghế dành cho khách quý, Kiều Ngọc nhìn hai người đang hôn môi trên kia rồi hỏi nhỏ: “Chúng mày nói xem, về sau chúng ta nên gọi anh Hành là sư mẫu hay gọi huấn luyện viên là chị dâu? Nhức đầu thật chứ!”
“Tao nghĩ mình nên kêu Lục Hành là sư mẫu.” Lăng Áo đề nghị: “Kêu chị dâu là xác tụi mình cũng lạnh luôn đó.”
“Đúng!” La Kỳ đồng ý nhiệt liệt: “Huấn luyện viên đâu phải người bình thường, không thể gọi bậy được đâu.”
“Chứ gì nữa.” Kiều Ngọc cảm thán: “Không ngờ anh Hành sẽ là người kết hôn sớm nhất trong đám chúng ta, huấn luyện viên trước đấm một quyền, không ngờ đấm ra tình yêu luôn, duyên phận quả là thứ khó nói nhất trên đời này.”
La Kỳ: “.
.
.
Được rồi, câm mồm đi!”
Ngồi sau bọn họ là Pasig, cậu nhìn Lục Hành và Khương Ly với vẻ đầy ngưỡng mộ: “Có thể kết hôn với người mình thích thật là hạnh phúc.”
Kate nghe tới đây, nghiêng đầu nhìn cậu: “Hâm mộ lắm hả?”
“Đương nhiên rồi.” Pasig nghiêng đầu nhìn gã, khóe mắt cong cong khẽ cười: “Có người mình thích chung sống cả đời, mong còn chẳng được.”
Pasig nới tới đây, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhu hòa trong sáng khiến Kate ngỡ ngàng hồi lâu, chẳng biết vì sao tai gã chợt đỏ, cuống quýt quay mặt đi: “Được, tôi biết rồi.”
“Cậu biết gì cơ?” Pasig không hiểu.
Ngồi cạnh Kate là Thái Khắc tới hóng chuyện: “Pasig, cậu thích kiểu người gì, để tôi giới thiệu cho.
Có thích Alpha cường tráng không? Hay thích mấy bé Omega mềm mại dễ thương? Muốn nằm trên hay nằm dưới đây?”
Pasig nghe Thái Khắc nói mà mặt đỏ bừng hết cả lên: “Cậu, cậu nói bậy gì đó?”
“Cút!” Kate đẩy cái mặt mo của Thái Khắc ra: “Liên quan chó gì đến mày!”
Thái Khắc liếc qua liếc lại hai người, cuối cùng thần bí cười hehe: “Hóa ra là thích Alpha.”
Pasig: “.
.
.”
Kate: “.
.
.”
Hai người vô thức nhìn nhau, sau đó lập tức quay người đi, cả hai không hẹn cùng đỏ mặt, ngay cả tư thế ngồi cũng dần mất tự nhiên hẳn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đêm tân hôn, cung điện Tứ hoàng tử.
Tiếng rên rỉ hòa lẫn tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt vang vọng trong phòng ngủ rộng lớn.
Giữa chiếc giường nước kingsize là hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau, bóng dáng họ dập dìu nhấp nhô sau tấm rèm lụa lấp loáng ánh đèn màu.
Trong phòng khách, hai cơ giáp một đen một bạc đứng ngay đơ như môn thần giữ cửa khẽ trò chuyện với nhau.
“Bé Ngân Tước.” Huyền Ưng nói: “Em xem, chủ nhân của em với chủ nhân của anh đã kết hôn rồi, mình cũng phải tính tới chuyện hai ta chứ nhở?”
“Không thích hợp.” Ngân Tước không dao động.
“Vì sao chứ? Cả đế quốc có mỗi đôi ta là cơ giáp SSSS, thích hợp thế còn gì nữa.” Huyền Ưng không đầu hàng.
Ngân Tước: “Chú là chú của tôi mà.”
Huyền Ưng: “.
.
.
” Cái đậu má hết đỡ nổi!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trước ngày kết hôn, Khương Ly xin nghỉ một thời gian, Lục Hành cũng mặt dày xin nghỉ nhưng gấp đôi chỗ thời gian đó, sau lễ kết hôn là hai người nhanh chóng đi hưởng tuần trăng mật luôn.
Họ chọn hải tinh Gallia – một trong những thánh địa hẹn hò dành cho những cặp đôi trẻ làm điểm đến.
Lục Hành đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, hắn thuê trọn một tòa lâu đài nhỏ là điểm dừng chân.
Hải tinh Gallia rất khác với những tinh cầu khác, nước biển nơi đây có màu vàng nhạt nhưng cát lại trắng muốt.
Dưới ánh nắng ấm áp, hai màu sắc đối lập phản chiếu lẫn nhau trông vô cùng lãng mạn.
Tới đây, Khương Ly tập trung chơi còn Lục Hành tập trung chịch, ai làm việc nấy phân công vô cùng công bằng.
Lục Hành đúng lý hợp tình cho rằng tuần trăng mật để giao lưu thân thể thúc đẩy tình cảm, bỏ lỡ thì phí lắm.
Hắn càn quấy dây dưa mãi, mấy ngày đầu ngoại trừ ăn cơm thì hai người đều làm tình.
Trên giường, dưới thảm, phòng tắm, sofa.
.
.
không chỗ nào hai người bỏ qua, suốt ba ngày hệ thống bị nhốt trong phòng tối, mãi mới ngày thứ tư mới được thả.
“.
.
.
Tôi không chịu nổi thế giới này nữa đâu! ! !” Hệ thống bị nhốt tới mức phun ra bản chất thật luôn, nó nhõng nhẽo mãi thôi.
Khương Ly bật cười: “Vất vả cho mày rồi, nhưng tuổi thọ ở thế giới này là 120 cơ, mày chịu khó đi nhé.”
Hệ thống: “.
.
.
Tôi lựa chọn chết máy.”
Cũng may lương tâm Lục Hành chưa bị chó gặm sạch, mấy ngày tới hắn tiết chế bớt, hai người ở lại Gallia trọn mười ngày rồi mới quay trở về Norman.
Kỳ nghỉ hậu kết hôn kết thúc, hai người trở về Học viện quân sự.
Mới đứng lớp được một ngày, Khương Ly nhận được mệnh lệnh từ quân đội —— Thăng chức lên Trung tá, lệnh cho cậu mai về tổng bộ nhậm chức.
Ngay khi nhận được mệnh lệnh, đúng lúc Khương Ly đang dạy đám Lục Hành về chỉ huy chiến đấu, vậy nên cậu thuận miệng thông báo cho mọi người biết, toàn bộ phòng học như muốn nổ tung.
“Đậu má!” Kiều Ngọc đứng bật dậy: “Huấn luyện viên, thầy vừa nói gì cơ?! Thầy phải đi rồi ư!?”
Khương Ly gật đầu: “Mai sẽ có người mới tới tiếp quản công việc, ngày mốt tôi sẽ đi.”
“Không phải chứ!?”
“Sao gấp quá vậy?”
“Huấn luyện viên, bọn em nhớ thầy lắm!”
“Thầy còn về thăm tụi em không?”
“Huấn luyện viên, thầy đừng đi có được không?”
Mọi người lần lượt lên tiếng níu kéo, ngày ngày ở chung khiến tình cảm của mọi người với Khương Ly cũng ngày càng tăng, bọn họ thực sự không nỡ để cậu đi.
“Không thể.” Khương Ly lắc đầu: “Mệnh lệnh đầu tiên của một người quân nhân, đó là phục tùng.”
Mọi người biết chứ, họ không giữ người nữa nhưng ánh mắt nhìn Khương Ly vẫn đầy lưu luyến.
Khương Ly chậm rãi nhìn từng người một, lên tiếng: “Chiến trường mới thực sự là chốn đi về của tôi, nếu một ngày các cậu cũng bước lên con đường này, sẽ có tôi ở phía trước chờ mấy cậu.”
“Rõ, thưa huấn luyện viên! !”
Kiều Ngọc thấy Lục Hành không hề kinh ngạc với việc Khương Ly phải đi, khẽ hỏi: “Anh Hành, huấn luyện viên phải về quân đội, mày không lo à?”
“Lo cái gì?” Lục Hành liếc mắt: “Tao tốt nghiệp xong cũng sẽ tới đó, à còn nữa, chỉ cần không phải trực ban, không có nhiệm vụ thì quân nhân đã kết hôn có thể xin về nhà ở.”
Kiều Ngọc: “.
.
.” Mày cũng biết rõ quá nhỉ?
Sớm hôm sau, Khương Ly bàn giao công việc sau đó rời đi.
Ngay khi cậu rời đi, tất cả học viên khu D, 21 con người không thiếu một ai đều tới tiễn chân cậu.
Lục Hành tiến lên ôm Khương Ly, cúi đầu khẽ hôn vành tai cậu, khẽ nói: “Chờ em đuổi theo anh nhé.”
Khương Ly cười: “Được.”
Hai người buông đối phương ra, những người khác cũng trăm miệng một lời hô lớn: “Huấn luyện viên! Chờ chúng em nữa! ! !”
Khương Ly giơ tay tạo ký hiệu với mọi người, ý bảo đã rõ, sau đó xoay người lên phi cơ, rời khỏi Học viện dưới chục con mắt nhớ mong của mọi người.
Phi cơ dừng ở tầng cao nhất của tòa nhà hành chính tổng bộ, Khương Ly đi thang máy xuống căn phòng cuối dãy hành lang, gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng nói trang nghiêm vang lên.
Khương Ly đẩy cửa vào, đi tới trước mặt người bên trong, cúi chào: “Thượng tướng Kiều, Khương Ly quân đoàn hai tới báo cáo.”
Thượng tướng Kiều Nguyên đứng dậy khỏi bàn làm việc, cúi chào với cậu rồi cười nói: “Chào mừng trở lại, Trung tá Khương.”
“Vâng!”
Khương Ly tới Học viện quân sự làm huấn luyện viên là theo lệnh của Kiều Nguyên, nhưng đó không phải quân đội đã từ bỏ cậu mà là kế hoãn binh.
Kể từ khi thành lập đế quốc đến ngay, quân đội đã có lệnh cấm Omega không được nhập ngũ cho nên ngay khi Khương Ly bị lộ thân phận là Omega, quân đội không thể bỏ mặc mà cũng chẳng thể lấp kín miệng lưỡi thế gian, cuối cùng chỉ đành dùng tới kế hoãn binh.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi quân đội mất đi một nhân tài như Khương Ly, bởi vậy mới đành để cậu tới làm huấn luyện viên Học viện quân sự.
Ngày đó Kiều Hi bất ngờ bị tấn công, may có Khương Ly giải quyết nguy cơ ngay tại hiện trường, thế nên Kiều Nguyên lấy công bù tội, hơn nữa giờ Khương Ly không có tuyến thể, không có kỳ phát tình, không thể gây nhiễu loạn quân đội nên ông tranh thủ tăng chức cho cậu luôn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kết thúc.
5 năm sau, Lục Hành tốt nghiệp Học viện quân sự với thành tích đứng đầu khóa. Khương Ly đặc biệt xin nghỉ phép để tham dự lễ tốt nghiệp của hắn.
Trong vòng 5 năm nay, Khương Ly cũng đã từng bước leo lên chức Thiếu tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc này.
Tại lễ tốt nghiệp, Lục Hành đại diện cho sinh viên ưu tú lên phát biểu, sau bài phát biểu, hắn hắng giọng: “Xin bớt chút thời gian, tôi muốn nói vài lời với người tôi yêu.”
Lục Hành vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đã đổ dồn về phía Khương Ly, cái cảnh này giống hệt với hiện trường cầu hôn của 5 năm trước.
Lục Hành nhìn chằm chằm Khương Ly dưới sân khấu, hắn giơ cao huy chương tượng trưng cho vinh dự của Học viện quân sự, nghiêm túc nói nhưng giọng lại khó giấu nổi sự yêu chiều: “Em đã đạt được những gì anh từng đạt được, bởi em muốn sánh vai cùng anh, muốn cùng anh kề vai chiến đấu.
Đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi, con đường của em vẫn còn dài.
.
.”
Hắn ngừng lại, rồi trịnh trọng tiếp lời: “Em yêu anh, cho tới khi sinh mệnh em dừng hẳn.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Khương Ly khẽ cười, bốn mắt chạm nhau cũng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Em cũng yêu anh, cho tới khi sinh mệnh dừng hẳn, và mọi kiếp sau nữa.
Cũng giống hai thế giới trước, sau khi Lục Hành qua đời thì độ yêu thích của hắn mới đạt trọn vẹn 100%, và nhiệm vụ nhánh cũng chỉ hoàn thành đúng vào ngày Khương Ly xuất ngũ.
@Krystal: Cuối cùng tui cũng chạy xong hết thế giới thứ 3 rùi nè cả nhà.
Lần đầu làm niên hạ nhiều bỡ ngỡ, nếu xưng hô có gì cấn cấn thì cứ ới tui nha, tui cũng hoang mang lắm nên rất cần góp ý ó.
Thế giới này còn phần ngoại truyện cutee lắm đók (❁´◡`❁)
------oOo------
Ngoại truyện 1: Kate và Pasig.
Nguồn: EbookTruyen.VN
Kate nhớ lần đầu tiên gặp bé Pasig là năm cả hai 7 tuổi.
Năm ấy, cha Pasig đưa bé ấy tới dự sinh nhật ông ngoại Kate là Kiều Trị Lules.
Cha Pasig là cấp dưới của ông ngoại Kate, trong trí nhớ, đối phương là một người đàn ông vô cùng nhu hòa, sau này Pasig lớn lên rất giống ông ấy.
Kate là cháu ngoại duy nhất của Kiều Trị, là đứa trẻ được cưng chiều nhất của gia tộc Zarich, bởi thế lớn lên mới kiêu ngạo ngang bướng đến vậy.
Trong bữa tiệc sinh nhật năm đó, bé Pasig lẽo đẽo theo cha, đối mặt với bốn phía toàn là người lạ, bé có hơi rụt rè, chỉ biết theo cha tới bẽn lẽn chúc mừng sinh nhật vị người lớn cấp cao kia thôi.
Ngày nhỏ, Pasig có khuôn mặt bụ bẫm, khóe môi lúc nào cũng bẽn lẽn cười trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
Kiều Trị rất thích trẻ con, ông hiền từ xoa đầu Pasig, rồi hỏi cha cậu: “Pasig chuẩn bị đi học rồi đúng không?”
“Đúng vậy thưa ngài.” Cha Pasig cười nói: “Khai giảng tôi sẽ đưa nó tới Northia học tập.”
“Northia?” Kiều Trị cau mày: “Sao không gửi nhóc con này tới Học viện đế quốc?”
Cha Pasig chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười có chút gượng gạo, chưa kịp lên tiếng Kiều Trị đã nhận ra vấn đề.
Học viện đế quốc là trường được thành lập dành cho con em hoàng thân quý tộc, muốn vào học đâu phải dễ, không chỉ yêu cầu về nhiều khía cạnh khác nhau như trình độ, trí tuệ, sức mạnh thể lực, sức mạnh tinh thần mà địa vị gia tộc cũng là một yếu tố lớn không thể thiếu.
Gia tộc Pasig cũng chỉ coi là hạng thường – bậc – trung, chưa đủ tư cách cho con em bước vào học viện đế quốc, nhưng Kiều Trị rất quý cha Pasig, cấp dưới này của ông làm việc cẩn trọng, phẩm chất hiền lương, là một nhân tài hiếm có khó tìm.
“Thành tích học tập của Pasig ra sao?” Kiều Trị hỏi.
Pasig trả lời đúng sự thật, Pasig là Beta, tuy không quá xuất sắc nhưng thành tích cũng đủ đạt ngưỡng điểm sàn của Học viện đế quốc.
Thế nên Kiều Trị vui vẻ cười nói: “Pasig tới học viện đế quốc đi, sẽ có người lo cho con, vui rồi nhé.”
Cha Pasig ngạc nhiên, sau đó vô cùng vui sướng, ông cảm ơn đối phương rồi để Pasig tự mình nói lời cảm ơn.
Tuy Pasig còn nhỏ nhưng đã vô cùng hiểu chuyện, biết người trước mắt giúp mình, bé ngoan ngoãn cúi người cảm ơn: “Cảm ơn ông Kiều Trị ạ.”
“Ngoan quá, cháu ngoại Kate nhà tôi cũng chuẩn bị nhập học, hai đứa chơi với nhau ngoan nhé.” Kiều Trị nói, duỗi tay vỗ vỗ đầu bé trai đang ngồi chơi game cạnh ông: “Kate, chào bạn cùng trường tương lai của con đi.”
Kate mải chơi, chỉ “Ồ” một tiếng chứ không thèm ngẩng đầu.
Bé Pasig nghe nói đây là bạn học tương lai của mình, đã thế còn là cháu trai của ông vừa giúp mình, bé tò mò nhìn nhiều thêm chút, lấy hết can đảm đi tới trước mặt thằng nhóc, nhỏ giọng nói: “Chào cậu, mình là Pasig, cậu là Kate đúng không?”
Kate vẫn không ngẩng đầu, ương bướng quát: “Tránh ra, cậu đang chắn ánh sáng của tôi đấy!”
Pasig vội vàng lui về sau, Kiều Trị thấy thế trầm mặt quát: “Kate! Đây là thái độ đối với khách của con à!?”
Thấy ông ngoại tức giận, Kate bất đắc dĩ đặt máy chơi game xuống, ngẩng đầu nhìn Pasig rồi chào cho có lệ: “Chào cậu.”
“Chào cậu!” Pasig thân thiện bắt tay Kate.
Ý cười xấu xa chợt hiện lên trong mắt Kate, lúc nắm tay Pasig, thằng nhóc cố ý dùng lực siết chặt.
Tuy Kate bằng tuổi Pasig nhưng là một Alpha, trời sinh thể lực ưu tú hơn Beta rất nhiều.
Kate cố ý dùng lực, đương nhiên Pasig sẽ rất đau, bé theo phản xạ kêu “A” một tiếng, nhân lúc đó Kate cố tình kêu lên một tiếng át tiếng Pasig, lại nói với Kiều Trị: “Ông ngoại, con đi tìm bạn chơi đây.”
Nói xong chạy vụt đi không ai gọi kịp.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Lần thứ hai họ gặp lại nhau là vào ngày khai giảng của Học viện đế quốc.
Học viện đế quốc có khóa vỡ lòng, khóa tiểu học, khóa trung học, khóa cao trung, bất kể là cơ sở vật chất hay đội ngũ giáo viên đều thuộc hàng ưu tú nhất.
Nhờ ơn Kiều Trị nên Pasig mới có thể theo học tại đây nên cha cậu luôn dạy cậu phải luôn biết ơn người đó.
Trong trái tim nhỏ bé của Pasig, cậu cho rằng biết ơn là phải đối xử tốt với những gì người đó yêu, lắng nghe những gì người đó quý.
Vậy nên trong ngày khai giảng đầu tiên, cậu chủ động đi tìm Kate, hỏi Kate có thể cho cậu ngồi chung bàn được không.
Đã hai tháng kể từ lần đầu tiên gặp nhau, Kate căn bản không nhớ nổi Pasig là ai: “Cậu là ai?”
“Mình là Pasig, chúng ta từng gặp nhau ở tiệc sinh nhật ngài Kiều Trị rồi đó.” Pasig đáp, sợ gã không nhớ lại nhắc thêm câu: “Cậu bóp tay mình đau lắm luôn.”
Lúc này Kate mới nhớ ra: “À, hóa ra là đứa dựa quan hệ của ông tôi mới được đi học.”
Pasig thấy gã nhớ ra cậu rồi, vui vẻ dùng sức gật đầu: “Là mình đó!”
Kate: “.
.
.”
Thấy cậu cười đến cong cả mắt, Kate câm nín: “Cậu không nghe ra tôi đang cười nhạo cậu à?”
“Biết mà.” Pasig ngượng ngùng cười: “Nhưng đúng thật nhờ ngài Kiều Trị thì mình mới được vào đây, cậu nói đâu có sai.”
Kate không cách nào phản bác nên mặc kệ Pasig, tiếp tục cúi đầu chơi game.
Pasig thấy gã không nói gì, cậu khẽ khàng dịch bàn sang cạnh Kate rồi ngồi xuống.
Ngay từ bé Pasig đã là cái đuôi nhỏ của Kate, chuyện này ai ai cũng biết, cậu giúp Kate lấy cơm, mua đồ uống, chạy đủ thứ việc vặt trông vô cùng nhiệt tình.
Kate có thêm một đứa em cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao Pasig ngoan ngoãn hiền lành, đã thế còn không ầm ĩ, có cậu ta đi theo cũng chẳng sao.
Hai người vẫn luôn ở chung đầy ăn ý như vậy, như thiếu gia và người phục vụ, phải nói thêm rằng suốt ngày cạnh nhau nhưng quan hệ giữa hai người cũng chẳng thân thiết là bao.
Mãi cho đến năm hai người 15 tuổi, Pasig đi lấy cơm cho Kate về, trên mặt có vết thương, gã tiện miệng hỏi xem cậu làm sao.
“Mình vô ý bị ngã.” Pasig đặt hộp cơm lên bàn: “Ăn cơm trước đã.”
“Cứ để đó.” Kate mải chơi game.
“Nguội là mất ngon đó.” Pasig nhắc nhở.
Kate mất kiên nhẫn: “Bảo cậu để đó thì cứ để đi, sao nhiều lời thế?”
Pasig cứng họng, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng cầm quần áo vào tắm rửa.
Cậu đi vào chưa được bao lâu thì Kate đã chơi xong, gã quăng máy chơi game sang một bên rồi mở cơm hộp ra ăn.
Hai người ở chung suốt từ lúc nhỏ cho tới trung học, Pasig đã sớm nhớ kỹ khẩu vị của Kate nên cậu mua món nào gã cũng thích.
Kate ăn uống no nê, đứng dậy tới tủ lạnh lấy một chai nước, nhưng bên trong không hề có loại gã thích, gã kêu ngay: “Này Pasig, đi mua giùm tôi chút đồ uống đi.
“Ừ.” Giọng Pasig vang lên trong phòng tắm.
“Nhanh lên, sắp chết khát rồi đây.” Kate thúc giục: “Cậu tắm luôn cho ngày mai đấy à?”
Pasig đẩy nhanh tốc độ, cậu vội vàng mặc quần áo rồi ghé cửa hàng mua chút đồ uống cho Kate.
Cửa hàng cách ký túc xá một khoảng khá xa, đã thế lúc này đông người, chờ cậu mua về đã mất gần nửa tiếng.
Ngay lúc lên lầu, Pasig trùng hợp chạm mặt Kate, cậu vội vàng đưa lon đồ uống cho gã: “Kate, của cậu.
.
.”
“Tránh ra.” Kate bực bội gạt tay Pasig ra: “Chờ cậu thì ông đây sớm chết khát rồi.”
Đồ uống đổ vung vãi xuống đất, Pasig sửng sốt, vội vã giải thích: “Ngại quá, nãy hơi đông nên mình.
.
.”
Kate không thèm nghe cậu giải thích, gã trực tiếp rời đi.
Pasig xách túi đồ uống, nhìn nước vương vãi trên sàn, lúc này mới khẽ nói: “Chân mình đau nên mới chạy chậm mà.”
Cậu lủi thủi nhặt hết đồ uống rồi tập tễnh lên lầu, xếp gọn gàng vào tủ lạnh sau đó đi dọn chỗ đồ hộp Kate mới ăn uống xong kia.
Kate rời khỏi ký túc xá, định tới cửa hàng một chuyến nhưng trên đường đi trùng hợp gặp một người bạn cùng lớp.
Đối phương thấy gã thì có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó cười ha ha: “Kate đấy à? Cái đuôi nhỏ của mày đâu rồi ”
“Chuyện của mày à?” Kate cau mày.
Chợt đối phương nói những lời đầy ác ý: “Hôm nay nô lệ của mày không có mắt đụng phải tao, tao là xem trọng mặt mũi mày nên mới tha cho nó không đánh nặng tay, mày phải tới cảm ơn tao đấy.”
Kate sửng sốt, nhớ ngay tới vết thương trên mặt Pasig, sắc mặt gã tối sầm: “Mày đánh cậu ấy?”
“Thay mày dạy dỗ chút thôi, không cần cảm ơn.
.
.
Á!”
Chưa dứt lời, Kate đã xông tới đá cho đối phương ngã lăn ra đất, sau đó bồi thêm một quyền cho đến khi đối phương bầm dập mới thôi.
Tuy ngày thường Kate cuồng vọng tự đại, không được lòng mọi người, hay quát mắng Pasig nhưng với gã mà nói, Pasig là người của gã, gã có thể đánh có thể mắng nhưng không tới lượt tên chó chết này chà đạp.
Đánh cho thằng chó này một trận, cơn giận trong lòng Kate tiêu tan đôi phần, gã trở về ký túc xá, mới đẩy cửa ra đã thấy Pasig đang cởi áo tự thoa thuốc cho mình.
Kate đột nhiên trở về khiến Pasig hoảng sợ, vội vàng kéo chăn trùm kín người, lắp bắp nói: “Cậu, sao cậu lại về đây rồi?”
“Ông về ký túc xá của ông mà cậu cũng muốn quản à?” Kate đi tới trước mặt Pasig giật chăn ra, nhìn những vết thương xanh tím trên người cậu là cỗ tức giận vừa rồi lại trỗi dậy: “Cậu bị ngốc à? Bị đánh cũng không nói cho tôi biết?”
Pasig trần trụi nửa người trên, nửa người dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, đã thế còn bị Kate nhìn chằm chằm khiến cậu vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng kéo chăn về: “Mình sợ thêm phiền cho cậu, cũng không phải chuyện gì lớn.
.
.”
Nói tới đây, cậu ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp: “Kate, cậu đang quan tâm mình hả?”
“Ông đây đang chê cậu làm ông mất mặt!” Kate hung hăng nói, sau đó xoay người cầm hai lọ thuốc trị thương ném cho Pasig.
Pasig nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn cậu!”
Nụ cười xán lạn đó khiến Kate ngây người, đột nhiên nhớ tới nụ cười trong sáng của bé Pasig năm nào, trong lòng chợt chững lại một nhịp: “Cười cái rắm, ghê tởm muốn chết.”
Nói xong gã mặc kệ Pasig, lao vào phòng tắm rửa.
Từ đó về sau, quan hệ giữa hai người gần thân nhau hơn, tuy Kate vẫn ác mồm ác miệng nhưng không hung dữ với Pasig như trước nữa.
Hai người vẫn luôn gắn bó với nhau như hình với bóng, là bạn học từ tiểu học tới cao trung, ngồi cùng bàn, ngủ cùng phòng, đến khi tốt nghiệp cũng cùng đỗ vào Học viện quân sự.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“.
.
.”
Kate xốc chăn, đập vào mắt gã là trần nhà trắng toát, gã sửng sốt chớp chớp mắt, vừa rồi gã nằm mơ, mơ về chuyện lúc nhỏ giữa gã và Pasig.
Quen nhau từ năm bảy tuổi tới tận hai mươi, bất tri bất giác họ đã biết nhau mười ba năm có lẻ.
Hôm nay là cuối tuần không có tiết, Kae rời giường cũng đã là 11 rưỡi trưa, trong ký túc xá lúc này cũng chỉ còn gã và một học viên khác.
Gã nhìn quanh một vòng, lên tiếng hỏi: “Pasig đâu?”
“Ra ngoài từ sớm rồi, nói là đi có việc.” Đối phương đáp.
Kate cau mày, Pasig không hề nói cho gã biết hôm nay cậu có việc.
Vốn dĩ gã định dẫn Pasig tới nhà họ Lăng mua linh kiện cơ giáp một chuyến, chẳng ngờ mới dậy cậu ấy đã đi ra ngoài mất rồi.
Nhắc mới nhớ, dạo này Pasig rất hay ra ngoài vào cuối tuần.
Kate gọi điện cho Pasig.
Pasig bắt máy rất nhanh: “Kate, cậu dậy rồi hả?”
“Ừm, cậu ở đâu? Tôi qua tìm cậu.” Kate bước xuống giường, định đánh răng rửa mặt xong là đi tìm Pasig ngay.
“Mình đang ở thư viện.” Pasig nói, đột nhiên khựng lại vài giây rồi mới tiếp lời: “Cậu tìm mình có chuyện gì thế?”
Kate chợt dừng bước, đây là lần đầu tiên Pasig hỏi gã tìm cậu có chuyện gì, có gì đó rất bất thường: “Không có chuyện không thể tìm cậu hả?”
“Mình không có ý này, chỉ là mình.
.
.” Pasig ngập ngừng đáp.
Kate đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên có giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên: “Pasig, quyển sách cậu từng nhắc tới ở đây, mình tìm được rồi nè, cho cậu đấy.”
“Cậu đang ở với ai?” Kate vội vàng hỏi.
“Một người bạn.” Pasig nói bừa: “Xin lỗi, hôm nay mình có hẹn rồi, không thể đi cùng cậu được.”
Đây là lần đầu tiên Pasig từ chối Kate, đã thế còn là vị một người con gái.
Điều đó khiến Kate không quen chút nào, thậm chí còn thấy khó chịu, tức giận tới mức trực tiếp tắt máy.
Bạn học ngồi giường bên cạnh nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, lên tiếng xen ngang: “Nói mới nhớ, hôm trước tao thấy Pasig tản bộ với một người đẹp bên khu C đấy, họ đang yêu đương à?”
Mấy chữ “yêu đương” thành công khiến Kate cau mày, gã phản bác theo bản năng: “Mày nói bậy gì đó?”
Đối phương đáp: “Tao nói bậy gì chứ, mày coi Tứ hoàng tử với huấn luyện viên cũng kết hôn rồi, đang hưởng tuần trăng mật ở Gallia kia kìa, Pasig yêu đương cũng là chuyện bình thường mà, tao cũng muốn có tình yêu lắm rồi đây!”
Pasig yêu đương cũng là chuyện bình thường ư?
Câu này khiến Kate nhớ về ngày Khương Ly và Lục Hành kết hôn, Pasig từng nói: “Có thể kết hôn với người mình thích thật là hạnh phúc.” rồi gã liên tưởng tới chuyện cậu thường xuyên ở bên người con gái kia.
Chẳng lẽ cậu ta thực sự yêu đương rồi ư?
Tưởng tượng tới khả năng này, sắc mặt Kate tái nhợt, gã mới nhận ra tình cảm với cậu chưa được bao lâu mà, vẫn chậm chân ư?
“Mày sao thế Kate?” Bạn học quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt kém vậy?”
Kate im lặng không nói gì, nhanh chóng lao vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ ra ngoài.
Gã chạy tới thư viện, đúng lúc bắt gặp cảnh Pasig và một nữ sinh tóc dài ra ngoài, hai người không hề thấy hắn, họ tới chân cầu thang cách đó không xa đứng nói chuyện.
Không biết hai người nói gì nhưng Pasig luôn tươi cười với cô gái kia, đã thế còn đưa nay khẽ sờ má cô gái.
Thấy động tác dịu dàng của Pasig, Kate tức tới mức thở dốc, gã muốn lao lên xách người về, nghiêm túc dạy dỗ một phen, để cậu ta biết cậu ta là của ai!
Ngay sau đó, Kate chứng kiến cảnh nữ sinh đột nhiên ôm chầm lấy Pasig, sau đó nhanh chóng hôn cậu rồi bỏ chạy.
“Mẹ kiếp!” Tới nước này rồi sao Kate nhịn nổi nữa, đen mặt tức tốc chạy tới chỗ Pasig.
Pasig bị cô gái kia hôn còn chưa hồi hồn đã thấy Kate hằm hằm bước tới, không khỏi ngạc nhiên: “Kate? Sao cậu lại tới đây?”
“Sao tôi lại tới đây à?” Kate cười lạnh: “Cậu có thể tới đây hẹn hò, còn tôi không thể tới đây đọc sách phải không?”
“Mình không có ý đó, mình không hẹn hò.” Pasig chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị hắn giận dỗi: “Sao lại tức giận rồi? Ai chọc cậu giận thế?”
“Ai chọc tôi? Cậu còn mặt mũi để hỏi câu này à?” Kate tức muốn chết: “Mẹ kiếp, cậu không rên tiếng nào đã chạy tới đây hẹn hò, cậu đã hỏi ý kiến ông đây chưa?”
“Hả?” Pasig vẫn chưa hiểu gì: “Hẹn hò gì cơ, cậu đang nói gì thế?”
“Sao cô ta lại hôn cậu? Cậu còn vuốt mặt cô ta?” Kate ai oán chỉ trích, hoàn toàn không biết lúc này mình vô cùng giống người chồng đi bắt gian.
“À thì.
.
.” Pasig ngượng ngùng nói: “Cô ấy tỏ tình với mình, mình từ chối làm cô ấy khóc nên mình giúp cô ấy lau nước mắt thôi.”
Lần này tới lượt Kate kinh ngạc: “Cậu từ chối cô ấy.”
“Ừm.” Pasig gật đầu: “Mình không muốn lỡ dở người ta nên muốn từ chối rõ ràng.”
Lúc này tâm trạng Kate cứ như tàu lượn siêu tốc, lúc này gã vui hẳn: “Cô gái lúc này là Beta giống cậu à?”
“Đúng vậy.” Pasig không hiểu sao gã đột nhiên hỏi câu này: “Sao cậu hỏi vậy?”
Kate nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thái Khắc nói cậu thích Alpha, hóa ra là thật.”
Pasig ngốc ra vài giây mới nhận ra gã có ý gì, trong đầu vô thức nhớ về hôn lễ của Khương Ly và Lục Hành, nhớ tới ánh mắt lơ đãng của Kate, mặt cậu chợt đỏ bừng: “Cậu, cậu nói bậy cái gì đó?”
“Tôi nói bậy bao giờ?” Kate hỏi vặn lại: “Chẳng phải cậu vừa nói cậu không thích Beta đó sao?”
“Nhưng mình cũng đâu có nói mình thích Alpha!?”
“Alpha có gì không tốt? Có thể bảo vệ cậu, cậu có ý kiến gì với Alpha chúng tôi à?”
“Mình không có ý đó, mình nói nếu không phải là người mình thích, cho dù là Alpha hay Beta mình cũng không.
.
.
A!”
Chưa hết câu, Kate đột nhiên cúi đầu lấp kín miệng Pasig lại, chặn đứng lời cậu nói.
Pasig mở to hai mắt, cảm nhận rõ ràng xúc cảm ấm áp trên môi cũng như đôi tay mạnh mẽ siết chặt quanh eo cậu.
Kate hung hăng hôn Pasig, sau đó nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Nếu chưa thích ai, vậy bây giờ thử thích anh đi, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu tổn thương như trước nữa đâu, tin anh, Pasig.”
Đáy mắt Kate tràn ngập nhu tình xưa nay chưa từng có, Pasig thấy trong gã chỉ có ảnh ngược của mình, hai tai chậm rãi đỏ lên, cuối cùng ngượng không chịu nổi đưa tay che mặt, ngồi xổm xuống đất như muốn trốn đi.
Kate chỉ cảm thấy lúc này Pasig đáng yêu vô cùng, gã khom lưng trực tiếp bế cậu lên vai rồi bước đi.
Pasig bị gã dọa sợ: “Anh làm gì đó! !? Mau thả em xuống!”
“Quấy rầy em hẹn hò, lòng thấy áy náy nên tới đền cho em đây.” Kate thản nhiên đáp.
“Đã bảo không phải hẹn hò rồi mà! ! !” Pasig thấy người xung quanh liên tục quay đầu nhìn bọn họ, quả thực cậu ngượng tới mức không biết trốn đi đâu, cuối cùng chịu thua không dãy dụa nữa.
Thôi được rồi, kệ anh ấy đi, cũng không phải lần đầu.
Pasig vùi mặt vào lòng Kate, khóe môi khẽ mỉm cười.
------oOo------