Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Tiêu Khải Hành ngẫm lại thế cờ, ban đầu nước cờ Khương Ly hạ vô cùng trúc trắc, tuy không giống người mới học nhưng chẳng lợi hại hơn được bao nhiêu.

Chính vì thế mới khiến Tiêu Khải Hành dần chủ quan, chờ lúc nhận ra thì đã quá muộn, có phát hiện mình lọt vào bẫy rập của đối phương, dù cố hết sức xoay chuyển tình thế ngăn cơn sóng dữ nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua.
Vuốt ve quân cờ trong tay, Tiêu Khải Hành nhìn nhãi ranh cười tủm tỉm trước mặt mình, hắn bị lừa rồi, đã thế còn không được vô cớ nổi giận nữa chứ.
“Biết chút chút?”
“Tiểu nhân biết chút chút thật mà.” Khương Ly chìa một đốt ngón tay ra: “Cũng nhờ điện hạ dạy dỗ tốt, đều là công lao của điện hạ, tiểu nhân chỉ gặp may mà thôi.”
Nghe tên nhãi này được tiện nghi còn dám khoe mẽ, Tiêu Khải Hành cười lạnh một tiếng, quăng quân cờ kia về bàn, lại khoát tay: “Nói đi, muốn khen thưởng điều gì.”
“Nô tài muốn được xưng tên.” Khương Ly nói.
“Tên?” Tiêu Khải Hành ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn cậu, hắn chắc mẩm cậu sẽ đòi tiền tài vật chất, chẳng ngờ chỉ là một cái tên?
“Dạ!” Khương Ly ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Điện hạ, trước khi vào cung nô tài cũng có một cái tên.

Tên đó do mẫu thân đặt cho nô tài, nó rất quan trọng với nô tài, sau này vào trong thì bị xóa mất.

Giờ đây khẩn xin điện hạ ban ân cho nô tài được dùng tên thật.”
“Ngươi không cầu tiền tài?” Tiêu Khải Hành nghi ngờ hỏi.
Khương Ly lắc đầu: “Cha mẹ nô tài đã tạ thế, giờ chỉ còn mỗi một mình nô tài lẻ loi cô đơn, có mong tiền tài cũng chẳng ý nghĩa.

Đã vậy giờ đây nô tài may mắn được hầu hạ ngài, có cơm ăn có nhà ở, chỉ cần điện hạ không đuổi đi thì nô tài đã rất thỏa mãn rồi.”
Tiêu Khải Hành lại phát hiện thêm điều mới, tên lừa đảo này không chỉ có cái mỏ dẻo mà còn có tài vuốt mông ngựa cực giỏi, nói đến mức không khí nở hoa được luôn rồi: “Cái gì ngươi cũng nói được nhỉ?”
“Những lời nô tài nói đều là sự thật, trời đất chứng giám.

.

.”
“Được rồi.” Tiêu Khải Hành cắt ngang lời cậu, hắn ngại nghe cậu nói nhảm: “Nói đi, ngươi tên gì?”
“Khương Ly.” Khương Ly ngừng đùa giỡn, nhấn mạnh từng chữ: “Tên thật của nô tài là Khương Ly.”
Nghe thấy hai chữ “Khương Ly”, tay Tiêu Khải Hành khẽ động, tựa hồ trong đầu chợt lóe lên điều gì đó.
“.

.

.

Khương Ly.” Tiêu Khải Hành khẽ lẩm bẩm, mày chậm rãi cau lại như thể phát hiện điều gì bất thường, nhưng lại không lý giải nổi điều bất thường đó đến từ đâu.

Dường như cái tên này rất quen thuộc, nhưng hắn cố mấy cũng chưa thể nhớ ra mình từng nghe ở đâu.
“Điện hạ.” Khương Ly vẫn luôn quan sát phản ứng của hắn, cậu không chắc hắn có nhớ chuyện của những đời trước hay không, khẽ hỏi: “Điện hạ từng nghe qua cái tên này rồi ư?”
“Chưa từng.” Tiêu Khải Hành day trán, cố kìm nén linh cảm kỳ quái này lại rồi hỏi ngược: “Sao ngươi hỏi vậy? Cô phải nghe qua ư?”
Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng nghe Tiêu Khải Hành phủ nhận, trong lòng Khương Ly vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.
Hệ thống đã theo Khương Ly suốt ba thế giới, biết tình cảm của cậu với nam chính tới cỡ nào, chỉ đành mở lời an ủi: “Ký chủ đại nhân, xin đừng đau lòng, cái gì của cậu thì mãi mãi là của cậu, không sao đâu.”
Khương Ly nghe vậy tâm trạng cũng khá hơn chút, nhưng trên mặt vẫn không lộ rõ vẻ gì.

Thấy Tiêu Khải Hành thắc mắc nhìn mình, Khượng Ly mỉm cười lảng tránh vấn đề này: “Không có gì, chẳng qua mẹ nô tài từng nói cái tên này khá phổ biến, có lẽ điện hạ sẽ từng nghe qua không biết chừng.”
Nói tới đây, cậu dừng lại chút, sau đó về chuyện chính: “Điện hạ có thể đồng ý yêu cầu này của nô tài được không?”
Tiêu Khải Hành thấy Khương Ly không giấu nổi mong chờ, thầm nghĩ chỉ là một cái tên thôi, bèn đáp: “Tùy ngươi.”
Có thể sử dụng tên thật, không phải nghe cái tên “Tiểu Ly Tử” đau trứng kia nữa, Khương Ly vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên.

Cậu cúi gập người cảm kích với Tiêu Khải Hành: “Nô tài Khương Ly xin tạ ơn đại ân đại đức của điện hạ! Điện hạ quả là một người tốt.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Những lời này nghe sao quen quá.
Sau khi cảm tạ xong, Khương Ly vui sướng hỏi: “Điện hạ, ngài còn muốn đánh cờ nữa không?”
Tiêu Khải Hành liếc nhìn bàn cờ, trong mắt không giấu nổi sự chán chường.

Hắn hậm hực hất tung bàn cờ sang một bên, bất mãn nói: “Không chơi nữa, mang sách của ta tới đây.”
Thấy hành động ấu trĩ của hắn, khóe môi Khương Ly hơi nhếch lên, hành động quen thuộc này không khỏi khiến cậu mỉm cười, lên tiếng đáp: “Vâng thưa điện hạ.”, nói rồi xoay người đi về phía phòng ngủ.
Tiêu Khải Hành ngẩng đầu nhìn bóng dáng Khương Ly, trong mắt không kìm nổi ý muốn thăm dò người này.
Tiêu Khải Hành thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, nhưng chẳng biết lạ ở chỗ nào.

Ngay từ đầu, dường như hắn đã rất kiên nhẫn với Khương Ly, cho dù cậu có quậy cỡ nào thì trước sau trong lòng hắn vẫn tin Khương Ly sẽ không bao giờ hại mình.
Khương Ly đem sách tới cho Tiêu Khải Hành, thấy hắn đang cặm cụi nhặt từng quân cờ thì vui vẻ tới đưa sách: “Điện hạ, Tư Thiết Kiến của ngài đây.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Khương Ly thấy hắn không nhận, gọi thêm tiếng nữa: “Điện hạ?”
Tiêu Khải Hành nhức hết cả đầu, trỏ quyển sách trong tay Khương Ly: “Ngươi nói lại lần nữa, đây là sách gì?”
“Tư Thiết Kiến ạ.” Khương Ly thắc mắc: “Nó viết ngay đây nè.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.

Nó tên Tư Khâm Kiến.”
“Ơ?” Khương Ly sửng sốt, nhìn chằm chằm bìa sách có ba chữ kia rồi hơi nhăn mũi, thẹn thùng nói: “Tiểu nhân đọc sai rồi ạ.”
Tuy sai nhưng Khương Ly vẫn đáp đúng hai chữ còn lại, Tiêu Khải Hành thấy có vẻ cậu biết chữ, hỏi tiếp: “Ngươi biết chữ?”
Khương Ly: “Biết chút chút.”
Gân xanh trên trán Tiêu Khải Hành chợt giật giật, nhớ tới trận cờ thua kia, sắc mặt chợt tối sầm: “Nói thật.”
“Biết chút chút thật mà.” Khương Ly thấy hắn hoài nghi, bèn vội vàng giải thích: “Nhà nô tài nghèo lắm, không có tiền cho nô tài đi học.

Xưa nô tài có nhận làm việc vặt cho học phủ, tranh thủ lúc đó nghe lỏm được chút chữ vụn vặt thôi.”
Nói tới đây, Khương Ly lộ rõ vẻ thất vọng, như thể không được đi học là một chuyện vô cùng đau đớn.
Tiêu Khải Hành nhìn Khương Ly, nhớ ra năm nay cậu mới mười bốn tuổi, nhưng mồm mép lanh lợi thông minh, chắc hẳn vào cung đã lâu.

Nếu tính ra, thời điểm cậu đi làm công ở học phủ chắc cũng mới chỉ loắt choắt con con.
Tục ngữ dạy con nhà nghèo thường sớm trưởng thành, Tiêu Khải Hành cũng không thấy có gì là, chỉ hỏi: “Có biết viết tên mình không?”
“Có ạ!” Khương Ly đắc ý mỉm cười, thất vọng vừa rồi cũng bay biến: “Chữ đầu tiên nô tài học được là tên của mình, thầy dạy ở học phủ còn khen nô tài viết rất đẹp đó.”
Giọng điệu Khương Ly tựa hồ rất mong được hắn khen, nhưng đáng tiếc Tiêu Khải Hành không nghe ra, chỉ hất cằm: “Đi, viết cô xem.”
Trong chính điện cũng có một gian thư phòng nhỏ, bút mực nghiên giấy đều có đủ, Khương Ly chăm chú nghiền mực, chuẩn bị trổ tài thư pháp.
“Ký chủ đại nhân của tôi ơi, diễn sao diễn, lộ bí mật là dở đấy nhá.” Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
“Yên tâm, chuyện nhỏ.” Khương Ly vừa mài mực vừa trả lời hệ thống.
Nghiền mực xong xuôi, cậu chấm chấm bút lông rồi run run tô vài nét lên tấm giấy Tuyên Thành thượng hạng.
Hệ thống: “.

.

.” Giống người mới biết chữ thật đấy.
Khương Ly viết xong, chờ mực khô rồi hưng phấn đưa cho Tiêu Khải Hành xem: “Điện hạ, nô tài viết xong rồi!”
Tiêu Khải Hành cầm lên xem, chỉ thấy hai ký tự xiêu vẹo trên mặt giấy.
Nửa trên nửa dưới chữ “Khương” cách nhau cả con sông, người không biết có khi còn tưởng đây là hai chữ, rồi chữ “Ly” nữa, trông èo uột thiếu sức sống vô cùng.

Tiêu Khải Hành chăm chú nhìn nửa phút, hắn muốn nhìn xem hai chữ này có ưu điểm gì để khen, để khiến thầy dạy ở học phủ khen “Tốt.” Ngẫm nghĩ kỹ càng, cuối cùng Tiêu Khải Hành kết luận, tên lừa dối lớn dạy ra nhóc lừa dối bé, chỉ giỏi nói hươu nói vượn thôi!
“Điện hạ?” Khương Ly thấy hắn im lặng cầm tờ giấy, chần chờ hỏi: “Chữ nô tài viết đẹp đến mức khiến điện hạ kinh ngạc vậy sao? Thật ra cũng chỉ thuộc loại khá mà thôi, so với điện hạ còn kém xa.
“.

.

.” Tiêu Khải Hành ngẩng đầu nhìn, quăng thẳng tờ giấy vào lòng cậu: “Cô kinh ngạc là vì cái da mặt dày như tường thành của ngươi đấy.”
Khương Ly sửng sốt: “Ơ? Chẳng lẽ chữ nô tài xấu thật?”
Cậu cầm tờ giấy Tuyên Thành đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng thất vọng suy sụp, khổ sở nói: “Nhà nô tài quá nghèo, nô tài không được đi học, chỉ học lỏm từ thầy được chừng ấy thôi, sau này vào cung cũng không có cơ hội.

Giá mà được đi học, nô tài nhất định sẽ chăm chỉ học tập để giúp điện hạ nhiều hơn.”
“Giúp cô?” Tiêu Khải Hành nhướn mày, không hiểu sao chuyện cậu đi học lại liên quan đến hắn, hắn cũng linh cảm mình sắp bước vào cái hố nào đó cậu đào rồi.
“Đương nhiên rồi.” Khương Ly gật đầu: “Nếu tiểu nhân biết chữ, khi điện hạ đọc sách mệt mỏi, tiểu nhân sẽ đọc cho người nghe, như vậy điện hạ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn chút rồi.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Cái mỏ dẻo quẹo này học từ ai không biết.
“Chỉ tiếc nô tài không có phúc lớn đó, không thể giúp điện hạ rồi.” Khương Ly thở dài tự trách: “Đều do nô tài vô dụng, không giúp được điện hạ chút nào.

.

.”
“Thôi được rồi.” Tiêu Khải Hành cắt ngang lời tự than của Khương Ly: “Ngày mai bắt đầu theo cô đọc sách học chữ, nghe không?”
Khương Ly chờ mỗi câu này, đôi mắt bỗng chốc ngời sáng, chỉ sợ hắn đổi ý nên mau chóng nói lời cảm ơn: “Tạ ơn điện hạ! Ngài là một người tốt! ! !”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Hai chữ “người tốt” tuôn ra từ miệng Khương Ly khiến Tiêu Khải Hành lạnh sống lưng, hắn xua tay, không muốn nhìn cậu lắc lư trước mặt mình nữa: “Được rồi, cút ra tự luyện viết tên mình đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Khương Ly hành lễ xong, đang muốn sang thư phòng nhỏ tự luyện chữ, chưa kịp ra khỏi phòng đã nghe Tiêu Khải Hành nói: “Trước khi mặt trời lặn phải luyện đủ một trăm tờ, thiếu một tờ sẽ gấp đôi.”
Khương Ly lảo đảo suýt ngã.
Hệ thống nhỏ giọng nói: “Ký chủ, lật xe rồi.”
Khương Ly: “.

.

.

Câm ngay.”
Đáng lẽ nguyên chủ sẽ không biết chữ, nhưng thế thì rất bất tiện nên Khương Ly mới phải cố tình đọc sai tên sách, muốn mượn cơ hội này để thái tử cho phép mình học chữ.

Không ngờ hôm nay thu hoạch ngoài ý muốn, thái tử sẽ đích thân dạy học cho cậu.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, ai dè ngay bài vỡ lòng hắn đã ép cậu viết kín trăm tờ giấy.

Nghe lệnh mà Khương Ly muốn viết chục chữ Khải với tiêu chuẩn của chữ Thảo quăng ngay vào mặt hắn cho bõ tức.
“Còn đứng đó làm gì?” Tiêu Khải Hành thấy cậu bất động chẳng nói chẳng rằng, cau mày nói: “Muốn cô mài mực cho nữa à?”
“Dạ đi liền đây.”
Khương Ly ngoài cười nhưng trong không cười, bực mình bước tới thư phòng nhỏ, thôi đành vậy, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cậu nhịn.
Nhưng Khương Ly sẽ thể ngờ sắp tới ngày nào Tiêu Khải Hành cũng ép cậu đọc sách, luyện chữ, học thơ, không thiếu một mục nào.
Tuy Khương Ly biết viết thư pháp nhưng chỉ là chuyện hứng thú phút rảnh rỗi mà thôi, cậu học không sâu, sao có thể đạt tới mong đợi của thái tử.

Hơn nữa đọc sách không dễ lừa như chơi cờ, để không lộ dấu vết, Khương Ly phải tận chức sắm vai một học sinh ngây thơ mới biết cắp sách đi học, rõ ràng gấp đến chết rồi vẫn phải bày ra dáng vẻ con ngoan trò giỏi hiếu học toàn năng.
Ngoại trừ chuyện đó, thơ ở triều đại này rất khác với thơ ở những thế giới cậu từng đi qua, đương nhiên cậu phải bắt đầu từ điểm xuất phát.

Nhìn ngày thường Tiêu Khải Hành phớt lờ chuyện đời vậy thôi nhưng khi dạy học nghiêm khắc không ai bằng, thành ra giờ đầu óc cậu không phải thơ thì cũng là chữ.
Sau nửa tháng địa ngục, Khương Ly không ngờ ngày trước phụ đạo cho Trì Phóng, giờ lại bị hắn đày đọa lại.

Hôm nay Tiêu Khải Hành kiểm tra bài Khương Ly, phát hiện chỉ trong nửa tháng, chữ viết của cậu tiến bộ rất lớn, từng nét bút đều như nước chảy mây trôi.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Khương Ly học cái gì cũng rất nhanh.
Đặt quyển sách sang một bên, Tiêu Khải Hành yêu cầu Khương Ly ngâm thơ như thường lệ.
Khương Ly không ngâm thơ như thường lệ, chỉ đề nghị: “Điện hạ, học thuộc thơ mãi nhàm chán lắm.

Nửa tháng nay ngày nào nô tài cũng ngâm thơ rồi, ngài nghe nhiều cũng phiền, phải không? Nay nô tài ngâm cho ngài một câu thơ xoắn lưỡi nghe chơi nha!”
Tiêu Khải Hành: “Thơ xoắn lưỡi?”
“Ngài nghe cho kỹ nha!” Khương Ly hít sâu một hơi, bắt đầu bắn rap:
“Tám trăm tiêu binh hướng về sườn Bắc
Pháo binh song song chạy về phía Bắc
Pháo binh sợ đụng phải tiêu binh
Tiêu binh sợ đụng phải pháo binh.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Vừa rồi ngươi nói gì đó? Lặp lại lần nữa ta nghe.
@Krystal:
    Bản gốc nà mọi người, nguồn trong ảnh luôn nhaa:
Tui tìm được cả vid về câu này luôn nè, mọi người nghe để thấy nó trầm kảm như nào nha (●’◡’●)

.

.

.

.
2.

Chữ thảo (Thảo thư: 草書): có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

Mức độ đơn giản hóa của chữ Thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán, có những chữ Hán mà theo lối Khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối Thảo thư thì chỉ cần một nét.

Vì vậy Thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo.

.

.

.

.
3.

Chữ khải (Khải thư: 楷书): là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7).

Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).
 
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui